[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm - Chap 9:Mong rằng chỉ là mơ thôi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm


Chap 9:Mong rằng chỉ là mơ thôi!


Ánh trăng lấp ló sau những mảnh vụn màu xám trên trời cao. Ở đâu đó trong nơi lãnh cung lạnh lẽo có một nữ nhân cô độc bên cửa sổ. Nàng nhìn trăng, trăng nhìn nàng. Nàng thở dài, bóng lưng cô tịch quay lại với trăng. Màn đêm đen đưa nàng về phía mình.

Cánh cửa gỗ được mở ra, một đôi hài bước ra, rồi thân ảnh nữ nhân cũng dần hiện. Thân thể mảnh dẻ khoác trên mình một chiếc áo mỏng manh, nàng từ từ tiến ra .Tiếng đàn cầm vang lên như ai oán ai vô tình.

Cơn gió từ đâu kéo đến xua tan màn mây để ánh trăng chiếu tỏ nữ nhân kia. Giọng hát từ trong cổ họng phát ra. Khàn khàn mà quyến rũ không sao kể xiết.

“Cựu ức tựu tượng nhất phiến song
Thôi khai liễu tựu tái nan hợp thượng
Thùy thải quá khô chi khinh hưởng
Huỳnh hỏa hội trứ họa bình hương” (1)

Lời hát cất lên sao mang cảm giác cô quạnh đến thế ? Phải chăng do người hát chất chứa nhiều tâm sự không thể nói nên đem cất giấu hết vào trong câu ca.

Đôi mắt nhắm chặt như chìm vào hồi ức. Đêm nay, là đêm đầu tiên nàng đến lãnh cung. Nàng đã từng nghĩ rằng, nếu nàng vào vào cung, nàng sẽ được ở bên hắn, hắn sẽ sủng ái nàng. Những mộng tưởng ấy theo nàng từng đêm, vậy mà….Hóa ra, nàng đã nhầm, đây là thực tại, đâu phải mơ? Nếu như được làm lại lần nữa, liệu nàng có muốn vào cung? Có chứ, vì đó là người nàng yêu, vì hắn nàng có thể đánh đổi mọi thứ.

“Lưu trụ nhĩ nhất diện họa tại ngã tâm gian
Thùy dã nã bất tẩu sơ kiến đích họa diện
Na phạ thị tuế nguyệt soán cải ngã hồng nhan
Nhĩ hoàn thị tích nhật đa tình đích thiểu niên
Ngã hòa nhĩ giá cố sự chích thặng bì nang
Luyến nhân tảo hoán liễu mô dạng” (2)

Sau bức tường kia, trong màn đêm đen, một đôi mắt không chút cảm xúc đang nhìn nàng. Hắn, chẳng phải ai khác, là Hoàng thượng. Tại sao hắn lại đến đây? Tại sao hắn lại chỉ nhìn nàng từ xa? Tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Những câu hỏi đó, hắn đều không muốn trả lời.
Phía xa, nữ nhân lung lay rồi ngã xuống. Tựa một cơn lốc, hắn vút tới đỡ nàng rồi đánh ngất. Trầm ngâm nhìn nàng hồi lâu, giọng nói hữu lực cuối cùng vang lên “Đưa nàng vào phòng!”

Một bóng đen từ trên mái nhà nhảy xuống, bế nàng lên đưa vào phòng.

Xong việc, cái bóng đen đi ra, tiếng nói là lạ mà quen thuộc “Chủ nhân, tại sao?”

“Đừng hỏi ta, ngươi cứ làm việc của mình!”

“…..Vâng!”

__________________
“Lâm Phi, ngài không thể vào được!”

“Ngươi còn dám ngăn cản ta? Ngươi có biết ta là ai không?”

“Lâm Phi, nô tài không dám! Chỉ là Hoàng thượng đã ra lệnh ngăn cấm bất cứ ai cũng không được phép vào lãnh cung!” Quân lính đứng trước cửa tuy mồ hôi đã chảy ròng rọc trên trán vẫn cố giữ vững trọng trách.

“Người đâu, đem tên lính này kéo đi cho ta!” Đôi mắt nhấp nhánh những tia lửa đỏ, một tên lính nhãi nhép cũng dám ngăn cản nàng.

Nàng nhấc váy, đường hoàng bước vào lãnh cung. Vừa đi qua cánh cửa gỗ, một khung cảnh xơ xác tiêu điều liền hiện lên trước mắt. Không biết ả ta đã chết tâm chưa vậy? Hôm nay, nàng nhất định khiến nàng chết tâm, để nàng ta không thể cản trở công việc của nàng.

“Nô tì tham kiến Lâm Tiệp….À không, Lâm Phi!” Tiểu Hoa đang trồng cây trông thấy Lâm Dung Y vội vã thi hành lễ nghi. Nàng không muốn liên lụy tới Nương nương vì cái tính ngông cuồng của nàng nữa.

“Hừ, không ngờ ngươi cũng trung thành với Lưu Họa Ảnh quá đi!” Nghe những lời nói đầy khinh bỉ ấy, Tiểu Hoa chỉ biết cắn chặt răng, đem hết tức giận nuốt lại vào trong bụng.

“Lưu Họa Ảnh đâu rồi? Sao không trả lời ta?” Lâm Dung Y vỗ vỗ vào mặt Tiểu Hoa, cất cao giọng.
“Bẩm Lâm Phi! Hoàng hậu vẫn còn nằm trong phòng!”

“Canh mấy rồi mà nàng ta vẫn còn ngủ sao? Đúng là không hiểu biết quy tắc, để xem ta dạy dỗ nàng ta thế ào?” Nói rồi, nàng hùng hổ đi vào phòng của Họa Ảnh.

“Lâm Phi, ngài không thể! Nương nương còn bệnh trong người!” Tiểu Họa xách váy chạy theo, nàng không muốn Nương nương gặp chuyện lần nào nữa.

Nhưng không kịp rồi, nàng vừa chạy tới bậc cửa liền thấy bóng một nữ nhân ngã rầm xuống sàn.

“NƯƠNG NƯƠNG!!!!!!!!!!!!!!!”

“Lưu Họa Ảnh, ngươi thấy chưa? Ta đã nói rồi, hắn ta không hề yêu ngươi, người hắn yêu là ta!”

“Lưu Họa Ảnh, ngươi thua rồi! Hahahaahaah!”

“Lưu Họa Ảnh, hắn là của ta!”

Từng tiếng nói của Lâm Dung Y cứ quẩn quanh trong đầu nàng. Khi hắn biết chuyện cũng chỉ ra lệnh Lâm Phi về cung, không hề khiển trách một câu nào. Còn nàng, hắn chẳng thèm thăm hỏi lấy một câu. Đến cả Tiểu Hoa đang lầm bầm trách móc hắn nàng cũng chẳng buồn để tâm.

Có lẽ nàng cũng sắp cạn tình cảm với hắn rồi chăng?

Có lẽ nàng đã không còn để tâm tới việc hắn không quan tâm, đối xử lạnh nhạt với nàng rồi chăng?

Nàng cũng không biết nữa, nàng mệt quá, nàng muốn nghỉ ngơi.

Có lẽ ngủ một giấc rồi khi tỉnh giấc, tất cả chỉ là giấc mơ thì sao?

Rồi hắn sẽ quan tâm, chăm sóc nàng thì sao?

Mong rằng chỉ là mơ thôi, đúng vậy là mơ thôi….
———————————————————————————–
Hoàn thành ngày: 01/03/2019

P/s: (1) Đây là lời bài hát của bài Cố mộng.
(2) Đây là lời bài hát của bài Họa tình.

~ Ps ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN