[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm - Chap 8: Tống vào lãnh cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm


Chap 8: Tống vào lãnh cung


“Trầm mình dưới dòng suối lạnh lẽo

Từ từ quên đi kỉ niệm về đôi ta….”

Đầu quay như chong chóng, cả thân thể tưởng chừng như bị khối đá tảng đè nén. Cảm giác bị bao vây bởi bóng tối và lạnh lẽo thật không dễ chịu chút nào.

Những giọt mồ hôi lóng lánh trên trán nàng rơi xuống. Đôi mắt nhắm chặt, cơ thể giãy giụa liên hoàn. Tiểu Hoa cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi kia, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Từ khi trở về Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu đã sốt triền miên suốt 3 canh giờ. Nàng thực sự rất lo lắng, nếu một ngày Hoàng hậu có làm sao thì nàng phải làm gì? Aaaaaa, không được nghĩ xúi quẩy, Hoàng hậu của nàng làm sao có chuyện gì được cơ chứ?

“Tiểu Hoa tỷ tỷ!”

Từ ngoài cửa, một cung nữ áo xanh hớt ha hớt hải chạy vào. Tiểu Hoa ngồi dậy, ra đỡ cung nữ đang thở hổn hển kia, đưa cho nàng ta một chén trà.

” Tiểu Hoa….tỷ tỷ…. Thừa tướng phu nhân muốn tham kiến Hoàng hậu nương nương!” Nghe vậy, Tiểu Hoa nhìn về chiếc giường đã bị che lại bởi tấm màn dày, nàng thở dài một tiếng “Nương Nương bây giờ sao có thể gặp ai cơ chứ?”

“Nhưng…đó là mẫu thân của Nương nương” Cung nữ kia ngập ngừng, kể từ khi Hoàng hậu không còn nhận được sủng ái, Khôn Ninh Cung này đã trở nên vắng vẻ hẳn, các cung nữ đua nhau tìm lí do trốn khỏi để tìm tới cung các phi tần được Hoàng thượng sủng ái. Hiện tại chỉ còn nàng, Tiểu Hoa tỷ tỷ cùng ba cung nữ khác vẫn còn ở lại.

“Thôi được rồi, để ta đi xem Nương nương, ngươi đi mời Thừa tướng phu nhân vào, nhớ, tiếp đón chu đáo!”

“Muội biết rồi!” Cung nữ áo xanh nghe lời lui ra ngoài.

_____________________

“Nương nương, người tỉnh chưa?” Giọng nói ấm áp quen thuộc trong tiềm thức chợt vang lên, giọng nói này, là mẫu thân sao? Sao mẫu thân lại ở đây được?

Nàng mở choàng mắt ra, ánh sáng đột nhiên chiếu rọi vào khiến nàng không kịp thích ứng. Bóng lưng đen kịp thời xuất hiện che chắn thứ ánh sáng nhức mắt kia. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn người đứng trước mặt nàng. Một dòng nước ấm từ hốc mắt chảy ra, là mẫu thân.

“Mẫu…thân” Đôi môi khô khốc phát ra những tiếng khàn khàn do dư âm của cơn sốt.

“Nương đây! Ảnh Nhi!” Nhìn đứa con mà mình hết mực yêu thương lại ốm đến cái dạng này, Tô Hiểu Hiểu cũng không cầm được nước mắt, nàng ôm chầm lấy Họa Ảnh. Hai người cùng nhau khóc.

Rốt cuộc, nước mắt rồi cũng sẽ cạn. Tô Hiểu Hiểu rót một chén trà đưa cho Họa Ảnh, đỡ nàng ngồi tựa vào thành giường.

“Nương nương, người vào cung sống có tốt không?” Tô Hiểu Hiểu lau đi những giọt nước mắt còn sót trên má Họa Ảnh, ân cần hỏi.

“Mẫu thân, người đừng xưng hô xa cách như vậy, ta….”

“Nương nương, đây là trong cung!” Nghe Tô Hiểu Hiểu nhắc nhở, nàng chỉ chọn cách im lặng. Mẫu thân nàng từ nhỏ đã luôn săn sóc cho nàng từng li từng ti đến cả đệ đệ ruột cũng luôn ghen tị với nàng. Có thể nói, Mẫu thân chính là người quan trọng nhất trong đời nàng.

“Nương nương, ta có nghe qua dạo này Hoàng thượng không hề ghé qua cung của người, có chuyện gì sao?”

“Mẫu thân, không có chuyện gì đâu! Là do Hoàng thượng có nhiều công chuyện cần phải giải quyết nên mới không có thời gian tới thăm ta!”

“Thì ra là vậy! Hoàng hậu, có vẻ Hoàng thượng không còn tin tưởng lão gia nữa! Ta biết nữ nhân chúng ta không nên để tâm tới chuyện chính sự nhưng mà người có thể…..” Những từ sau đó, Tô Hiểu Hiểu cũng không muốn nói ra, nàng biết, con gái nàng từ khi bước chân vào trong cung là đã đeo một chùm gông xích vào chân rồi. Nàng mong rằng con bé có thể an an yên yên sống đến hết đời mà thôi!

“Mẫu thân, đệ đệ con thế nào rồi?” Họa Ảnh nghe mẫu thân nói xong chỉ biết cười gượng.

“Suốt ngày chỉ nghĩ tới đệ đệ người thôi! Nó vẫn ổn, tạm thời đang chuẩn bị xuất binh tới biên cương phía Nam thống lĩnh!”

“Mẫu thân, người có ở lại đây không?”

“Ta không thể ở lại được, sắp tới là sanh thần của lão gia con, ta phải chuẩn bị nhiều việc!” Nói rồi bà nhấc váy ngồi dậy.

“Mẫu thân, để người phải lo lắng rồi!” Họa Ảnh nhìn bà, mẫu thân, con gái có lỗi với người.

_____________________

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết

Hoàng hậu chỉ biết ghen ghét các phi tần khác, không hề công dung ngôn hạnh, hơn nữa còn có tội trạng làm Lâm Tiệp Dư động thai liền đem giam vào lãnh cung chờ hối cải!”

Từng câu, từng chữ của thái giám vang vọng như tia sét đánh thẳng vào tâm hồn đang run rẩy của Họa Ảnh. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lưu Hoàng hậu liền bị đưa đến lãnh cung ngay sau đó. Chỉ có Tiểu Hoa cùng một cung nữ nữa nguyện ý theo chân Hoàng hậu đến lãnh cung.

Rốt cuộc, lần này, Hoàng thượng có ý gì?

“Nương nương, Hoàng thượng thực sự rất quá đáng mà! Tại sao ngài có thể đối xử như vậy với Nương nương chứ?”

“Tiểu Hoa, người nên cẩn thận với lời nói của mình!”

“Nhưng Nương nương, nô tì thực sự không thể không tức giận thay người, Hoàng thượng quá bất công!” Tiểu Hoa ôm tay nải hậm hực bước đi. Ba người vừa lúc bước tới cánh cổng lãnh cung. Nơi mà bất kì cung phi nào muốn bước chân tới.

“Xuân hận, thu sầu mình chuốc lấy

Mặt hoa da phấn đẹp vì ai”

(Trích Hồng Lâu Mộng)

—————————————————————————————–

Hoàn thành ngày: 26/02/2019

~Ps~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN