[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm - Chap 7: Tại sao tỷ lại đối xử như vậy với muội?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


[Cổ Đại] Nàng là hoàng hậu của trẫm


Chap 7: Tại sao tỷ lại đối xử như vậy với muội?


“Thỉnh an Hoàng hậu” Trong căn phòng toàn mùi thuốc liền vang lên tiếng hô đồng thanh của các Thái Y. Lâm Dung Y he hé mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đầy uy nghi kia đứng trước cửa.

Như cảm nhận được hận ý phát ra, Họa Ảnh liền đưa mắt về phía tấm màn mỏng. Đúng lúc đó trong đầu Lâm Dung Y vang lên một tiếng nói lạnh băng “Kí chủ, mời ngài khiêu khích Hoàng hậu khiến nàng chết tâm! Thời gian hoàn thành: 1 tuần!”

Hàm răng cắn chặt môi, Lâm Dung Y trả lời lại “Đã biết!”

___________

Họa Ảnh gấp chiếc khăn lại, lau đi những giọt mồ hôi trên trán Lâm Tiệp Dư. Đã ba ngày nay, Hoàng hậu luôn túc trực bên giường Lâm Dung Y, chăm sóc từng li từng tí cho nàng. Cuối cùng, Lâm Tiệp Dư đã tỉnh lại.

“Ưm…”

“Ngươi tỉnh?” Họa Ảnh liền đem nước trà còn nóng cho Lâm Tiệp Dư.

“Hoàng hậu….Sao người lại ở đây?” Không biết vô tình hay cố ý, chén trà trên tay Họa Ảnh liền rơi vào người Lâm Tiệp Dư.

“Ngươi….Ngươi có sao không? Là ta bất cẩn!”

“Hoàng hậu, thần thiếp biết người rất yêu Hoàng thượng! Thần thiếp là ỷ vào sủng ái của Hoàng thượng nên mới kiêu ngạo như vậy! Thần thiếp sai rồi! Xin Hoàng hậu thứ tội!”

“Ngươi…”

“Nàng không làm gì sai cả? Sao phải xin tha thứ?” Giọng nói đầy hàn ý vang lên, rõ ràng, đó là giọng của Hoàng thượng.

“Hoàng thượng!” Lâm tiệp Dư liền cất lên giọng nói êm tai còn hơi khàn do vừa tỉnh lại. Dạ Trạch đến bên giường, ôm thân thể kia vào lòng, trong mắt chứa đầy sủng nịch.

Họa Ảnh cúi mặt xuống đất, nàng không nói gì cả. “Hoàng hậu, rốt cuộc Y Y đã làm sai cái gì mà nàng lại đổ nước trà vào người nàng ấy?”

“Là do thần thiếp bất cẩn, không phải do lỗi của Lâm muội muội!”

“Đúng vậy! Hoàng thượng, không phải do lỗi của tỷ ấy đâu!”

“Thật chứ?”

“Đúng vậy, thưa bệ hạ!” Chúng Thái y bên dưới cũng hùa theo, họ không muốn bị chém đầu a~

“Vậy chuyện hôm nay coi như bỏ qua! Các ngươi có thể về được rồi! từ hôm nay, Hoàng hậu tiếp tục chăm sóc Lâm Tiệp Dư!” Dạ Trạch đưa tay chỉ đám Thái Y đứng nép bên tường rồi phất tay áo bỏ đi. Đám Thái Y hai mắt nhìn nhau rồi cũng lẳng lặng đi mất.

Trong căn phòng giờ đây chỉ còn hai người….

“Lưu Họa Ảnh, thật không ngờ có ngày chúng ta sẽ đối địch như thế này!”

“Lâm Tiệp Dư, xin người hãy cẩn trọng lời nói của mình!”

“Lưu Họa Ảnh, giờ chỉ còn hai chúng ta, ngươi sợ cái gì cơ chứ?” Lâm Dung Y vén màn lên, nàng ném cho Họa Ảnh một cái nhìn khinh bỉ.

“Ngươi….”

“Họa Ảnh, ta vô cùng ghét ngươi! Vì ngươi mà vị trí đó không thuộc về ta!”

“Vị trí này sao? Tại sao ngươi lại muốn có nó đến vậy!” Họa Ảnh nhíu mày, nàng không hiểu.

“Vì nó khiến ta cảm thấy ta gần hắn hơn! Ngươi biết không? Đêm nào hắn cũng kêu tên của ta, tặng ta những món đồ quý giá nhất, bảo Ngự Thiện phòng làm cho ta những món ta thích! Còn ngươi thì sao? Ngươi chỉ có cái danh xưng kia thôi, ngươi chẳng có gì cả?”

Một tiếng “Chát” vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng.

“Lưu Họa Ảnh, ngươi….” Lâm Tiệp Dư thốt lên, nàng không ngờ nàng ta lại làm như vậy.

Cùng lúc đó….Đang trên đường về Thái Hòa Điện, Dạ Trạch bỗng khựng lại “Đức Phúc, ngươi về trước, ta quay lại có chút việc”

“Vâng!”

Nghe tiếng thông báo của hệ thống vang lên rằng Hoàng thượng sẽ trở lại, Lâm Dung Y bèn ngước lên nhìn Họa Ảnh. Đôi mắt đen ngập nước, một bên má hằn rõ 5 vết ngón tay ửng đỏ, giọng nói tràn đầy ủy khuất “Tỷ tỷ, muội, là muội sai rồi! Tất cả……đều là vì muội rất yêu hắn!”

Họa Ảnh nhìn nàng, cười khinh một cái “Ngươi yêu hắn? Ngươi yêu hắn thì tại sao lại nói những lời đó với ta? Rốt cuộc, loại người như ngươi thì có gì khiến hắn yêu thích?”

Nước mắt trong suốt như trân châu chảy dài, Dung Y bám chặt vào tấm chăn, nức nở “Tỷ, muội không phải là người như vậy mà?!

“Ngươi còn dám nói thế? Ngươi yêu hắn có bằng ta yêu hắn không? Ngươi nói đi!”

Bỗng nhiên, Dung Y sững người, đồng tử đen chợt co rút, cánh môi mấp máy “Hoàng…thượng….”

Họa Ảnh cũng quay người lại, khi nhìn thấy dáng người quen thuộc ấy, trong lòng nàng liền hụt một cái. Tấm thân mỏng manh quỳ sụp xuống, nàng hoảng hốt muốn giải thích mọi việc “Hoàng thượng….Chuyện này….Không phải như người nghĩ đâu?”

Dạ Trạch tiến lại gần bên giường, nâng cằm Dung Y lên xem, hai hàng lông mi đen nhánh nhíu lại. Rồi hắn bế nàng ấy lên, không nói bất kì điều gì, cứ thế đi lướt qua Họa Ảnh ra khỏi phòng.

Cánh tay nàng run run đưa lên theo hướng hắn bỏ đi rồi lại hạ xuống. Họa Ảnh thẫn thờ quỳ ở đó đến khi giọng nói Tiểu Hoa cất lên “Nương nương, sao người lại quỳ ở đây? Dưới đất lạnh lắm đó!”

Họa Ảnh đột nhiên khóc nấc lên, nước mắt rơi trên làn da trắng nõn chẳng khác dương chi bạch ngọc khiến Tiểu Hoa càng thêm hoảng loạn.

“Nương nương, sao người lại khóc? Người đừng khóc mà! Nô tì….”

“Tiểu Hoa, đưa ta về Khôn Ninh Cung!” Với cái giọng mũi ngẹn ngào, nàng bám vào cánh tay Tiểu Hoa, từ từ đứng dậy.

__________________

“Đức Phúc đâu?”

“Có nô tài!”

“Sắp xếp cho Lâm Tiệp Dư từ nay sẽ sống trong Càn Long Cung cùng ta!” Vẫn cái giọng không một chút hơi ấm ấy, hắn bế Lâm Dung Y đặt xuống ghế nhung rồi ra lệnh cho Đức Phúc công công.

“Vâng! Nô tài sẽ làm ngay ạ!” Đức Phúc nghe lệnh liền bước ra khỏi phòng để lại không gian riêng tư cho hắn và Dung Y.

Đêm đến, ánh trăng bạc lấp ló sau những vụn vỡ màu xám, lại có người không ngủ được nữa rồi!

“Trầm mình dưới dòng suối lạnh lẽo

Từ từ quên đi kỉ niệm về đôi ta….”

———————————————————————————————-

Hoàn thành ngày: 24/02/2019

~Ps~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN