Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới) - Chương 13: Một lời đã định
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
227


Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)


Chương 13: Một lời đã định


Lý Minh Doãn có chút chuyển biến, gật đầu nói: “Được.”

Một chữ “được” nghe như thấy tiếng trời, Lâm Lan vui mừng quá đỗi: “Lý tú tài, anh thật là một người quảng đại.”

Lý Minh Doãn cười khổ, tiện đà trịnh trọng nói: “Lần này bất kể là lợi dụng hay là giao dịch báo đáp ân tình, mặc dù ký kết làm hôn ước giả, nhưng Lý mỗ cũng cần báo cho người nhà, không phải nói hôm nay cưới là cưới, ngày mai tan là tan, cho nên, Lý mỗ phối hợp giúp cô vượt khỏi cơn nguy nan này, cô cũng phải phối hợp với Lý mỗ, diễn trò hay trước mặt người nhà Lý mỗ. Đừng có làm lộ, sẽ gây khó dễ cho tôi, về phần kỳ hạn, tôi và cô ước định trong ba năm, sau ba năm, Lý mỗ sẽ tìm một lý do thích hợp trả lại tự do cho cô, từ đó về sau không liên quan tới nhau nữa. Dĩ nhiên, Lý mỗ cũng sẽ không để cô nương chịu thiệt, sẽ bồi thường đầy đủ, nếu cô nương đồng ý điều kiện Lý mỗ, lần này, Lý mỗ sẽ giúp.”

Lâm Lan chỉ muốn giải quyết vấn đề trước mắt, ba năm thì ba năm, diễn trò thì diễn trò, còn phần bồi thường, có hay không có không sao cả, nàng không phải loại người phải dựa vào người khác mới có thể sống, không sợ trở thành người đã bị bỏ, dùng thời gian ba năm đổi lấy bình yên cho bản thân và người nhà, đáng giá!

“Được, tôi đáp ứng.” Lâm Lan sợ Lý tú tài đổi ý, vội vàng đáp ứng: “Khế ước tôi viết hay anh viết đây?”

Lý Minh Doãn nhíu mày ngắm nàng: “Cô không suy nghĩ thêm à?”

Lâm Lan cười khổ: “Nếu như không cần làm giả hôn ước, anh có thể giải quyết giúp vấn đề mà tôi nói,… tôi sẽ vô cùng cảm kích.”

Hắn muốn giúp thì sẽ được, chẳng qua, chuyện giả cưới này hắn cũng có lợi, rõ ràng là Lâm Lan lợi dụng hắn, thật ra thì cũng là hắn lợi dụng nàng. Lý Minh Doãn có cảm giác không quang minh chính đại, nhưng lại nghĩ, đây chẳng qua là một cuộc giao dịch lợi dụng lẫn nhau, cô tình tôi nguyện, coi như là công bằng. “Để tôi viết.” Lý Minh Doãn bước vào nhà tranh.

Lúc này, trời đã xẩm tối, dưới ánh sáng mờ mờ trong nhà, Lý Minh Doãn đốt nến lên, mở trang giấy ra, mài mực xong hơi suy tư chút, sau đó vung bút viết.

“Cô xem đi, có phải sửa không, nếu không sửa thì điểm chỉ vào đi.” Lý Minh Doãn đứng tránh ra, Lâm Lan ngó nhìn, hắn biết Lâm Lan làm nghề y, chắc chắn biết chữ.

Lâm Lan cầm lấy mảnh khế ước nhìn chăm chú, hắn viết tương tự như những lời hai người đã nói, tuy nhiên, có thêm một điều khoản… Nếu đối phương không phối hợp giải quyết tốt các vấn đề, gây ra phiền toái không cần thiết cho người kia thì người bị hại có quyền giải ước hoặc kéo dài thời hạn khế ước. Cái này…

Lần này đến phiên Lâm Lan do dự, nàng chỉ cần hắn để giải quyết nguy cơ trước mắt, còn hắn thì muốn nàng phối hợp diễn trò ba năm, ai biết người nhà hắn có dễ đối phó không, nhân khẩu có phức tạp không, nàng không biết gì về hắn, có phải là quá mạo hiểm rồi không?

Lý Minh Doãn thấy nàng lưỡng lự, hờ hững rút hiệp ước trong tay nàng đi, nói một cách mạch lạc: “Chuyện này quá mức hoang đường, hay là xé thôi.” Lý Minh Doãn làm bộ sẽ xé đôi tờ khế ước, thật ra trong lòng hắn cũng mơ hồ, làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không? Có được hay không? Là kế sách thông minh hay tự mình tìm phiền não?

“Hả… Anh làm gì thế?” Lâm Lan vội vã đoạt lại mảnh khế ước, ôm chặt trước ngực như bảo bối, bất mãn trừng mắt với Lý tú tài: “Chẳng lẽ anh đổi ý?”

Lý Minh Doãn muốn nói, không cần ký hiệp ước, có thể hắn vẫn giúp nàng.

Như Lâm Lan lại lên tiếng: “Tôi chỉ có hai mắt, không thần thông quảng đại. Anh muốn tôi phối hợp diễn trò nhưng tôi không biết chút gì về anh, người nhà anh thì lại càng không biết, tôi không được phép do dự chút à?”

Lý Minh Doãn trầm ngâm: “Cô nương phải biết rằng, Lý mỗ giúp cô giải vây cũng đối mặt với nhiều nguy hiểm, người nhà tôi tuy có phiền toái nhưng cũng không khó đối phó như nhà họ Trương.”

Lâm Lan đột nhiên ngẫm nghĩ, Lý tú tài nói có lý, phiền phức của hắn là do nàng mang tới. “Tôi chỉ nghĩ, trên khế ước nên có thêm một điều.” Lâm Lan ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Lý Minh Doãn nhíu mày rửa tai lắng nghe.

“Bất kể trong tương lai tôi với anh phát sinh xung đột gì với người nhà anh, anh phải quyết đoán không chút do dự, vô điều kiện đứng bên cạnh tôi, phải duy trì tôn nghiêm cùng lợi ích của tôi, anh phải cho tôi chút thể diện, nếu không thì thôi, tùy anh đấy.” Lâm Lan nói một hơi, hôn nhân này chỉ là một khế ước nên nàng cũng muốn mang lợi ích lớn nhất về cho bản thân.

Lý Minh Doãn cười nhạt, một luồng lãnh ý lan trong mắt, hắn nhìn thẳng phía trước, trầm tĩnh như muốn dung nhập vào ánh nến đang lập lóe, một lúc sau mới mở miệng: “Cô cũng vậy, bất kể tương lai người khác nói gì, làm gì, gặp phải khó khăn cỡ nào, cô cũng phải kiên quyết không chút do dự, vô điều kiện đứng bên cạnh tôi, không được đổi ý, không được buông tay, nhất định phải tin tưởng tôi.”

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt hắn chuyền từ nơi hư không tới trên mặt Lâm Lan, thành khẩn mang theo khẩn thiết, không cho nàng chút cự tuyệt. Lâm Lan thầm nuốt một ngụm khí lạnh, nhà hắn lúc này hệt như đầm rồng hang hổ.

“Cô… Có thể làm được hay không?” Lý Minh Doãn nghiêm túc hỏi.

Lâm Lan cắn răng, sẽ không bao giờ có bánh ngon tự nhiên rớt từ trên trời xuống, muốn nhận được thì phải chịu bỏ ra, hắn giúp cô đuổi một con sói, chẳng phải cô nên giúp hắn đánh một con hổ sao? Lâm Lan suy nghĩ rất đơn giản, về sau này nàng mới biết, nhà Lý tú tài, không chỉ có một con hổ, mà là một đàn hổ.

“Được, anh viết thêm đi, chúng ta quyết định như vậy.” Lâm Lan lấy hết dũng khí cất lời, mụ Diêu Kim Hoa kia, mang đến cho nàng không biết bao vấn đề nan giải.

Tăng thêm điều khoản, điểm chi, mỗi người giữ một bản, một cuộc giao dịch hai bên cùng có lợi bắt đầu có hiệu lực.

“Tối nay, trưởng thôn tới nhà tôi, lúc đó tôi sẽ tuyên bố, tôi đã gả cho anh rồi.” Lâm Lan nói tình hình cho hắn biết để chuẩn bị tinh thần trước.

“Cần tôi qua nhà không?” Lý Minh Doãn cất khế ước vào trong ngực rồi hỏi.

Lâm Lan nghĩ ngợi: “Trước mắt anh không nên đến, lúc đó anh tôi tới tìm anh, anh định ăn nói thế nào?”

Lý Minh Doãn khẽ gật đầu suy nghĩ.

“Đúng rồi, người bạn kia của anh đâu?”

“Tôi để bọn họ đi tới huyện thành Phong An trước, vốn dĩ tôi định mai sẽ rời nơi này, nhưng vì chuyện của cô nên sẽ lưu lại mấy ngày.”

Lâm Lan thầm nghĩ mình thật may mắn, hôm nay cùng đường, thần xui quỷ khiến tới đấy, xem ra mọi sự đều do thiên ý.

“Có cần mời bạn anh tới giúp anh không? Tôi thấy tên mặt như khối băng bên cạnh hắn võ công không tồi.” Lâm Lan hảo tâm nhắc nhở hắn, vạn nhất gặp phải Trương gia, tốt xấu gì nên có trợ thủ.

Mặt khối băng? Lý tú tài ngây ngốc vài giây mới nghĩ ra đó là Trần Đức, hắn quanh năm suốt tháng trưng ra bộ mặt đen sì, giống như ai cũng thiếu bạc hắn. Biệt danh mặt khối băng xem ra rất hợp với hắn, sau đó đột nhiên lại nghĩ, bình thường mình cũng không hay cười nói, có phải Lâm Lan cũng đặt sau lưng mình một biệt danh không?

Lý Minh Doãn điềm đạm đáp: “Không cần làm phiền bọn họ… Cô có bằng hữu đáng tin không?”

Nói đến bằng hữu, Lâm Lan kiêu ngạo: “Cả thôn Giản Tây, trừ chị dâu thì tôi không tin, những người khác tôi rất tin tưởng.”

“Được, giờ tôi viết một phong thư, cô nhờ người sáng mai đi lên huyện thành Phong An, tới quầy tơ lụa Diệp thị, giao cho chưởng quầy họ Diệp.” Lý Minh Doãn vừa nói vừa ngồi xuống viết một phong thư, sau đó cho vào bao thư, đưa cho Lâm Lan.

Lâm Lan cầm phong thư nghi hoặc nhìn Lý Minh Doãn, hắn và Diệp gia là quan hệ thế nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN