Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới) - Chương 14: Lão bất tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)


Chương 14: Lão bất tử


“Nếu như cô cảm thấy có thời gian để nói chuyện… thì cùng nhau từ từ nói rõ.” Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, độ cong khóe môi vừa phải, ưu nhã, ôn hòa, lộ ra một sự thân thiết cùng đắc ý, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện được bầu không khí thân cận giữa hai người.

Giờ khắc này, nàng chính là thê tử danh nghĩa của hắn, là chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu cùng hắn, là người trong ba năm không nói lời thân mật nhưng bây giờ là người quan trọng nhất, chuyện thế gian thật khó dự liệu, khi Lâm Lan đứng trước cửa, hắn không thể nào nghĩ tới, Lâm Lan lại lấy phương thức như vậy xông vào cuộc đời hắn, mà hắn, lại đón nhận, hoang đường sao? Có lẽ vậy, buồn cười không? Khẳng định là không. Hắn có thể tưởng tượng, khi hắn mang Lâm Lan trở lại cái nhà kia, những người đó có tâm tình thế nào nhỉ? Thất vọng? Tức giận… Hoặc là cười nhạo, châm chọc, cũng không sao cả, ngay từ ba năm trước, khi người đàn bà kia vào cửa nhà, hắn đối với cái nhà kia, chỉ có duy nhất một chữ, “Hận”.

Mẫu thân kiêu ngạo, vì giữ tôn nghiêm mà lựa chọn rời đi, hắn cũng có kiêu ngạo như thế, nhưng hắn sẽ không chọn trốn tránh. Lý Kính Hiền, Hàn Thu Nguyệt, cho các ngươi đắc ý tiêu dao sung sướng ba năm rồi, đến giờ có lẽ nên chấm dứt thôi.

“Không được, tôi phải về đây, dù sao… còn nhiều thời gian, sẽ có cơ hội nghe anh nói chuyện xưa.” Lâm Lan nhìn sắc trời đã tối, không lòng dạ nào lưu lại, xoay người rời khỏi nhà tranh.

Lâm gia đầu Đông thôn tối nay đèn dầu sáng rỡ, kể từ khi gia chủ Lâm gia Thẩm Bội Dung qua đời hai năm trước, Lâm gia chưa khi nào tiếp đãi nhiều người như lúc này. Lâm Phong đứng ở cửa lo lắng nhìn quanh, em gái sao vẫn chưa về nhà?

“Trưởng thôn, Trần Lượng thúc, Diệu Huy thúc, các vị cố gắng khuyên nhủ Lâm Lan, con bé ấy ngang tính, không biết nặng nhẹ…” Diêu Kim Hoa dịu dàng hiền lành dâng trà cho mấy vị trưởng bối.

Mấy vị trưởng bối im lặng không lên tiếng, từng người lấy tẩu thuốc của mình ra hút… Trong phòng tràn ngập khói thuốc, không khí ảm đạm.

Diêu Kim Hoa ân cầm không được đáp lại, trong lòng cảm thấy khó chịu, mấy lão già này, chuyện nhà ai cũng muốn quản. Nhìn thấy Lâm Phong đứng ở cửa chính, Diêu Kim Hoa tức khí chỉ muốn đánh hắn vài cái, kẻ bất lực vô dụng này, thấy mấy lão già kia, ngay cả đánh rắm cũng không dám, thế này mà Lâm Lan trở lại, chắc hắn phải vui sướng lắm đây.

“Lâm Lan đi đâu rồi? Sao đã trễ thế còn chưa về?” Trần Lượng thúc nhìn cửa lo lắng nói. Lâm Lan là một cô nương tốt bụng, người trong thôn ai cũng từng chịu ơn của con bé, nghe tin con bé bị ép gả làm thiếp cho nhà họ Trương, vợ của ông thiếu chút nữa cầm chén sang ném vào mặt Diêu Kim Hoa rồi mắng cô ta là mụ la sát.

“Không phải là nó chạy trốn sao…” Diêu Kim Hoa lầm bầm lầu bầu nói, nghĩ đến trường hợp này, cô ta nhịn không được đổ mồ hôi lạnh.

Diệu Huy thúc rầu rĩ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Diêu Kim Hoa: “Lâm Lan không phải là người bất tín như vậy.”

Diêu Kim Hoa rụt cổ, tránh ánh mắt bén nhọn của Diệu Huy thúc, thầm nghĩ: Những lão già này đều muốn tốt cho Lâm Lan, nếu chuyện tốt của mình hư, sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, để xem Trương lão gia giải quyết bọn họ thế nào. Lâm Lan xuống núi, chưa tới nhà đã thấy một đám người đứng ở nhà.

“Bác Kim, thím Trần, hai bé con…” Lâm Lan tiến lên chào hỏi.

Bác Kim vợ trưởng thôn thấy Lâm Lan về, vội tới kéo tay nàng, nghiêm túc nói: “Lâm Lan, chuyện của cháu chúng ta đều đã nghe, cháu là một cô nương tốt bụng, tuyệt đối không thể gả làm thiếp lão họ Trương kia, cháu yên tâm, chúng ta sẽ là chỗ dựa cho cháu, nếu anh trai chị dâu cháu ép buộc, bác liền bảo bác trai đuổi bọn họ ra khỏi thôn Giản Tây.”

“Đúng thế, Lâm Lan à, cháu đừng sợ, nhất định phải giữ được ý chí, chúng ta là chỗ dựa của cháu.” Thím Trần tỏ thái độ kiên quyết.

Nghe những lời nói thật lòng, nhìn một lượt gương mặt của những người đối diện, vành mắt Lâm Lan đỏ lên, ai nói mẹ nàng đã qua đời sẽ không còn ai xót thương nàng? Thời điểm gian nan như vậy có nhiều người đều ủng hộ nàng… Lâm Lan cảm động: “Cảm ơn bác Kim, cảm ơn thím Trần, cảm ơn mọi người, có ủng hộ của mọi người, cháu sẽ vững tin hơn, mọi người yên tâm, cháu nhất định sẽ trụ vững.”

Lâm Phong nhìn thấy trong màn đêm một thân ảnh quen thuộc, như trút được gánh nặng, hắn thở hắt một cái, đứng dậy ra đón: “Muội muội, đi đâu về vậy? Đã ăn cơm chưa? Ca đi hâm lại đồ ăn nhé.”

Lòng Lâm Lan ủy khuất vạn phần, ca ca nàng vẫn luôn yêu thương nàng như thế, nếu không phải anh ấy hèn yếu, Diêu Kim Hoa dám làm như thế sao?

Thấy ánh mắt u oán của muội muội mình, lòng Lâm Phong áy náy, nhỏ giọng nói: “Muội muội, muội nghĩ cách nói chuyện với mấy vị trưởng bối nhé, còn về phần ca ca nói gì muội cũng đừng coi là thật, chớ để trong lòng, ca… Ca mặc dù không có gì cũng tuyệt đối không ép muội làm chuyện muội không thích.”

Lâm Lan kinh ngạc, ca ca nói như thế là có ý hắn sẽ không giúp nàng nói chuyện nhưng trong lòng là bênh vực nàng? Lâm Lan rất thất vọng, đến lúc nào rồi, thân là anh trai còn không ra mặt giúp nàng. Còn lo tới cảm thụ của Diêu Kim Hoa ư? Khó trách mẹ nói ca ca cưới vợ xong liền quên mẹ, Diêu Kim Hoa chính là khắc tinh mạng ca ca… Được rồi, được rồi, dù sao nàng cũng xác định không thể trông cậy ca ca, chỉ có thể dựa vào chính mình. Lâm Lan cúi đầu trầm mặc bước qua.

Lâm Phong thấy muội muội không để ý tới hắn, lòng càng thêm khổ sở, hắn không phải không muốn giúp em gái, nhưng là không thể công khai giúp đỡ, Diêu Kim Hoa đã cảnh cáo hắn, nếu hôm nay làm cô ta mất mặt, cô ta sẽ cùng chết với đứa bé trong bụng cho hắn nhìn.

“Lâm Lan đã về rồi hả, chị đang định bảo anh Lâm Phong đi tìm em đấy.” Diêu Kim Hoa cười rực rỡ vô cùng, thân thiết tựa như Lâm Lan là em gái cô ta vậy.

Lâm Lan khinh bỉ liếc cô ta một cái, giọng lạnh nhạt: “Chị sợ tôi chạy đi, bạc tới tay rồi còn trôi theo dòng nước ấy chứ.”

Nụ cười Diêu Kim Hoa cứng đờ: “Muội nói gì vậy, muội muội là người thế nào, sao có thể bỏ chạy? Nếu có chạy thì chạy đi đâu?”

Uy hiếp, khốn thật, trắng trợn uy hiếp, ngầm ý nói là, cô chạy trốn được khỏi Trương gia sao? Lâm Lan hừ lạnh một tiếng, không để ý cô ta, tiến lên hành lễ với đám người trưởng thôn.

“Vì chuyện của Lâm Lan khiến trưởng thôn, Trần Lượng thúc, Diệu Huy thúc phiền toái, Lâm Lan rất áy náy.”

Trưởng thôn cất tẩu thuốc đang hút dở, ôn hòa nói: “Chuyện của cháu già trẻ trong thôn rất quan tâm, cho nên tối nay ta cố ý đưa Diệu Huy thúc cùng Trần Lượng thúc đi theo, mọi người cùng nhau thương lượng một chút, cháu nói ý cháu trước đi.”

Trưởng thôn vừa mở miệng nói là đem cả già trẻ trong thôn vào lời nào, thái độ nhiệt tình khác hẳn lúc trưa, lòng Lâm Lan hiểu rằng trưởng thôn cũng có những mối quan hệ lớn, xem ra, cũng chưa biết bên nào hơn bên nào. Diêu Kim Hoa nghe vậy, không khỏi thầm hận, khó trách mấy lão già này vừa rồi không mở miệng, nguyên lai là đã sớm có quyết định, muốn thay Lâm Lan ra mặt rồi. Hừ, các người có tính toán của các người với Trương Lương, ta cũng có tính toán của ta, chúng ta chờ xem ai mới là người đắc lợi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN