Cô Dâu Bỏ Trốn
Chương 40
Anh đã gột rửa xong rồi đấy à…..??
Khoa nhìn sững Duy. Anh chàng ngắm Duy từ đầu xuống chân. Theo nhận xét ban đầu và sơ qua của Khoa. Duy là một chàng trai khoảng 18, 19 tuổi; đẹp trai và có vóc dáng như một người mẫu; khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu và cái môi lúc nào cũng mím lại, anh chàng này xem ra rất ương bướng và là một người bất cần đời.
Vân thấy Khoa và Duy nhìn nhau không chớp, con nhỏ chẳng hiểu gì cả. Vân giới thiệu cho Duy biết.
– Đây là anh Khoa, sếp của tôi….!!
Vân chỉ vào Duy.
– Còn đây là Duy. Anh ấy là … là….!!
Con nhỏ ấp úng không biết nói thế nào cho đúng. Duy nghe Vân nhắc đến cái tên Khoa, anh chàng đang sục sôi một sự tức giận và hờn ghen vô cớ vì đây chẳng phải ông sếp mà Vân khen đẹp trai và nhất quyết không chịu nghỉ khi Duy ép hay sao. Thấy ánh mắt dịu dàng của Khoa khi nhìn Vân làm cho Duy càng thêm hờn ghen, Duy đáp thay lời của Vân.
– Chào anh. Hân hạnh được gặp anh. Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy…!!
Dung đã bước đến gần bàn của Vân từ khi nào rồi. Cô ta không muốn Khoa gần gũi với Vân quá. Theo trực giác của một người phụ nữ cô ta không nghĩ Khoa đối xử và coi Vân như những cô nhân viên bình thường khác mà hình như trong lòng của Khoa đang nhen nhóm một mình cảm nam nữ với con nhóc Vân.
Dung đón nhận tin Vân có chồng với một sự vui mừng và tò mò. Cô ta không ngờ con nhóc có tí tuổi đầu này lại lấy chống trước cả cô ta và không ngờ nó lại yêu sớm thế. Cô ta cười toe vì nếu Vân đi lấy chồng và đã yêu người khác thì còn ai đi tranh giành Khoa với cô ta nữa. Cô ta chưa bao giờ hạnh phúc và thanh thản như lúc này.
Khuôn mặt của Khoa tái lại, trái tim của anh chàng như ngừng đập trong vòng mấy giây. Bàn tay run run, Khoa nhìn Duy thật kỹ và nhìn cả Vân nữa. Khoa thở dài vì Vân và Duy đẹp đôi quá, Duy cách tuổi của Vân không xa, họ còn trẻ nên có nhiều sở thích và đam mê giống nhau. Còn Khoa đã gần ba mươi rồi nên so với Vân, Khoa thấy mình không xứng và không thể nào sánh được với Duy.
Sự tự ti làm cho Khoa mãi không cất nổi nên lời. Khoa đứng lặng nhìn hai người, Khoa cứ đứng mãi như thế nếu như không có sự nhắc khéo của Dung thì có lẽ anh chàng lại tưởng đang đứng một mình trong căn phòng ở nhà.
– Chúng ta đừng làm phiền họ nữa. Em và anh về bàn của mình đi thôi…!!
Duy nhìn thật sâu vào đôi mắt của Khoa khi nhìn Vân. Duy thấy lo ngại vì Khoa nhìn Vân giống hệt cách lúc Duy nhìn Vân. Duy giật mình nghĩ.
– Không lẽ anh ta cũng thích con nhỏ này. Nếu thế mình phải làm sao, mình có nên tách Vân ra kh ỏi Khoa không hay là để cho họ tự do được ở bên nhau. Mình đã hứa là không xen vào đời tư của cô ta nhưng trái tim và lòng của mình lại không muốn điều đó xảy ra. Có phải mình ghen tị vì cô ta mới đồng ý làm bạn với mình nên mình không muốn san sẻ tình cảm này với người khác hay không…!!
Khoa đã xác định được chỗ của Dung ngồi, anh chàng khẽ đảo mắt ra xung quanh. Khoa kinh ngạc không kém gì Vân khi giáp mặt con nhỏ ở đây. Trái tim của Khoa đập thật nhanh. Từ sâu trong trái tim của mình Khoa không muốn Vân trông thấy Khoa đi ăn cùng với Dung. Khoa sợ Vân hiểu lầm mối quan hệ giữa Khoa và Dung.
Anh chàng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như thế. Nhưng những ý nghĩ đó cứ dồn dập dâng lên trong đầu làm cho Khoa khó xử. Anh chàng đứng chôn chân giữa lối đi. Khoa nửa muốn đến chỗ của Dung nửa muốn quay ra đi về.
Vân sau hai giây kinh ngạc con nhỏ quay mặt đi hướng khác. Đối với Khoa, Vân không biết là con nhỏ coi anh là gì, là bạn hay đơn giản là sếp của mình. Nhưng Khoa là người đầu tiên đã chăm sóc cho Vân khi ốm và là người đầu tiên bắt nạt được Vân.
Tận sâu thẳm trong lòng, Vân biết ơn Khoa và mãi coi anh là một người bạn tốt. Vân bối rối nhìn Khoa thêm một cái nữa, con nhỏ mấp máy môi nhưng không thốt nên lời.
Dung thấy Khoa cứ đứng im một chỗ mà không bước đến bàn của mình. Theo ánh mắt và hướng nhìn của Khoa. Dung ngạc nhiên vì không ngờ con nhỏ Vân cũng ở đây, tự nhiên một nỗi lo lắng và phiền muộn của cô ta dâng lên. Cô ta từng trông thấy cảnh Khoa ôm cứng lấy Vân ở trong văn phòng. Cô ta nghĩ.
– Không biết anh ấy có tình cảm gì với con nhóc này hay không mà tại sao anh ấy lại nhìn nó với ánh mắt tha thiết như thế kia. Không được, mình không thể để cho một con nhóc cướp đi người đàn ông mà mình đã si mê suốt một năm qua…!!
Dung hối thúc Khoa.
– Kìa anh. Tại sao anh còn đứng ở đó….!!
Khoa thở ra một hơi thật dài. Bước chân của Khoa kêu lên những tiếng cộp cộp do đôi giày bằng da nện trên nền gạch. Trong một không gian đầy người như thế này nhưng họ cảm tưởng chỉ có ba người hiện diện và đang quát sát từng hành động và cử chỉ của người kia.
Vân biết là không thể nào tránh mặt được Khoa nên con nhỏ khẽ chào khi Khoa bước đến gần bàn của mình.
– Chào anh. Hôm nay anh cũng đến đây ăn à…??
Khoa nhìn Vân thật kỹ. Những nét buồn rầu và có một chút hối tiếc hiện lên trên khuôn mặt của Khoa. Anh chàng chán nản vì nghe tin Vân đi lấy chồng. Gặp mặt Vân thế này làm cho lòng của anh chàng vui lên một chút vì chẳng phải từ chiều tới giờ Khoa nhớ Vân đến nỗi không làm được gì hay sao.
– Cô cũng đi ăn ở đây à. Cô đi ăn một mình hay là đi cùng với ai…??
Vân chưa kịp đáp lời của Khoa. Duy từ trong buồng vệ sinh nam bước ra. Anh chàng sau khi gột rửa cẩn thận chiếc áo khoác bên ngoài. Duy là một người sạch sẽ nên chỉ hơi bị dơ một chút là anh chàng đã khó chịu rồi nói gì đến chuyện bị Vân phun cả nước ra áo.
Duy rửa mặt cho tỉnh táo, anh chàng soi khuôn mặt trong gương. Duy thở dài lẩm bẩm.
– Con nhóc đó chuyên môn đi gây họa. Từ khi mình gặp nó mình bị nó làm cho thất điên bát đảo, từ những cú ngã do trượt chân, bị bà mẹ nóng tính của nó đánh cho một cái tát và một cái vụt vào mông. Bây giờ nó còn cho mình hứng hết nước của nó nữa chứ, không biết mai sau khi sống cùng nhau nó còn gây ra những chuyện gì nữa….!!
Duy lắc đầu, tuy hơi bực mình nhưng Duy lại thích những điều đó, cuộc sống của anh chàng tẻ nhạt quá nên muốn có thêm những thú vị nho nhỏ và những bất ngờ mà Vân tạo ra. Con nhỏ là một người không mong muốn và không phải là cô gái mà Duy vẫn thường hình dung khi lấy làm vợ nhưng có lẽ điều này không phải là thích mà được vì trái tim tự biết lựa chọn ai phù hợp cho mình. Lý trí và những suy nghĩ lôgic của Duy không có tác dụng trong trường hợp này.
Duy lau khô tay bằng chiếc khăn giấy đút trong túi áo. Anh chàng vứt nó vào thùng rác rồi bước ra bên ngoài. Duy tự hỏi là Vân đang làm gì, con nhỏ đã ăn xong chưa hay lại đang ngồi ngắm nhìn xung quanh.
Duy ngạc nhiên khi trông thấy Vân đang nói chuyện với một chàng trai lạ. Duy có hơi ghen tị vì anh ta cũng phong độ không kém Duy bao nhiêu mà anh ta còn chững trạc và trưởng thành nữa. Không lẽ con nhỏ Vân quen biết với anh ta.
Vân vừa nhìn thấy Duy, con nhỏ cảm thấy hơi ngại nên lúng túng nói.
– Anh đã gột rửa xong rồi đấy à…..??
Khoa nhìn sững Duy. Anh chàng ngắm Duy từ đầu xuống chân. Theo nhận xét ban đầu và sơ qua của Khoa. Duy là một chàng trai khoảng 18, 19 tuổi; đẹp trai và có vóc dáng như một người mẫu; khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu và cái môi lúc nào cũng mím lại, anh chàng này xem ra rất ương bướng và là một người bất cần đời.
Vân thấy Khoa và Duy nhìn nhau không chớp, con nhỏ chẳng hiểu gì cả. Vân giới thiệu cho Duy biết.
– Đây là anh Khoa, sếp của tôi….!!
Vân chỉ vào Duy.
– Còn đây là Duy. Anh ấy là … là….!!
Con nhỏ ấp úng không biết nói thế nào cho đúng. Duy nghe Vân nhắc đến cái tên Khoa, anh chàng đang sục sôi một sự tức giận và hờn ghen vô cớ vì đây chẳng phải ông sếp mà Vân khen đẹp trai và nhất quyết không chịu nghỉ khi Duy ép hay sao. Thấy ánh mắt dịu dàng của Khoa khi nhìn Vân làm cho Duy càng thêm hờn ghen, Duy đáp thay lời của Vân.
– Chào anh. Hân hạnh được gặp anh. Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy…!!
Dung đã bước đến gần bàn của Vân từ khi nào rồi. Cô ta không muốn Khoa gần gũi với Vân quá. Theo trực giác của một người phụ nữ cô ta không nghĩ Khoa đối xử và coi Vân như những cô nhân viên bình thường khác mà hình như trong lòng của Khoa đang nhen nhóm một mình cảm nam nữ với con nhóc Vân.
Dung đón nhận tin Vân có chồng với một sự vui mừng và tò mò. Cô ta không ngờ con nhóc có tí tuổi đầu này lại lấy chống trước cả cô ta và không ngờ nó lại yêu sớm thế. Cô ta cười toe vì nếu Vân đi lấy chồng và đã yêu người khác thì còn ai đi tranh giành Khoa với cô ta nữa. Cô ta chưa bao giờ hạnh phúc và thanh thản như lúc này.
Khuôn mặt của Khoa tái lại, trái tim của anh chàng như ngừng đập trong vòng mấy giây. Bàn tay run run, Khoa nhìn Duy thật kỹ và nhìn cả Vân nữa. Khoa thở dài vì Vân và Duy đẹp đôi quá, Duy cách tuổi của Vân không xa, họ còn trẻ nên có nhiều sở thích và đam mê giống nhau. Còn Khoa đã gần ba mươi rồi nên so với Vân, Khoa thấy mình không xứng và không thể nào sánh được với Duy.
Sự tự ti làm cho Khoa mãi không cất nổi nên lời. Khoa đứng lặng nhìn hai người, Khoa cứ đứng mãi như thế nếu như không có sự nhắc khéo của Dung thì có lẽ anh chàng lại tưởng đang đứng một mình trong căn phòng ở nhà.
– Chúng ta đừng làm phiền họ nữa. Em và anh về bàn của mình đi thôi…!!
Duy nhìn thật sâu vào đôi mắt của Khoa khi nhìn Vân. Duy thấy lo ngại vì Khoa nhìn Vân giống hệt cách lúc Duy nhìn Vân. Duy giật mình nghĩ.
– Không lẽ anh ta cũng thích con nhỏ này. Nếu thế mình phải làm sao, mình có nên tách Vân ra khỏi Khoa không hay là để cho họ tự do được ở bên nhau. Mình đã hứa là không xen vào đời tư của cô ta nhưng trái tim và lòng của mình lại không muốn điều đó xảy ra. Có phải mình ghen tị vì cô ta mới đồng ý làm bạn với mình nên mình không muốn san sẻ tình cảm này với người khác hay không…!!
………………
Khoa trước khi đi về bàn của Dung. Anh chàng còn quay lại nhìn Vân thêm một cái nữa. Sự chán nản của Khoa ngày càng gia tăng, anh chàng không còn hứng thú ăn uống hay là nói chuyện với Dung. Khoa chỉ mong nhanh về đến nhà để ngủ hay là đọc tài liệu công việc của ngày mai.
Dù trong lòng muốn như thế nhưng Khoa hiểu không thể bỏ về vào lúc này nhất là khi bắt Dung chờ đợi mấy tiếng đồng hồ. Dung thấy khuôn mặt rầu rầu và ánh mắt đau khổ của Khoa. Dung vừa tức giận vừa ghen tuông với Vân. Cô ta hiểu là Khoa đã bắt đầu yêu Vân mất rồi nên anh ta mới có thái độ thất vọng và mất mát như thế kia khi biết Vân đã có chồng chưa cưới.
Dung cố mỉm cười và cố nói vui vẻ để xua tan đi không khí ngượng ngùng và chán nản giữa hai người. Cô ta ân cần hỏi.
– Anh muốn ăn gì…??
Khoa khẽ quay đầu về hướng bàn của Vân và Duy. Anh chàng nhìn Vân đang nở một nụ cười thật tươi với Duy, đó là nụ cười đẹp nhất mà Khoa chưa bao giờ nhìn thấy khi Vân ở bên Khoa. Khoa ghen tị với Duy, anh chàng cảm thấy bức bối với mọi thứ xung quanh ở đây. Khoa giật mình trả lời Dung.
– Tôi không muốn ăn gì cả. Cô thích ăn gì thì gọi đi nhé, cô đừng vì tôi mà nhịn đói như thế là không hay đâu…!!
Dung thấy Khoa cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bàn của Vân. Cô ta đau đớn vì tuy Khoa ngồi sát bên cạnh nhưng tâm trí và tình cảm của Khoa lại hướng cả về phía của Vân. Dung buồn chán nghĩ.
– Có lẽ trong lòng của anh ấy mình chỉ là một cô nhân viên bình thường mà thôi. Suốt một năm làm việc cùng với nhau anh ấy chưa bao giờ nhìn mình và cười với mình như cái cách anh ấy nhìn và cười với Vân. Tại sao một con nhóc chỉ làm việc cùng với anh ấy trong vòng có một tuần lại có thể thay đổi tình cảm của anh ấy nhanh đến thế….!!
Đôi mắt của Dung đỏ hoe, trái tim của cô ta rỉ máu. Dung muốn hôm nay phải thật say để quên đi sự thật là Khoa không hề chú ý gì tới mình và cũng muốn quên đi Khoa đang thích Vân – một con nhóc mới có tí tuổi đầu. Tại sao nó lại may mắn hơn cô ta, nó vừa có được một anh chàng chồng chưa cưới đẹp trai, trẻ trung và đầy quyến rũ và vừa có một người đàn ông trưởng thành, có nhiều nét phong trần, tài giỏi và tốt bụng như Khoa yêu nó.
Dung không có gì cả, cô ta chỉ yêu duy nhất một mình Khoa mà thôi, tại sao anh không chú ý gì tới cô ta. Cô ta đã nhìn ngắm anh và làm cho anh không biết bao nhiêu việc nhưng anh luôn đẩy cô ta ra xa. Tình yêu là gì mà cô ta phải đau khổ như thế này.
Nụ cười trên môi của Dung đã tắt từ lâu lắm rồi, một nỗi hờn ghen và chán nản len lỏi lên làm cho cô ta cảm thấy khó thở. Cô ta ngước đôi mắt tuyệt vọng lên nhìn Khoa, cô ta u buồn nói.
– Hôm nay anh sẽ uống rượu với em cho đến say thì thôi chứ..??
Khoa ngạc nhiên nhìn cơ thể héo rũ của Dung, còn đâu một Dung luôn tươi cười và hay nói những câu xốc nổi với sếp nữa mà thay vào đó là một Dung đầy đau khổ và đầy thất vọng.
Khoa hấp tấp hỏi Dung.
– Cô đã gặp phải chuyện gì hay sao mà trông cô buồn thảm đến thế. Cô có cần tôi giúp gì cho cô hay khô ng..??
Dung suýt khóc khi nghe giọng nói đầy quan tâm của Khoa. Dung gắng gượng nói.
– Tôi chỉ hơi buồn một chút thôi. Tại vì trong cuộc sống đôi khi có những chuyện không như mong muốn và ước vọng của bản thân….!!
Dung rụt rè nắm lấy bàn tay của Khoa. Khoa vội rụt ngay bàn tay của mình lại, anh chàng ngượng ngùng và không được tự nhiên lắm khi nhìn vào ánh mắt đắm say của Dung khi nhìn mình. Khoa lảng tránh ánh mắt đó của Dung, anh chàng nói.
– Cô cần tôi gọi món gì đó cho cô ăn không…??
Dung thất vọng vì Khoa không đáp lại cử chỉ dịu dàng của cô ta. Tình yêu đơn phương làm cho cơ thể và trái tim của cô ta nhức nhối. Cô ta vẫn chưa có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình cho Khoa biết. Cô ta vẫn luôn chờ đợi và hy vọng Khoa sẽ đáp lại tình cảm của cô ta nhưng đã hơn một năm nay Khoa vẫn dửng dưng như không. Dung lí nhí nói.
– Anh gọi cho em mấy chai rượu và thức ăn nhé vì em đã đói lắm rồi…!!
Khoa nhìn thật kỹ vào khuôn mặt phụng phịu và trẻ con của Dung. Anh chàng ngạc nhiên vì tại sao bao lâu nay, anh chàng không phát hiện ra Dung cũng có những nét đáng yên như thề này. Hàng ngày gặp mặt ở công ty và có đôi khi hai người đi công tác cùng với nhau nhưng Khoa luôn tỏ ra xa cách và không muốn nói chuyện cùng với Dung vì anh chàng không thể nào chịu đựng được cái tính hay xen vào chuyện riêng tư và cá nhân của Dung.
Khoa đã bao nhiêu lần nhắc nhở Dung là đừng có vượt quá bổn phận và trách nhiệm của một cô thư ký nhưng Dung coi như là chưa từng nghe và hiểu những lời đó của Khoa. Cô ta không muốn Khoa gặp mặt hay có quan hệ với các đối tác là nữ. Nếu họ có muốn mời Khoa đi ăn và đi đâu đó, cô ta luôn làm khó và có thái độ ghen tuông. Có lẽ cô ta đã yêu Khoa đến phát rồ rồi nên không còn biết phân biệt đâu là đúng và đâu là sai nữa.
Khoa tâm trạng cũng đang buồn nên không phản đối ý muốn của Dung. Hai người gọi bốn chai rượu, vài đĩa thức ăn. Cả hai bắt đầu uống và nói chuyện với nhau.
Duy từ lúc gặp Khoa, anh chàng ngồi im như tượng. Duy không nói và không làm gì cả. Duy khoanh tay lại, anh chàng đang nghĩ lung tung ở trong đầu. Chưa có lúc nào Duy lại lo sợ vu vơ như lúc này. Duy thấy dấu hiệu cảnh báo ở khắp mọi nơi. Anh chàng nhìn Vân thật kỹ, Duy muốn xác định xem Vân có tình cảm hay một ý nghĩa gì đó đối với Khoa hay không nhưng anh chàng đành chịu. Vân ngược lại, con nhỏ không nghĩ ngợi hay lo lằng về bất cứ điều gì cả.Con nhóc đang say sưa mân mê những que diêm xanh đỏ.
Vân ngước đôi mắt trong veo và tò mò lên hỏi Duy.
– Tôi có thể đem những que diêm này về nhà của mình coi như là quà tặng hay không…??
Duy nhìn bàn tay của Vân đang khum lại, những que diêm đang nằm in trong lòng bàn tay của Vân. Duy lấy ngón trỏ khẽ sờ nhẹ lên chúng. Một ý nghĩ trẻ con và tinh nghịch hiện lên trong đầu của Duy, anh chàng khẽ mỉm cười bảo Vân.
– Tại sao lại không. Cô có muốn ngày nào chúng ta cũng đến đây ăn coi như là điểm hẹn và cùng nhau sưu tầm những bao diêm rồi đút vào trong một cái lọ hay không…??
Vân mỉm cười sung sướng đáp lại.
– Tôi và anh ngéo tay ước hẹn với nhau nhé. Nếu ai làm sai lời hứa thì sẽ bị phạt, anh có chịu không nào…??
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!