Cô Dâu Bỏ Trốn - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Cô Dâu Bỏ Trốn


Chương 41



Duy bật cười thật tươi, anh chàng không ngờ con nhỏ còn trẻ con hơn cả mình. Nó đã gần 17 tuổi rồi mà còn ngéo tay làm tin nữa chứ. Nhưng mà cũng thú vị đấy. Duy chì ngón út bên tay phải của mình ra, anh chàng nheo mắt bảo Vân.

– Chúng ta ngéo tay đi nào….!!

Vân chìa ngón út bên tay trái ra. Hai người cùng mỉn cười rồi cùng móc hai ngón tay vào nhau. Trong một giây họ như trở về tuổi thơ của mình. Họ quên đi mọi thứ trong lòng chỉ có niềm vui và một nỗi nhớ tràn ngập những ký ức mà đã lâu rồi dòng chảy của thời gian và những lo toan làm cho họ quên đi.

…………..

Vân nhìn đồng hồ treo tường của nhà hàng. Thấy đã hơn mười giờ rồi, con nhỏ giục Duy.

– Chúng ta về thôi. Tôi không muốn bố mẹ, ộng nội và mẹ của anh lo cho chúng ta….!!

Duy nhìn đồng hồ đang đeo ở tay. Anh chàng nói.

– Cô có muốn đi đâu đó chơi rồi trở về nhà hay không…??

Vân muốn được hít thở không khí bên ngoài nhưng đã khuya như thế này rồi còn đi đâu được nữa. Vân chán nản nói.

– Để hôm khác đi anh. Trời lại đang mưa to và cũng quá giờ đi ngủ rồi, tôi không muốn sáng mai đi làm muộn….!!

Duy nghe Vân nhắc đến việc làm. Anh chàng không yên tâm để Vân và Khoa một mình với nhau. Anh chàng yêu cầu.

– Cô không thể nào nghỉ việc ở đó được hay sao…??

Vân nhắc Duy.

– Anh đừng quên những gì mà anh hứa với tôi đấy nhé. Nếu anh vi phạm tôi sẽ không tuân thủ theo lời của anh nữa đâu, lúc đó anh đừng nói tôi là người bội ước trước….!!

Duy lặng thinh nghĩ ngợi. Anh chàng không muốn Vân đến công ty của Khoa làm việc tí nào. Nếu Khoa là một ông chú hay một ông bác thì Duy còn yên tâm cho Vân đi nhưng Khoa vừa đẹp trai, vừa nam tính lại giàu có như thế kia làm sao anh chàng để cô vợ xinh đẹp của mình dành tám tiếng một ngày bên Khoa được.

Nhưng Duy lấy lí do gì để ngăn cản Vân đây. Con nhỏ đến đó là để làm việc, Duy cũng không muốn một cô vợ suốt ngày chỉ biết chưng diện và không muốn làm gì cả. Duy thấy bản thân mâu thuẫn quá, một nửa anh chàng thích những cô gái thông minh, có thể nói chuyện và bàn luận với anh chàng mọi vấn đề nhưng mặt khác Duy không muốn người con gái của mình thông minh và mạnh mẽ quá vì như thế cô ấy đâu cần anh chàng bảo vệ và lo lắng cho cô ấy.

Duy thẫn thờ như một người mất hồn. Duy bây giờ không còn giống Duy của lúc trước nữa, chỉ trải qua có một buổi chiều và gần mấy tiếng đồng hồ vào buổi tối với Vân, Duy cảm thấy như đã trôi qua một thế kỉ. Vân là định mệnh và là người thích hợp cho Duy lựa chọn để trở thành một người bạn tri kỉ suốt đời hay chỉ là một người bạn bình thường của Duy mà thôi. Đây là câu hỏi mà Duy vẫn chưa trả lời được, Duy hy vọng trong ba tháng thử thách Duy sẽ có được một câu trả lời thỏa đáng cho mình.

Vân đứng lên, con nhỏ khẽ liếc về phía bàn của Khoa. Vân bối rối khi bắt gặp ánh mắt của Khoa. Cả hai vội vàng quay đi. Vân không hiểu thái độ của sếp sao lại lạ lùng như thế, tại sao Khoa không mắng chửu khi biết Vân rảnh rỗi đi chơi mà không chịu đi làm như mọi khi mà lại im lặng và không có biểu hiện gì. Không lẽ hôm nay sếp tự nhiên tốt tính. Vân bảo Duy.

– Anh ngồi đây đợi tôi một chút nhé. Tôi cần sang chào sếp của mình một tiếng…!!

Vân bước sang bên bàn của Khoa. Con nhỏ thấy Dung và Khoa đã uống gần hết mấy chai rượu, Dung đỏ bừng cả mặt lên vì uống quá nhiều, còn Khoa cũng đang ngất ngà ngất ngưỡng. Vân tròn mắt nhìn hai người và thắc mắc tại sao họ lại uống rượu như điên thế này. Không lẽ hai người đang có chuyện gì buồn.

Vân lễ phép nói.

– Chúng em có chuyện nên về trước đây. Chúc hai anh chị ở lại vui vẻ….!!

Vân định quay bước đi. Khoa nhếch mép lên, anh chàng nhìn Duy một cái rồi bảo Vân.

– Cô vui vẻ quá nhỉ, tôi tưởng hôm nay gia đình hai bên của cô họp mặt để bàn chuyện cưới xin của hai người thế mà tôi lại thấy cô rảnh rang đi hẹn hò với anh ta. Cô định lừa dối tôi như một đứa trẻ hay sao…??

Vân nghe giọng nói tức giận và cay cú của sếp. Vân tưởng mình lừa dối Khoa nên mới bị Khoa mắng, con nhỏ đâu có biết là anh chàng đang ghen nên mới làm như thế.

– Em xin lỗi, em hứa sáng mai sẽ đi làm sớm….!!

Khoa rót rượu vào ly, anh chàng hối thúc Dung.

– Sao cô không uống nốt ly rượu của cô đi. Sau khi uống xong ly rượu này chúng ta cũng nên về nhà để nghỉ ngơi vì cũng đã khuya lắm rồi…!!

Dung nhìn Vân đầy oán trách. Vân ngơ ngác không hiểu, con nhỏ luôn bị Dung ghét dù Vân không làm gì cô ta cả. Vân nhớ những lúc Dung gặp Vân trong văn phòng của Khoa, cô ta bao giờ cũng nói mai mỉa vài câu hay nhìn Vân như muốn đánh cho Vân vài cái tát. Vân nghĩ mãi cũng không ra được lý do Dung thù ghét mình.

Vân nhìn Khoa và Dung, con nhỏ tưởng hai người là người yêu nên mới rủ nhau đi ăn và uống rượu sau giờ tan cả ở công ty. Vân mỉm cười nói.

– Em đi đây….!!

Vân bước đi luôn, con nhỏ thích thú nghĩ.

– Không ngờ ông sếp khó tính của mình cũng có người yêu. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là ông ta lại đi yêu cô thư ký. Hay thật, bà nội của anh ta chắc sẽ vui lắm khi biết anh ta có người yêu…!!

Duy thấy nụ cười tươi rói của Vân. Anh chàng nhìn về phía bàn của Khoa. Duy không thấy biểu hiện ghen tuông hay tức giận của Vân khi biết Khoa đi với một người con gái khác. Anh chàng lẩm bẩm.

– Không biết cô ta có yêu anh chàng giám đốc của cô ta hay không. Mình hy vọng hai người không có bất cứ dấu hiệu tình cảm gì nếu không mình phải làm sao đây vì hình như mình không chỉ coi Vân là bạn mà còn có một cảm giác nào đó đang dâng lên ở trong lòng của mình thì phải…!!

Duy ngu ngơ không hiểu gì cả, mười tám năm qua anh ta không yêu ai và không trải qua những cảm giác hồi hộp, bồn chồn và ghen tuông khi biết người con gái mà mình quen được một người con trai khác để ý và quan tâm đến. Mặc dù hơi ngốc ngếch nhưng cái gì diễn ra trong tự nhiên và trong thầm lặng bao giờ cũng đẹp và tinh khiết hơn một kẻ lõi đời nhưng không được trong sáng và hồn nhiên như tình cảm của họ.

Vân vui vẻ giục Duy.

– Chúng ta đi về thôi….!!

Trên tay của Vân là một bao diêm màu xanh rất xinh. Con nhỏ mâm mê nó như một báu vật. Vân muốn khi trở về khách sạn, con nhỏ sẽ sếp những que diêm này thành hình một con hạc đầy màu sắc. Vân đoán nó chắc là sẽ đẹp lắm, Vân muốn tặng nó cho Duy khi hoàn thành xong.

Vân quay nghiêng người sang trái con nhỏ ngây thơ hỏi Duy.

– Chúng ta có cần trả họ tiền thức ăn hay không. Tôi sợ nếu mình đưa hai tấm vé kia ra nhỡ họ không nhận thì sao…??

Duy trấn an Vân.

– Cô không cần lo về vấn đề đó, nếu họ không nhận tôi sẽ trả họ bằng tiền….!!

Chị phục vụ lúc nãy bước đến, chị lịch sự hỏi Vân và Duy.

– Quý khách đã dùng bữa xong chưa ạ…??

Vân gật đầu nói.

– Bọn em đã dùng xong rồi. Chị làm ơn dọn bàn dùm cho em…??

Duy khẽ mỉm cười, anh chàng thấy con nhỏ với ai nó cũng lịch sự và lễ phép ngay với những người làm công của anh chàng, con nhỏ cũng cung kính như họ là bề trên của con nhỏ vậy. Thái độ tôn trọng của Vân với người khác không có gì là xấu cả nhưng đôi khi với người khác nhất là với những người làm thuê cho mình, chúng ta cần phải thể hiện cho họ biết ai mới làm chủ, có như thế những mệnh lệnh ban ra họ mới nghiêm chỉnh tuân theo.

Duy nghĩ.

– Mình cần phải dạy cho nhỏ này cách đối xử và phải ăn nói như thế nào với những người làm công trong khách sạn. Nếu không con nhỏ bị biến thành một nhân viên của họ cũng nên. Điều đó mà xảy ra thì còn gì là mặt mũi của mình nữa….!!

………….

Duy đưa cho chị nhân viên hai cái vé mà bà mẹ trẻ đã đưa. Chị cầm lấy, chị liếc sơ qua. Chị mỉm cười nói.

– Đây là vé ăn cơm miễn phí một lần ở nhà hàng của chúng tôi. Cảm ơn quý khách đã tới dùng bữa. Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau….!!

Vân mỉm cười đáp lại.

– Vâng, cảm ơn chị…!!

Con nhỏ gật đầu thật lễ phép. Duy khoanh tay lại, anh chàng nhìn cô vợ chưa cưới thật vui mắt. Trong lòng của anh chàng đang cười thầm. Anh chàng nghĩ.

– Con nhóc này trẻ con quá, dù nó có lịch sự và ngoan ngoãn đi chăng nữa thì nó cũng phải biết dùng đúng vào những trường hợp cụ thể chứ. Tại sao với ai nó cũng áp dụng được là thế nào. Con nhóc này xem ra mình cần phải dạy nó nhiều thứ đây…..!!

Duy đứng dậy, anh chàng khẽ liếc xéo về phía bàn của Khoa. Duy thấy Khoa cũng đang nhìn Vân, Duy đọc được trong ánh mắt của Khoa chứa đựng những nỗi buồn, sự tiếc nuối và một chút hờn ghen. Duy giật mình lẩm bẩm.

– Tại sao tên kia lại nhìn Vân bằng ánh mắt đó. Không lẽ anh ta đã thích con nhỏ này thật rồi. Khỉ thật, nếu thế thì không được ổn cho lắm, ngày nào họ cũng được ở bên nhau trong khi mình chỉ được gặp con nhỏ này vào buổi tối mà thôi. Mình phải làm sao bây giờ….!!

Duy thở dài, tự nhiên trong lòng của Duy một sự lo lắng và bồn chồn dâng lên. Duy không hiểu là tại sao kể từ lúc gặp Vân anh chàng không còn là chính mình nữa. Duy hay lo sợ vu vơ và nỗi lo lắng này ngày càng tăng nhất là khi biết ông sếp của Vân là một anh chàng đẹp trai, phong độ và có những thứ không kém gì Duy. Duy sợ anh ta gặp Vân trước và ở bên Vân nhiều hơn thì thế nào cũng có cơ hội nhiều hơn Duy.

Duy không chịu đựng được tình trạng này nữa, anh chàng cầm lấy tay của Vân rồi kéo đi theo mình. Trước khi đi anh chàng còn nhìn Khoa thêm một lần nữa. Ánh mắt của Duy đầy cảnh giác và có một chút chiếm hữu.

Khoa thở dài nhìn theo bóng dáng của hai người, anh chàng cũng buồn không kém gì Dung. Có lẽ hai người yêu đơn phương nên có thể thấu hiểu được tình cảm và lòng dạ của nhau. Nhưng có một điều Khoa không hề biết Dung yêu mình. Trong con mắt của Khoa, Dung mãi vẫn chỉ là một cô thư ký biết việc mà thôi. Đó là lí do vì sao mặc dù Khoa không ưa và không thích cái tính cách hay xen vào chuyện của người khác của Dung, anh chàng vẫn giữ Dung ở bên cạnh.

Dung nhìn theo ánh mắt của Khoa. Cô ta đau khổ nghĩ.

– Tại sao mình ngồi kế bên anh ấy mà anh ấy không hề nhìn mình một cái và tại sao anh ấy không cảm nhận được trái tim của mình đang bị rỉ máu vì anh ấy….!!

Dung đau khổ quá, mối tính trong câm lặng suốt một năm qua làm cho trái tim của Dung thêm nhức nhối, cơ thể như bị một khối đá đè nặng và trí óc của Dung như bị u mê. Cô ta đau cả đầu, đôi mắt díp lại. Dung chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Khoa nhìn theo bóng dáng của Duy và Vân cho đến khi họ đi khuất khỏi tầm mắt của Khoa. Anh chàng mới không nhìn theo họ nữa. Khoa định hỏi Dung.

– Cô có muốn chúng ta về nhà luôn không…??

Anh chàng kinh ngạc vì Dung đã lăn ra ngủ mất rồi. Khoa khẽ gọi Dung.

– Dung….Cô bị làm sao thế….??

Khoa gọi Dung hai ba lần mà không nghe cô ta trả lời. Khoa chán nản lẩm bẩm.

– Chắc là cô ấy uống say tới mức không cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Mình phải làm thế nào đây. Nhà của cô ấy ở đâu mình cũng không biết, đưa về nhà của mình thì không được, hay là mình thuê một phòng ở một khách sạn nào đó cho cô ấy ngủ qua đêm nay. Chắc chỉ còn có cách đó thôi….!!

Khoa gọi Dung thêm bốn năm lần nữa nhưng không có tác dụng. Dung vẫn ngủ say như chết. Mấy chai rượu làm cho Dung dễ dàng đi vào mộng ảo.

Vân đi thẳng ra cửa. Con nhỏ không hề quay đầu nhìn Khoa và Dung một lần nào. Trong đầu của con nhỏ lúc này đang nghĩ về việc gấp một con hạc bằng những que diêm xanh đỏ trên tay. Duy nắm chặt lấy tay trái của Vân, anh chàng khẽ bóp nhẹ vào tay của Vân. Hình như Duy đang nghĩ gì đó rất dữ trong đầu và điều này không được tốt đẹp cho lắm nên anh chàng khẽ rùng mình một cái.

Vân vô tư hỏi Duy.

– Anh thấy cuộc sống ở đây thế nào. Có khác cuộc sống ở bên kia của anh nhiều không…??

Duy đưa đôi mắt quan sát xung quanh. Mọi thứ chìm trong bóng tối, nhưng sự ồn ào và náo nhiệt chưa bao giờ dứt ở đây. Nhiều nhà hàng và quán xá vẫn tấp nập khách ra và khách vào. Họ ăn uống và nói chuyện vui vẻ, mọi thứ lúc nào cũng vội vã và không bao giờ kết thúc. Duy trả lời Vân.

– Tôi nghĩ ở đâu cũng như thế mà thôi. Mỗi nơi có cái hay và có cái giở của nó. Nếu cô thích một ngày nào đó cô cũng phải theo tôi sang bên đó vì nếu chúng ta nên đôi thì đương nhiên cô phải xuất giá theo chồng rồi….!!

Vân đang mải nhìn mấy cái bóng đèn nhấp nháy của nhà hàng. Trong lòng của con nhỏ cảm thấy ấm áp khi được ở bên Duy. Vân coi Duy là một người bạn đặc biệt, có lẽ điều này hơi kì lạ đối với Vân vì tuy con nhỏ có nhiều bạn học là nam nhưng Vân cảm thấy Duy có một cái gì đó khác với những thằng con trai cùng lớp với Vân. Cảm giác khi được ở bên Duy khác hoàn toàn với cảm giác khi ở bên họ.

Vân thấy trái tim của mình đập thật nhanh và trong mọi thứ mà Vân làm con nhỏ đều muốn Duy được vui. Vân tự hỏi bản thân là tại sao lại kỳ lạ như thế. Vân cũng không hiểu và không thể nào trả lời nổi cho bản thân mình. Vân trải qua 16 năm trong niềm vui, vô tư và trong sáng. Con nhỏ chưa bao giờ có cảm giác rung động hay hồi hộp khi ở bên bất cứ thằng con trai nào nhưng khi gặp Duy mọi thứ dường như thay đổi.

Vân không thể nào ăn nói chanh chua hay ương bướng được nữa. Con nhỏ bị Duy kiểm soát mất rồi. Đối với bố mẹ và ông nội, Vân vẫn ương bướng và nghịch ngợm như thường nhưng khi đứng trước Duy, Vân lại trở nên dịu dàng và thật nữ tính, con nhỏ nghĩ có lẽ nó đã bị điên nên mới hành động khác xa với bản tính của bản thân như thế. Nhưng thật sự con nhỏ có bị điên hay không thì hãy để cho thời gian trả lời cho con nhỏ.

Trời đã dứt cơn mưa, không khí trong lành và những cánh lá đung đưa trong gió. Hơi lạnh ùa về làm cho Vân hơi co người lại, chiếc áo cộc tay và hơi mỏng không đủ làm ấm cơ thể của Vân. Con khỏ khẽ suýt xoa một cái. Duy thấy Vân bị lạnh, anh chàng khoác áo của mình cho Vân. Duy nói.

– Chúng ta đi về thôi….!!

Vân cảm thấy hơi ấm đang lan truyền khắp toàn thân. Chiếc áo khoác vẫn còn lưu giữ lại được hơi ấm của Duy nay nó được truyền lại cho Vân. Con nhỏ mỉm cười nói.

– Vâng, chúng ta đi về thôi….!!

Duy không nói gì, anh chàng nắm lấy tay của Vân đầy tin tưởng và dịu dàng. Anh chàng tài xế đã ngồi đợi hai người ở trong xe từ khi nào rồi. Thấy Duy và Vân bước ra. Anh ta vội vàng bước xuống rồi mở cửa xe cho hai người. Vân nói.

– Cảm ơn anh vì đã đợi bọn em. Em xin lỗi vì làm phiền anh….!!

Duy thở dài không nói gì, anh chàng nghĩ.

– Bệnh lịch sự và không biết dùng đúng chỗ của con nhỏ này ngày càng thêm nặng, mình mà không ra tay dạy bảo và chấn chính nó sớm thì càng ngày nó càng bị nhiễm nặng hơn. Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ dành ra mấy tiếng dạy nó mọi thứ cần thiết mới được, cứ để tình trạng này diễn ra mình hết chịu nổi nữa rồi….!!

Anh chàng tài xế xúc động. Từ khi làm tài xế cho người khác, anh ta ít được người đi xe cảm ơn và nói những câu dễ nghe như Vân. Anh ta ân cần đáp lại.

– Dạ, không có chi vì đây là trách nhiệm và bổn phận của tôi nên cô không cần phải áy náy vì điều đó đâu ….!!

Anh ta mở cửa xe, khởi động máy rồi lái xe đi. Vân thắt dây an toàn, con nhỏ mân mê hộp diêm trong tay. Vân lơ đãng nhìn ra hai bên đường. Vân thấy những hàng cây đang lùi lại về phía sau khi xe chạy qua. Vân cảm nhận được một nỗi buồn mênh mang, Vân nghĩ.

– Không biết sau ba tháng, mình và Duy sẽ ra sao. Có lẽ mình và anh ta sẽ trở thành những người bạn tốt và có lẽ mình và anh ta không bao giờ còn gặp lại nhau nữa….!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN