Cô Dâu Của Ma Cà Rồng - Chương 5: Lời xin lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Cô Dâu Của Ma Cà Rồng


Chương 5: Lời xin lỗi


Đã ba ngày rồi Uee chưa hề đặt chân ra khỏi phòng, có lẽ nỗi ám ảnh về viễn cảnh ấy quá lớn khiến cô khó có thể nào đối mặt với mọi thứ xung quanh, với Reiden, và với… Yuki. Cô phải đối mặt với một thứ còn kinh khủng hơn, đó là chứng bệnh trầm cảm do sang chấn tâm lý gây ra.

Uee trở nên ít nói, hay khóc những lúc ở một mình, mỗi khi nhắm mắt là cô lại gặp ác mộng, thậm chí cô còn chẳng nở nụ cười như trước kia. Uee chỉ ra khỏi phòng để ăn tối mỗi khi mà anh em nhà Wilson bắt đầu chuyến đi săn rồi lại lặng lẽ trở về phòng, giam mình trong bóng tối…

Tỉnh dậy sau khi bị Reiden đánh ngất, giữa hai anh em họ đã có một cuộc nói chuyện nho nhỏ về Uee.

– Cô ấy là trẻ mồ côi à? – Yuki hỏi.

– Phải. Vì cô ấy không có nơi để ở nên em mới thu xếp cho cô ấy tạm ở đây, cũng có nhắc nhở ừm… tránh xa anh hai một chút – Reiden trả lời.

– Anh xin lỗi. Anh đã mất kiểm soát. Suýt nữa thì…

Yuki bỗng nghẹn lời, một cảm giác khó tả nảy sinh bên trong anh. Cái cảm giác mà trước đây anh chưa bao giờ có trong những chuyến đi săn. Sự áy náy.

– Anh hai đừng nghĩ nhiều, anh không cố ý mà. Là tai nạn thôi.

– Ừm… Reiden… – Yuki ngập ngừng.

Chính cảm giác áy náy bên trong anh đã thôi thúc anh phải làm một điều gì đó để bù đắp cho Uee.

– Em đây.

– Em có thể dạy anh nấu ăn được không?

– Trước giờ anh hai đâu có hứng thú với việc bếp núc đâu ta? Là… vì Uee à?

Bộ dạng lúc này của Yuki trông như một chàng trai mới biết yêu, vô cùng lúng túng, thẹn thùng.

– Ừm…

Buổi chiều hôm ấy, Uee nghe thấy nhiều âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía nhà bếp nên hiếu kỳ muốn xem thử. Cô nhẹ nhàng bước xuống từng nấc thang, qua các dãy hành lang đến nhà bếp. Cô nấp phía sau cánh cửa và quan sát. Sự việc diễn ra khiến cô vô cùng bất ngờ.

– Nhẹ tay thôi Yuki. Anh đánh vảy với lực kiểu đấy thì còn gì là con cá nữa. Ha ha.

– Bộ anh làm không đúng à?

Nhìn bộ dạng loay hoay, lúng túng xoay sở trong việc đánh vảy cá của anh hai mình khiến Reiden không khỏi phì cười.

– Nhưng anh mạnh tay quá đấy. Thôi để em, anh nhặt ra đi Yuki.

– Loại rau này phải nhặt thế nào ấy?

Yuki cầm cọng rau trên tay mà chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, nhặt bỏ lá nào giữ lại lá nào. Kết quả là lá sâu lẫn lá lành lẫn lộn cả lên, như một mớ hỗn độn.

– Ha ha… Đúng là anh hai của tôi chỉ thích hợp xông pha chiến trận chứ việc nhà thì bất lực với anh. Ha ha ha…

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nụ cười chợt hé trên môi một thiếu nữ, mái tóc bạch kim nhẹ bay trong gió lưu lại mùi oải hương.

– Anh ngửi thấy mùi oải hương…

– À, Uee bảo cô ấy thích hoa oải hương nên em có mang về một chậu nhỏ đặt ở phòng khách ấy.

– Ừm.

Những hình ảnh về một chàng ma cà rồng tay chân vụng về trong việc bếp núc đã để lại ấn tượng trong tiềm thức của Uee mỗi khi nhớ lại. Cô khẽ cười nghĩ.

“Yuki… không hẳn là máu lạnh nhỉ… Có lẽ, chỉ là tai nạn…”.

Trống ngực cô lại đập liên hồi khi cô nghĩ về Yuki làm cho đôi má cô ửng hồng lúc nào không hay.

“Lại bắt đầu rồi… Cảm giác này thật khó chịu mà…”.

Hôm qua Uee đã có một đêm ngon giấc, kể từ hôm tai nạn vô tình xảy đến với cô thì đêm hôm qua là đêm có có thể chợp mắt mà không bị những cơn ác mộng quấy rầy. Có lẽ suy nghĩ của cô phần nhiều đã được thông suốt.

[…]

Bầu trời sáng hôm nay thật đẹp. Mặt trời cao vút chói loá một điểm sáng trên nền trời xanh trong vắt, điểm xuyến những gợn mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn. Thật may mắn, những cánh hoa e ấp khẽ đón ánh nắng ban mai đầu tiên. Nom công sức bao ngày của mình đã đơm hoa mà lòng Uee không khỏi vui sướng.
Không cầu kỳ ăn mặc, cô chọn cho mình một chiếc đầm trắng dài quá đầu gối một xíu, chân mang giày búp bê trắng tone sur tone với đầm, mái tóc bạch kim được tết đuôi sam gọn gàng, tổng thể làm nên một vẻ đẹp tinh khôi.

Háo hức mong muốn tận mắt nhìn ngắm những nụ hồng, Uee chạy băng băng qua các dãy hành lang, chạy thật nhanh đến nỗi suýt va vào tường, không quên chào Reiden đang chuẩn bị bữa sáng bên trong bếp.

– Buổi sáng tốt lành nhé, Reiden.

Bức tượng đài hình tượng hoa hồng mọc lên giữa hồ bán nguyệt, được kết nối với hệ thống phun nước của hồ toả ra vô vàn tia nước giao thoa với ánh mặt trời tạo nên những mảng cầu vồng lung linh thật đẹp mắt. Bàn tay nâng niu từng cánh hoa, Uee khẽ đặt lên đó một nụ hôn.

– Mãi xinh đẹp như thế này nhé các em.

Chẳng biết Yuki đã nấp đằng sau những bức tượng trong khuôn viên tự bao giờ mà những hình ảnh ấy đã thu gọn vào trong đôi mắt anh. Vẻ hồn nhiên, ngây thơ ấy càng làm anh cảm thấy áy náy, tội lỗi.

– Suýt chút nữa thì… – Yuki thở dài.

Bằng khả năng Ẩn thân của mình, Yuki lấy hết can đảm của một chàng trai tiến đến gần Uee.

– Aaaa… Yu… Yuki? – Uee hốt hoảng thốt lên.

– Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm em hoảng sợ.

Yuki bất thình lình hiện ra trước mặt Uee khiến cô giật mình hoảng sợ mà bước giật lùi về phía sau.

– Cẩn thận!

Uee té ngã, đầu cô toan va vào thành hồ thì Yuki di chuyển tốc độ leo đến, bàn tay anh đã yên vị làm tiếp điểm cho đầu cô.

– Em không sao chứ?

Trái tim Uee đập rất nhanh, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi cơ thể cô chạm vào cơ thể anh, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh. Ma cà rồng là sinh vật máu lạnh, thân nhiệt cơ thể luôn lạnh như tảng băng thế nhưng giây phút này đây cô cảm thấy cơ thể anh thật ấm áp đến lạ kỳ.

– Tôi… ừm… tôi không sao. Cảm ơn!

– Vậy tốt rồi. Mừng là em không sao.

Ánh mắt Yuki đảo sang hướng khác tránh ánh mắt cô, dường như ánh mắt tím tử tinh ấy làm anh có chút cảm thấy không được tự nhiên.

– Ừm… có thể buông tôi ra được không?

Yuki đã tìm cách để cô tiếp đất nhẹ nhàng và an toàn nhất có thể. Tay phải anh làm điểm tựa cho đầu cô không va vào thành hồ, một chân anh khuỵ gối, một chân anh đỡ thân người bé nhỏ của cô, còn tay trái anh vẫn để sau lưng.

Viễn cảnh này làm cô thấy thẹn thùng, nếu cứ tiếp tục trong tư thế này, cô không thở được mất. Vì cứ ở gần anh, nghĩ về anh, nhìn vào mắt anh là một combo huỷ diệt trái tim cô. Lẽ nào do ảnh hưởng thì mị lực thiên bẩm của Yuki?

– Tôi xin lỗi.

– Ơ? Bó hoa này là…

Đặt Uee xuống đất, Yuki vội đặt vào tay cô bó hoa oải hương anh giấu phía sau lưng từ lúc nào rồi biến mất trong nháy mắt, để lại cô với sự ngỡ ngàng.

“Bó hoa này thay cho lời xin lỗi vì tôi đã làm tổn thương em. Nhân tiện, đôi mắt em thật đẹp, đẹp như màu tím hoa oải hương vậy.”.

Uee đọc tấm thiếp đính kèm trong bó hoa. Cô khẽ cười. Trái tim cô khẽ đánh rơi mất một nhịp. Buổi sáng hôm nay thật nhiều điều bất ngờ!

Uee bước vào bên trong lâu đài, bó hoa oải hương trong tay, với một tâm trạng sảng khoái yêu đời. Một bữa sáng bất ngờ dọn sẵn trên bàn dành cho cô. Salad trộn cô thích nhất, pasta với sốt bò bằm vừa chín tới, một ly rượu vang đỏ cùng bánh tiramisu làm món tráng miệng. Tất cả dành riêng cho cô.

– Cảm ơn anh nha Reiden. Bữa sáng thịnh soạn quá! – Uee nói vọng vào nhà bếp nơi mà Reiden đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

– Ha ha… Tôi đã làm gì đâu mà cô cảm ơn. Tất cả bữa sáng trên bàn là do anh hai tôi đặc biệt chuẩn bị để tạ lỗi với cô đấy.

– Là Yuki làm tất cả à…

– Ừm. Tôi chỉ vừa mới ngủ dậy thôi, còn đang bận làm bữa sáng cho mình nè. Chẳng biết anh hai tôi làm sao mà bảo mệt rồi lên phòng mất tăm, mới thấy ở ngoài vườn ấy mà.

“Vậy là… người khi nãy mình thấy… là Yuki ư?”.

[Hồi tưởng]

Yuki chán chường nhìn ngắm cảnh vật qua khung cửa sổ, chợt điều gì đó ở khuôn viên khu vườn làm anh khựng lại.

– Reiden không trồng những bông hồng này. Là cô ấy ư…

Những hạt giống hoa hồng đỏ mà Uee trồng nay đã sinh trưởng mạnh khoẻ, thân cây vươn lên mạnh mẽ đón ánh sáng, cành lá đâm chồi nảy lộc, chớm hé lộ những nụ hoa xanh non. Nhìn chúng thật không khó đoán rằng chủ nhân chúng đã bỏ tâm huyết ra chăm nom như thế nào.

– Nếu những cái cây này ra hoa, chắc hẳn cô ấy sẽ vui lắm…

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Yuki mới lại để tâm đến một cô gái như thế, quan tâm đến những thứ thuộc về cô ấy, khác hẳn với cách anh thể hiện với các bóng hồng mà anh từng dạo chơi qua đường trong những cuộc phong lưu trước đây. Với anh, cô gái này thật sự thuần khiết.

Hình ảnh Uee sợ hãi không thốt nên lời, nước mắt của cô ấy và nhất là đôi mắt màu tím tử tinh kia luôn ám ảnh tâm trí anh kể cả lúc mơ hay thực. Anh trách mình tại sao có thể mất kiểm soát như thế. Nếu em trai anh về không kịp lúc thì sẽ ra sao? Số phận cô gái ấy đã chịu nhiều bất hạnh lắm rồi mà.
Đã ba ngày rồi, Yuki chăm sóc, tưới nước cho những cây hoa hồng kỹ càng lắm, song song với việc học nấu ăn của mình thì có lẽ việc làm vườn khá dễ hơn đối với anh.

Anh là Yuki Wilson, con trai trưởng của gia tộc Wilson, người kế thừa của dòng dõi ma cà rồng quý tộc, một thiếu gia chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, một kẻ phong lưu đa tình vùi mình vào các cuộc ân ái rồi phủi bỏ họ một cách lạnh lùng, một kẻ thích gây sự đánh nhau không chịu thua kẻ khác.

Thế nhưng giờ đây anh lại cảm thấy áy náy vì một cô gái lạ mặt đến ngay cả lai lịch cũng là một dấu chấm hỏi. Vì cô ấy mà anh học cách nấu ăn chỉ để bày tỏ sự xin lỗi của mình. Vì đôi mắt tím tử tinh ấy mà Yuki lại tương tư thêm một lần nữa. Chàng đã yêu cô gái ấy từ cái nhìn đầu tiên… dù lần đầu tiên ấy lại vô tình trở thành một tai nạn bất đắc dĩ.

Sáng hôm nay anh dậy thật sớm để dạo phố chọn mua một bó hoa oải hương thật đẹp, loài hoa mà Uee thích nhất, song cũng mua vài thứ nguyên liệu cho một bữa sáng bất ngờ. Chỉ hy vọng may mắn mỉm cười với anh trong gian bếp.

– Buổi sáng tốt lành nhé, Reiden.

Yuki giật mình suýt thì dao cắt trúng tay khi nghe tiếng Uee nói vọng vào. Cô ấy không nhận ra anh.

– Thật may là mình lường trước được điều này.

Yuki tinh ý nghĩ rằng nếu mặc áo của Reiden để vào bếp thì có lẽ Uee sẽ không nhận ra anh, cô ấy sẽ nghĩ đó là Reiden và chỉ có em trai anh mới hay vào bếp.

Mọi thứ đã sẵn sàng, bữa sáng bất ngờ đã dọn sẵn trên bàn, hoa cũng được gói thật đẹp, Yuki di chuyển tốc độ lên phòng thay quần áo thật chỉnh chu. Anh chọn cho mình bộ vest đen với áo sơ mi trắng cùng giày tây đen được đánh bóng, đeo kính vào chắc sẽ trông anh dễ gần hơn bình thường.

– Trông mình không quá khó gần chứ?

Hít thở sâu rồi anh bước ra khuôn viên vườn một cách lén lút, anh nấp sau bức tượng chờ đợi cơ hội để nói lời xin lỗi cô ấy.

[…]

Buổi tối hôm ấy là một đêm thật dài với nhiều dòng suy nghĩ mơ hồ… Uee chợt nghĩ về những điều Yuki làm sáng nay, dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, tặng cô loài hoa mà cô thích nhất, nói lời xin lỗi cô và bảo vệ cô tránh khỏi nguy hiểm dù là tai nạn nhỏ.

– Cảm giác ấy lại đến rồi… Khó chịu quá…

Trái tim cô cứ đập nhanh mỗi khi cô nghĩ về Yuki mà cô nào hay biết cảm giác đó gọi là gì, tình trạng của cô lúc này gọi là gì đâu.

Khoảnh khắc ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô, anh đã đọc được suy nghĩ của cô và điều đó khiến anh vô cùng bối rối, đẩy anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan không biết nên từ bỏ hay nên tiếp tục.

– Trái tim em đã… có tôi ư…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN