Cô Dâu Của Ma Cà Rồng - Chương 6: Quá khứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Cô Dâu Của Ma Cà Rồng


Chương 6: Quá khứ


– Đừng rời xa em mà… Cầu xin anh đó Yuki… Đừng chết mà! Hu hu hu…

Trời bắt đầu đổ cơn mưa. Mưa nặng hạt, từng hạt rơi. Dòng người dòng xe vội vã. Những chiếc ô đủ màu sặc sỡ cũng chẳng đủ để điểm thêm nét tươi vui cho bức màn mưa trắng xoá đượm màu tang thương. Tiếng chuyện trò rôm rả của những người đang đứng nép dưới mái hiên trú mưa quyện cùng tiếng cuộn xoáy nước nơi rãnh cống cũng chẳng thể át đi tiếng khóc thê lương.

Uee kêu gào trong vô vọng, chẳng một ai giúp đỡ cô, thậm chí họ còn chẳng nhìn thấy cô, một cô gái đang tuyệt vọng trong con hẽm nhỏ. Tay cô ôm lấy thân thể đẫm máu của Yuki đang dần hoá thành tro bụi. Cô chỉ biết khóc và cầu xin Chúa trời hãy ban cho cô một phép màu để cứu sống anh ấy, sinh mệnh đang nằm bất động trong vòng tay cô. Thế nhưng Chúa trời ở nơi kia cao quá chẳng thể nào nghe thấy lời nguyện cầu của cô.

Hàng thế kỷ trôi qua, thời đại này nối tiếp thời đại khác, thánh giá, tỏi, ánh mặt trời, cọc gỗ hay nước Thánh đã không còn là yếu điểm chí mạng của ma cà rồng trong thời đại này nữa. Sự tiến hoá theo thời gian đã hoàn toàn khắc phục được yếu điểm ấy. Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc ắt hẳn có quy luật của nó. Đúng như thế, một chiếc cọc lacrima được tôi luyện bằng ma thuật đen do chính ma cà rồng tạo ra lại chính là yếu điểm chí mạng của chúng. Một chiếc cọc như thế đã xuyên qua lồng ngực và cắm sâu vào trái tim Yuki…

[Hồi tưởng]

Hôm nay là kỷ niệm một trăm sáu mươi năm xây dựng thành phố Lucid, mọi căn nhà đều được trang hoàng lộng lẫy, một lễ hội sẽ được diễn ra nên mọi người đều khoác lên mình nhửng bộ cánh xinh đẹp nhất để hoà cùng không khí náo nức, tưng bừng. Và Uee cũng muốn hoà mình vào bầu không khí ấy.

– Để tối đoán xem… ừm… cô sẽ tham gia lễ hội à? – Trông thấy Uee diện váy áo xinh xắn bước xuống cầu thang cùng với một tâm trạng háo hức, Reiden không khó để đoán ra lí do.

– Ừm. Là lễ hội đầu tiên mà tôi tham gia luôn ấy!

– Nghe có vẻ phấn khích nhỉ.

– Hi hi. Chào Reiden, tôi đi đây.

Toan bước ra khỏi lâu đài thì một ý nghĩ chợt ùa về tâm trí cô.

– Reiden…

– Sao cơ?

– Ừm… tôi không biết đường đến thành phố Lucid.

Uee gãi đầu bối rối vì thực sự là không biết bằng cách nào mà cô từ Lucid đến được toà lâu đài này, có lẽ giác quan thứ sáu đã dẫn lối cô theo bước chân của định mệnh và ngay lúc này đây, giác quan ấy đang “nghỉ lễ”. Trông bộ dạng lúng túng của cô làm Reiden không khỏi phì cười.

– Ha ha… Tôi cũng đang rảnh nên tôi có thể tiễn cô một đoạn đến Lucid được không, thưa quý cô xinh đẹp?
Reiden cầm lấy bàn tay cô đặt lên đó một nụ hôn thể hiện sự lịch thiệp của mình như lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Dù đã là lần thứ hai nhưng Uee vẫn cảm thấy ngại ngùng khi một người đàn ông hôn bàn tay mình.

– Thế… cảm ơn anh nhiều nha!

– Được rồi, đến đây và nắm lấy hai bàn tay tôi. Chúng ta sẽ đến Lucid chỉ trong tích tắc mà thôi.
Reiden đứng dậy, giơ hai bàn tay về phía Uee. Hành động này của anh khiến cô không khỏi bất ngờ.

– Nắm… nắm tay ư?

Reiden phì cười, chủ động nắm lấy tay Uee kéo về phía mình khiến cô mất thăng bằng ngã dúi vào lòng anh. Tất cả chuyển động của hai người bọn họ vô tình va vào ánh mắt của Yuki khi anh vừa bước xuống cầu thang.

– Tôi… tôi xin lỗi. Cô không sao chứ? – Reiden lúng túng.

– Tôi không sao. Chỉ là trượt chân xíu.

– Thế thì tốt quá. Ừm…Tôi có khả năng Dịch chuyển tức thời từ địa điểm này sang địa điểm khác bằng tốc độ ánh sáng. Yêu cầu để tôi dịch chuyển kèm theo người khác là họ phải chạm vào tôi. – Reiden giải thích cặn kẽ.

– Wow! Thật kỳ diệu!

– Ha ha… Cũng bình thường thôi. Nhưng với người lần đầu dịch chuyển có lẽ sẽ có một chút cảm giác say xe do sự bẻ cong chiều không gian.

– Tôi nghĩ chắc… sẽ ổn!

– Thế thì đi nào! Đứng nép sát vào tôi, nắm chặt lấy tay tôi vì tôi không muốn trong lúc dịch chuyển đánh rơi cô ở chiều không gian nào đâu. Ha ha ha…

Chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra trước mắt, Yuki cảm giác nơi lồng ngực anh như có lửa đốt, cơ thể bỗng trở nên nóng hơn, cảm giác gần giống như lúc anh đang khát máu, chỉ muốn lao đến xé tan khung cảnh ngay trước mặt. Anh đang ghen.

Nhưng rồi ánh mắt anh trở nên trĩu nặng, anh quay gót trở về phòng. Một tảng đá đè nặng lên trái tim anh dập tắt đi ngọn lửa ghen tuông ban nãy. Một điều gì đó ngăn cản anh trao tình cảm này cho cô gái anh muốn nâng niu và bảo vệ…

Đoạn Yuki quay lưng lại nhìn Uee, trong khoảnh khắc ngắn ngủi hai ánh mắt họ lại chạm vào nhau. Anh vô tình đọc được suy nghĩ của Uee bằng khả năng Đọc tâm trí của mình.

“Giá như có thể cùng anh dự lễ hội…”.

Một làn khói xanh tím toả ra bao trùm lấy Reiden và Uee, hai cơ thể quyện trong làn khói rồi tan biến vào không trung chỉ trong một cái nháy mắt. Yuki thở dài quay về phòng.

Ven bìa rừng con đường dẫn lối vào thành phố Lucid bỗng xuất hiện một hiện tượng lạ, chiều không gian nơi đây đang bị bẻ cong một cách kỳ lạ. Hai con người một nam một nữ dần hiện ra trong làm khói xanh tím khiến muôn thú xung quanh tháo chạy trong sợ hãi.

– Ừm… Uee. Cô có thể thôi ghì chặt áo tôi được rồi đấy!

– Tôi không buông ra đâu, nhỡ bị rơi vào chiều không gian khác thì sao. Hu hu…

Uee nhắm nghiền mắt ghì chặt áo Reiden không buông như một đứa bé gái giữ chặt món đồ chơi yêu thích của mình. Cậu phì cười, xoa đầu cô.

– Ha ha ha… Cô mở mắt ra xem. Chúng ta tới nơi rồi!

Uee từ từ mở mắt ra. Hiện ra trước mắt cô là thành phố Lucid được trang hoàng lộng lẫy, ngập tràn sắc màu cờ hoa và dòng người tấp nập dự lễ hội.

Tiếng kèn, tiếng nhạc, tiếng cười nói, tiếng rao của những gian hàng thật rộn ràng. Quả bóng vừa rời khỏi bàn tay của đứa trẻ nào đấy, vụt bay một cách tự do điểm tô lên nền trời xanh trong một nét đỏ son tươi thắm, đan xen cùng sắc hồng của mây và màu trắng tinh khôi của những cánh chim bồ câu.

Mọi thứ đều vượt ra ngoài trí tưởng tượng của Uee, một trải nghiệm mới mẻ trong suốt mười tám năm qua. Quang cảnh ấy, bầu không khí nô nức ấy cô đã nhìn thấy chúng qua những tờ báo hằng ngày nhưng hôm nay, ngay lúc này, chúng hiện hữu một cách chân thực ngay trước mắt cô, không còn là trí tưởng tượng nữa.

– Mọi thứ… thật tuyệt vời! – Uee thốt lên.

– Ừm hứm. Quý cô cứ thoải mái vui chơi nhưng đừng quên anh tài xế này sẽ đón quý cô tại đây lúc bốn giờ chiếu đấy. – Reiden nháy mắt tinh nghịch làm Uee không khỏi phì cười.

– Ha ha… Quý cô Uee đã rõ thưa anh tài xế đáng yêu!

– Ha ha… Tôi đáng yêu thế cơ à?

– Anh đoán xem!

– Ha ha… Đi cẩn thận đấy! Tạm biết quý cô! – Hình bóng Reiden dần tan biến trong không trung hoà vào làn khói xanh tím như cái cách mà anh xuất hiện.

Uee hoà mình cùng không khí lễ hội thế nhưng tâm trí cô lại nghĩ về Yuki trong mọi hoàn cảnh. Đứng trước gian hàng mỹ phẩm, cô phân vân lựa chọn giữa hai màu son.

– Cam đất hay đỏ cam đây? Anh ấy sẽ thích màu nào chứ?

Hay gian hàng bánh ngọt…

– Liệu Yuki sẽ thích bánh su kem chứ?

Chợt Uee dừng lại trước một cửa hiệu lễ phúc cưới. Đôi mắt cô bỗng sáng lấp lánh khi nhìn vào chiếc váy cưới sang trọng nhất cửa hiệu. Đôi gò má cô ửng hồng, trái tim cô đập nhanh từng hồi trống ngực như muốn nổ tung ra, cảm giác khó chịu không thành tên lại đè nặng lên trái tim cô.

Một ánh mắt khác đang nhìn cô cách đấy không xa. Một nụ cười chua xót. Bàn tay đang ôm lấy lồng ngực như muốn vỡ tan tành… bởi một lời nguyền ác độc.

[Hồi tưởng]

Yuki đi tới đi lui trong căn phòng mãi không thôi. Những suy nghĩ không lối thoát đang bủa vây lấy tâm trí anh. Anh tự hỏi ở nơi đó cô ấy có đang vui cùng với Reiden không? Cô ấy an toàn chứ? Đôi chân vụng về ấy có lạc đường không? Tâm hồn trong sáng ấy có bị xao động bởi lời đường mật?

– Nên đi hay không nên đây?

Sau một lúc suy nghĩ thì anh khoác lên mình bộ vest lịch lãm và di chuyển tốc độ đến thành phố Lucid nơi mà lễ hội náo nhiệt đang diễn ra. Với tốc độ di chuyển của ma cà rồng thì đích đến chỉ cách anh vài gang tấc mà thôi.

Yuki là ma cà rồng hướng nội, thích sự nhẹ nhàng, tĩnh lặng hơn là nơi ồn ào, đông đúc nên anh cảm thấy khá khó chịu. Các giác quan của ma cà rồng đều rất nhạy, từ khứu giác, thị giác đến thính giác đều nhạy bén gấp nhiều lần loài người. Việc anh tìm thấy Uee cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Mùi oải hương trên tóc Uee không thể lẫn vào đâu được, một mùi hương riêng biệt không thể hoà tan vào dòng người đông đúc nơi lễ hội. Cuối cùng anh cũng tìm thấy cô đang đứng trước gian hàng mỹ phẩm.

– Không phải cả hai đều là màu cam ư? Không thấy gì khác biệt cả.

Yuki mắc hội chứng không thể phân biệt cấp độ màu sắc. Một ví dụ minh hoạ cụ thể nhất là máu đỏ thẫm và máu đỏ tươi đối với anh chúng cũng chỉ là máu dùng để uống và hơn hết chúng đều là một màu đỏ như nhau cả.

Theo chân Uee đến gian hàng bánh ngọt, nhìn bộ dạng vô cùng thích thú của cô khi nếm thử những loại bánh mà ông chủ mời dùng miễn phí, anh cảm thấy cảnh tượng ấy dễ thương thật.

– Chỉ cần là món em thích, tôi đều thích.

Trái tim Yuki càng quặn đau hơn khi theo chân Uee đến cửa hiệu lễ phục cưới, nơi mà anh có thể đọc được những dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô và rồi anh nhận ra một điều khiến anh nở nụ cười chua xót.

[…]

Tồn tại trong tâm trí Uee bây giờ là những dòng suy nghĩ hỗn loạn. Nhìn chiếc váy cưới trưng bày bên trong cửa hiệu cô bỗng nghĩ về ngày trọng đại của mình. Cô sẽ là cô dâu thật xinh đẹp với chiếc váy cưới đuôi cá form dáng nữ thần mang một màu trắng tinh khôi. Cầm bó hoa cưới là loài hoa oải hương mà cô thích nhất trong tay tiến vào lễ đường nơi mà chú rể, chồng tương lai, người đàn ông sẽ ở bên cô và chăm sóc cô cả đời dù ốm đau hay bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, đang đứng đấy.

– Có lẽ tôi đã quay vào ô mất lượt rồi… Reiden xứng đáng ở bên em cả đời hơn… là tôi.

Yuki nhìn thấy người đàn ông mà Uee sẽ nguyện cả đời ở bên ấy lại chính là em trai mình, Reiden Wilson. Reiden khoác lên mình bộ vest trắng đang tươi cười rạng rỡ cầm tay Uee. Anh nở nụ cười chua xót nhưng lại là nụ cười của sự mãn nguyện vì anh biết cô đã có một lựa chọn đúng đắn.

Reiden là một ma cà rồng lịch thiệp, ấm áp, biết cách quan tâm người khác, luôn lắng nghe và không bao giờ mất kiên nhẫn. Em trai anh có một trái tim lương thiện nhưng chính anh đã huỷ hoại cuộc đời Reiden, biến cậu trở thành một kẻ hút máu.

Chuyện bắt đầu từ mùa đông năm ấy, cũng đã qua nhiều thập kỷ, lúc mà gia tộc Wilson là một gia tộc giàu có nhất vùng. Jake Wilson là một thương gia có tiếng cùng phu nhân của mình là Lisa Wilson đã hạ sinh hai cậu con trai song sinh kháu khỉnh, được đặt tên là Yuki Wilson và Reiden Wilson. Trái ngược với em trai mình, tính tình ôn hoà, ham học hỏi thì Yuki lại là một thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, tính tình ương bướng luôn làm cho ông bà Wilson phiền lòng. Anh phải lòng một tiểu thư của gia tộc Hudgin, một gia tộc với lai lịch bí ẩn. Nhưng lại không ngờ mình chính là quân cờ trong một kế hoạch trả thù đã được dàn xếp. Người anh yêu lúc bấy giờ là tiểu thư Vanessa Hudgin, con gái của công nương Elizabeth Hudgin. Trớ trêu thay bà chính là tình cũ của Jake Wilson, ôm mối hận bị Jake ruồng rẫy, bà nuôi kế hoạch trả thù…

Bà không từ một thủ đoạn nào để biến mình thành một kẻ máu lạnh, một sinh vật hút máu mang tên ma cà rồng và quân cờ đầu tiên trong kế hoạch trả thù của mình là đứa con gái duy nhất của bà. Bà biến con gái mình thành ma cà rồng và từng bước tiến hành kế hoạch mê hoặc quý tử nhà Wilson. Yuki biến thành ma cà rồng sau một vết cắn của Vanessa và anh không thể kiểm soát cơn kháu máu của mình. Anh hoành hành khắp thành phố, hút máu vô số kể người dân trong khi đó Elizabeth cùng con gái mình đang tiến hành kế hoạch trả thù đẫm máu bên trong lâu đài của gia tộc Wilson.

Sợi dây liên kết máu mủ đã thức tỉnh phần người trong anh vì anh biết em trai mình đang gặp nguy hiểm. Anh tức tốc quay về lâu đài và chứng kiến cảnh Elizabeth thảm sát ba mẹ mình đầu lìa khỏi xác còn bà ta thì đang tắm táp trong máu của họ. Reiden hoảng sợ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng sinh mệnh ba mẹ mình bị người đàn bà độc ác kia tước đoạt mà bản thân thì bất lực. Bằng cách nào đó Yuki đã cứu thoát được em trai mình, mang Reiden trốn vào rừng sâu nhưng Vanessa vốn đã ếm một ma thuật đen vào cơ thể anh qua vết cắn.

Đó là một ma thuật cổ xưa có tên là Trái tim cằn cỗi, ma thuật nguyền rủa kẻ bị ếm sẽ vĩnh viễn không thể yêu ai nếu hắn không muốn lục phũ ngủ tạng vỡ tung, sống không bằng chết. Mỗi khi trái tim của nạn nhân thật lòng rung động với ai thì bản thân họ sẽ bị dày vò thể xác, đau đớn chỉ muốn chết đi. Đấy là nguyên nhân vì sao Yuki luôn ôm lấy lồng ngực mình khi nghĩ đến tình cảm của anh dành cho Uee. Một lời nguyền ngang trái. Không thể chịu đựng cảnh tượng đau đớn, quằn quại của anh trai mình đang trong cơn khát máu. Reiden đã tự nguyện để Yuki biến cậu thành ma cà rồng. Cùng anh trải qua mọi khổ đau khi bản thân cũng là một ma cà rồng. Chính vì thế mà Yuki luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho em trai mình, kể cả phải hy sinh hạnh phúc của chính bản thân.

Nhưng dòng suy nghĩ hỗn loạn của Uee đâu chỉ có thế. Hình ảnh chú rể Reiden chợt tan biến đi thay vào đó là anh, Yuki Wilson, người nắm tay cô trao chiếc nhẫn cưới và nói câu “Con đồng ý!” sẽ bên cô đến suốt cuộc đời.

– Điều này… aaaa… không đúng…

Yuki đau đớn ngã xuống đất, sức khoẻ và tinh thần anh không đủ để duy trì trạng thái Ẩn thân được nữa.

– Yuki!!!

Tiếng Yuki ngã nhào xuống đất đã kéo Uee thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn kia, đưa cô trở về vời thực tại.

– Anh… anh không sao chứ? Anh làm tôi lo đấy…

– Tôi không sao… aaaa… xin lỗi vì đã… tự ý theo em mà chưa được… em cho phép…

– Để tôi dìu anh đếm trạm y tế, anh đừng nói nữa, sẽ đau đấy!

– Tôi không sao… Em đừng lo.

– Chà chà… ai đây ta! – Daniel tặc lưỡi nhìn bộ dạng đang đau đớn đến chết của Yuki.

Sự xuất hiện bất ngờ của Daniel có liên quan gì đến chiếc cọc lacrima đã cướp đi mạng sống của Yuki hay không???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN