Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào


Chương 11


Trong bộ phim Công viên kỷ Jura có một câu thoại kinh điển: “Sự sống sẽ tự tìm ra lối thoát cho mình.”

Có thật vậy hay không tôi không cách nào xác định được, nhưng tôi tin chắc rằng… cuộc đời không có gì là tình cờ.

Một hôm, tôi ngây ngốc ở trường đến hơn sáu giờ mới cắp sách đi về, lúc đi ngang qua một phòng học khu cấp hai ở lầu một, thì chợt nhìn thấy Thẩm Giai Nghi đang ngồi một mình chăm chú đọc sách, bên cạnh còn có một tô mì đang ăn dở, lúc này lẽ ra giờ này cô ấy phải lên xe buýt về nhà từ lâu rồi mới đúng.

Tôi cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ cô ấy bị lỡ xe buýt? Sao lại ở trong phòng một lớp cấp hai thế này.

“Thẩm Gia Nghi, cậu không bắt được xe buýt à?” Tôi bước thẳng vào trong chào cô ấy.

“…không.” Thẩm Giai Nghi sắc mặt có phần xấu hổ.

“Ủa? Mặt cậu đỏ rồi kìa.” Tôi nghênh ngang ngồi xuống, nhìn thấy cuốn sách trên bàn của Thẩm Giai Nghi là một cuốn sách tham khảo môn Toán.

“Tớ muốn ở lại trường học bài, buổi tối ở trường học khá yên tĩnh, học bài hiệu quả hơn. Đọc xong thì gọi mẹ tớ đến chở về.” Thẩm Giai Nghi có chút xấu hổ nói.

“Ồ, chăm chỉ vậy.” Tôi cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nghe giọng điệu của Thẩm Giai Nghi thì có vẻ buổi tối cô ấy thường ở lại trường đọc sách. Trời ạ, đừng nói tôi rằng mới lớp mười ngơ ngơ ngáo ngáo mà sớm phải sống kiểu hùng hục của lớp mười hai.

“Cậu thì sao? Mới từ bên trường nữ Chương Hóa về à? Thẩm Giai Nghi nhìn tôi trêu.

“Đừng nói nữa, tiêu đời tớ rồi. Lý Tiểu Hoa đã đổi tên, làm tớ chỉ muốn đập đầu vào tường.” Tôi dựa vào tường, gác chân lên.

“Thôi bỏ đi, dù sao bây giờ nói yêu đương thực tình cũng hơi sớm”. Thẩm Giai Nghi cầm bút gõ gõ lên quyển sách tham khảo, nghiêm giọng nói: “Trước hết phải học cho tốt, đây mới chính là chuyện cần làm nhất bây giờ.”

“Cậu vẫn không thay đổi chút nào cả, bà cụ non đầu óc cứng nhắc. Nhưng mà sao cậu lại nghĩ ra chuyện học bài ở trường buổi tối vậy? Tùy tiện vào phòng học người khác như vầy không sao chứ?” Tôi vặn lưng một cái.

“Chị tớ thỉnh thoảng vẫn làm vậy mà, chỉ có điều hơn sáu giờ thì cửa sắt của mấy phòng học trên lầu sẽ bị bác lao công khóa lại, cho nên tớ đành “mượn” tạm phòng mấy em tầng dưới để đọc, dù sao cũng không có khóa, bác lao công cũng không có đuổi tớ về.” Thẩm Giai Nghi lý lẽ hùng hồn nói.

“À, hóa ra là thế. Vậy chị cậu đâu?” Tôi buông thõng tay.

“Chị ấy với bạn đi sang phòng khác rồi, dù sao thì phòng không khóa còn rất nhiều, tớ lại thích học một mình.” Thẩm Giai Nghi nói.

Dựa lưng vào tường, tôi ngắm Thẩm Giai Nghi cách đó hơn một mét, cảm giác ấm áp nhen nhóm trong đầu.

Chúng tôi bây giờ không còn học cùng lớp, khó có được cơ hội được ngồi chung lớp và trò chuyện như vầy.

“Đúng rồi, cậu xem giúp tớ bài này đi, tớ nghĩ hoài mà không giải được, đáp án trong sách tham khảo thì lại sơ sài quá.” Thẩm Giai Nghi đưa tôi cuốn sách tham khảo môn Toán đang đọc.

Tôi cầm lấy, là một bài trong chương về lôgarít.

Thôi xong, kiểu này phải nghĩ nát óc mất.

Lau mồ hôi, tôi lấy giấy bút ra bắt đầu nhẩm tính, mà Thẩm Giai Nghi ở bên cạnh vừa ăn mì vừa nói với tôi về mấy việc lặt vặt trong gia đình cô, cùng những việc sau khi mẹ cô ấy tham gia đội từ thiện tình nguyện.

Một lúc lâu sau, tôi rốt cuộc cũng chắp nối lại được quá trình tính toán chi tiết, thở hắt ra một hơi.

“Hóa ra là giải theo cách này… Sách tham khảo giảm bớt quá nhiều bước rồi, hèn gì tớ xem mãi mà không hiểu.” Thẩm Giai Nghi gật gật đầu, đăm chiêu nhìn tôi nói: “Cậu có nghĩ toán cấp hai với toán cấp ba đột nhiên biến thành hai thứ hoàn toàn chẳng liên quan gì với nhau không?”

“Ờ, nghe cậu nói thế, hình như là vậy thật.” Tôi xấu hổ toát mồ hôi, vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ.

“Vậy sau này môn Toán có chỗ nào khó hiểu cậu giúp tớ nhé, trước kia tớ dạy cho cậu rồi, bây giờ nếu môn Toán của tớ yếu đi, cậu phải có trách nhiệm đấy!”. Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, vẻ mặt ấy không biết là cực kỳ chân thành hay là hùng hổ dọa người đây ?

“…Không dọa được tớ đâu.” Tôi nói, trong lòng âm thầm ra quyết định.

Để Thẩm Giai Nghi một mình đọc sách trong phòng học, tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ, ăn vội hai bát cơm rồi lật đật phóng xe quay lại trường học.

Suốt dọc đường cứ cười tủm tỉm mãi.

Thì ra Thẩm Giai Nghi vẫn như vậy, con gái lúc nghiêm túc là dễ thương nhất, quả thật không sai tí nào.

Hỏng bét, Thẩm Giai Nghi có thể hỏi bài mình một lần thì có thể hỏi bài mình cả trăm lần.

Nếu bạn hỏi tôi trễ thế này còn quay lại trường làm gì? Thật ngại quá, từ giờ tôi sẽ hoàn toàn thay đổi, bước trên con đường trở thành một thanh niên chăm chỉ học hành, và kiêm luôn chức bảo vệ ban đêm ở trường cho cô nàng thiếu nữ xinh đẹp chăm chỉ kia.

Đạp xe càng lúc càng nhanh, phút chốc tôi đã vượt qua con dốc thẳng đứng trên cầu Trung Hoa, đón gió lao xuống.

“Đúng vậy! Tôi đã tìm lại được ý nghĩa cuộc sống rồi!”. Tôi vung tay hét to, gào lên: “Cảm ơn ông trời đã ban cho tôi phương thuốc dùng tình yêu cuồng nhiệt chữa bệnh thất tình! Hay quá! Thế giới này thật kỳ diệu!”

Chiến binh bảo vệ trái đất! Cố lên! Trái đất lại có lý do để được bảo vệ rồi!

Hăng hái đạp xe quay lại trường, tôi tự tìm một lớp học đang mở ở lầu một kế bên lớp của Thẩm Giai Nghi đang học, bật đèn lên, cứ như vậy bắt đầu cuộc sống học bài ban đêm ở trường của mình.

Tôi không học cùng phòng với Thẩm Giai Nghi, bởi vì tôi khá hiểu rõ sự quý giá của việc “mỗi người một chỗ”, đó là sự tự do bẩm sinh không bị ai quấy nhiễu, tôi nghĩ Thẩm Giai Nghi cũng muốn vậy. Mặt khác, tôi không muốn làm cho Thẩm Giai Nghi biết được rằng “tớ cực kỳ thích cậu”, để cô ấy khỏi tránh mặt tôi vì vẫn chưa muốn nghĩ đến việc yêu đương.

Cứ lặng lẽ ở bên cạnh cô ấy thôi, tôi thầm nghĩ, rồi mở cuốn sách tham khảo môn Toán ra.

Buổi tối ở trường học có một vẻ yên tĩnh riêng biệt của nó.

Một gốc dừa cô độc bên ngọn đèn đường màu trắng, tiếng côn trùng rả rít không biết từ chỗ nào vẳng đến, âm thanh luyện tập đứt quãng từ câu lạc bộ văn nghệ truyền đến, trên sân bóng rổ loáng thoáng tiếng đập bóng.

Càng về khuya, âm thanh nghe được càng ít, làm tôi đi vệ sinh cũng thấp thỏm lo sợ. Nghe nói bức tượng đồng của cô hiệu trưởng tiền nhiệm Tất Tĩnh Tử, đứng sừng sững bên cạnh hồ Di Tâm, cứ tối đến là đảo mắt trợn trừng, khỉ thật, mới nghĩ thôi mà đã thấy sợ. Nhưng lần này tôi không dám “chia sẻ” câu chuyện này cùng Thẩm Giai Nghi nữa, vết xe đổ lúc trước vẫn còn đó…

Không thèm nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi dốc sức vào giải toán, đây chính là vấn đề quan trọng liên quan đến cả cuộc đời đó.

Tám giờ mười lăm phút, Thẩm Giai Nghi mệt mỏi, đi dạo loanh quanh thì phát hiện ra tôi đang ở trong một lớp khác.

“Cậu cũng tới à!” Thẩm Giai Nghi nhìn có vẻ rất vui đi vào, trên tay cầm một hộp bánh quy.

“Ừ, tớ có chút không yên tâm khi cậu học một mình vào buổi tối như vậy, sẵn tiện học bài luôn.” Tôi ngáp một cái, làm ra vẻ không thèm quan tâm.

“Thế hả? Đâu cần phải giả bộ quan tâm như thế chứ. Nghỉ chút đi, cùng ăn bánh rồi nói chuyện với tớ.” Thẩm Giai Nghi ngồi xuống trước mặt tôi, đặt hộp bánh quy lên trên quyển sách tham khảo. Đây là bánh nhân sô cô la O ’smile.

Chúng tôi nói đủ chuyện linh tinh. Cái gì cũng nói, từ triết lý sống nghiêm túc đến những chuyện lặt vặt thú vị trong cuộc sống, cuối cùng cũng đề cập đến cuộc sống sau khi tốt nghiệp cấp hai. Nhờ đó mà tôi biết được, đám bạn tôi cũng dùng cách riêng của mình âm thầm theo đuổi Thẩm Giai Nghi, báo hại tôi giật bắn cả mình.

Liêu Anh Hoành cởi mở, lúc tan học thì chạy đến lớp Hòa tìm Thẩm Giai Nghi tranh luận vẩn vơ. A Hòa còn đáng sợ hơn, cứ hết tiết là đến cửa lớp Hòa tìm bóng dáng của Thẩm Giai Nghi, mỗi lần “vô tình gặp gỡ” là sấn tới bắt chuyện. Tạ Mạnh Học có tài văn chương thì thường xuyên viết thơ đầy ẩn ý tặng Thẩm Giai Nghi. Trương Gia Huấn học khác trường chúng tôi nên tối nào cũng liên tục gọi điện thoại cho Thẩm Giai Nghi, không có chuyện gì để nói mà mãi không chịu ngắt điện thoại.

“Ôi trời, sao bạn cao giá quá vậy?” Tôi cắn một miếng bánh quy.

“Chẳng tốt chút nào cả, tớ thật lòng muốn được yên ổn đọc sách. Bọn họ cứ như thế làm tớ không biết phải làm sao, hầy, sao mọi người cứ vội vàng nói chuyện yêu đương như vậy nhỉ?” Thẩm Giai Nghi thở dài, thở dài thực sự.

Sau khi ăn bánh quy xong, Thẩm Giai Nghi cười cười rồi quay trở lại phòng học của mình, khoảng chín rưỡi mẹ cô ấy sẽ lái xe đến cổng trường đón cô về Đại Trúc, cho nên cô ấy muốn tranh thủ đọc sách thêm một chút.

Tôi lưu luyến mãi dõi theo bóng dáng cô ấy rời đi. Nghĩ thầm, tình yêu này có thể sánh ngang với chiến tranh chiến hào trong Đại chiến thế giới thứ nhất, kéo dài ít nhất ba năm, trước khi Thẩm Giai Nghi thi đậu vào trường đại học mơ ước, kẻ nào lộ mặt muốn theo đuổi cô ấy trước thì sẽ bị đá ra ngoài đầu tiên.

“Mà mình, có lẽ là người duy nhất biết bí mật này.” Tôi đăm chiêu suy nghĩ.

Cuộc sống không có sự tình cờ, tôi luôn luôn tin vào điều này. Việc tôi biết được thông tin quan trọng này tuyệt đối có ý nghĩa riêng của nó.

Cho nên, tôi vạch ra một phương thức tác chiến không có thể nghi ngờ gì: “Cố gắng giữ vững vị trí người bạn tốt nhất của Thẩm Giai Nghi trong ba năm; sau khi lên đại học thì hăng hái tỏ tình, giành lấy toàn bộ thế giới.”

Tôi mở một quyển vở còn trống, bắt đầu phác thảo đồ thị mối quan hệ hình cây của các nhân vật, đề ra kế hoạch tác chiến sơ bộ.

Đầu tiên, Trương Gia Huấn lời lẽ cùng hành vi kỳ quái kia không đáng ngại, nhưng lại có thể làm chủ đề tán gẫu trong lúc ăn bánh quy cho mình cùng Thẩm Giai Nghi. Liêu Anh Hoành rất biết kể những chuyện cười linh tinh, không khác gì mình cả, nhưng cơ bản chỉ cần cẩn thận một chút là được. Tạ Mạnh Học học cực kỳ giỏi, giờ lại biết làm thơ vớ vẩn, vậy thành tích của mình cũng không thể dừng lại ở mức “chấp nhận được”. Khó nói nhất là A Hòa, khốn kiếp thật, Thẩm Giai Nghi lúc nói tới A Hòa thái độ có chút khang khác, làm mình cười bồi theo đến khổ, nhưng không sao, A Hòa, tao sẽ dụ mày tỏ tình với Thẩm Giai Nghi, cho mày rơi vào đường cùng nha con…

Nhưng thắng bại trên tình trường không phải ở trên người khác mà chính là do bản thân mình. Cho nên tôi phải kiểm điểm lại bản thân mình.

Từ trước tới giờ, lúc gặp mặt Thẩm Giai Nghi tôi ít nhiều đều có chút không tự nhiên lắm. Từ hồi cấp hai đến giờ tôi vẫn không tài nào khắc phục được cảm giác không tự nhiên này, ngay cả lúc ăn bánh quy tán nhảm hồi nãy cũng vậy, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng tôi vẫn có chút không thoải mái, điệu bộ nói chuyện tùy tiện nghênh ngang hơn phân nửa là giả bộ.

Sao lại thế nhỉ?

Tôi thường cố đè nén cảm xúc yêu thích của mình, dù là một ánh mắt thoáng qua cũng cố gắng tránh né.

Sao lại phải sợ cơ chứ? Tôi chợt nghĩ đến một cụm từ có thể miêu tả cảm giác bây giờ, chính là “mặc cảm tự ti”.

Hồi cấp hai, tôi lúc nào cũng tự ti khi đối diện với Thẩm Giai Nghi, bởi vì tôi rất yêu mến Thẩm Giai Nghi, thầm lo sợ Thẩm Giai Nghi sẽ coi thường tôi vì học lực kém cỏi cùng thành tích quậy phá trong lớp.

Lúc còn trẻ, một thằng con trai có thể làm những chuyện mất hết mặt mũi trước mặt một trăm người, thậm chí còn nhơn nhơn đắc ý… miễn là không có cô gái hắn thích trong đó.

Lúc còn trẻ, một thằng con trai dù bị úp sọt một trăm lần, vẫn cảm thấy chơi bóng rổ rất thú vị…. miễn là không có cô gái hắn thích ở gần đó.

Lúc còn trẻ, một thằng con trai có thể vì học dốt, lên lớp là quậy phá, úp mặt vào tường, coi đó như con đường riêng để trở thành anh hùng… chỉ cần hắn không ngồi phía trước cô gái mà hắn thích.

Mà bây giờ, nếu tôi vẫn còn bị màn sương mù tự ti mặc cảm này bủa vây, tôi sẽ không thể yêu Thẩm Giai Nghi bằng con người thật của mình. Yêu như thế, đầu cứ phải cúi thật thấp, không ra cái gì cả.

“Cho nên vẫn cứ phải bắt đầu từ thành tích học tập thôi.” Tôi gãi đầu cười khổ.

Hóa ra từ lần vô tình chăm chỉ học hành hồi trước, tôi vẫn phải dựa vào loại phương pháp lỗi thời “chăm chỉ đọc sách” này để tán gái, nói ra chỉ sợ bị người ta cười chết mất. Quả thực rất là lành mạnh, hẳn thầy cô và phụ huynh cũng rất ủng hộ tình yêu học đường kiểu này!

Lúc này, Thẩm Giai Nghi đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cánh cửa sổ phòng học tôi đang ngồi.

Bên cạnh Thẩm Giai Nghi là cô chị Thẩm Thiên Ngọc đang học lớp 12, vẻ mặt nhìn tôi cười mà có vẻ không phải cười.

“Mẹ tớ sắp đến đón tớ rồi.” Thẩm Giai Nghi nghiêng đầu.

“Ừ, tớ sẽ ở thêm chút nữa rồi về. Chỗ này học bài rất tốt”.

Tôi nói, cố kìm nén ham muốn được đưa cô ấy ra cổng trường chờ xe. Như vậy có vẻ giống “thích cậu” mất rồi, tôi mà làm vậy thì đảm bảo sẽ bị xếp vào danh sách “ngăn cản cô ấy học hành chăm chỉ ” giống mấy tên ngốc kia rồi.

“Quyển sách tham khảo này cậu cầm đi, ở trong có mấy bài tớ đã đánh dấu đó, cậu ghi lại các bước giải rồi đưa lại cho tớ nhá. Nhờ hết vào cậu đấy!” Thẩm Giai Nghi nói, rồi đặt quyển sách tham khảo xuống cái bàn cạnh cửa sổ.

“Chuyện vặt ấy mà.” Tôi đáp bừa.

“Còn nữa, đừng có nói cho nhiều người biết tớ ở lại trường đó, tớ sợ phiền phức không cần thiết.” Thẩm Giai Nghi chìa tay ra.

Chính hợp ý tớ, đồ ngốc.

“Biết rồi.” Tôi cũng chìa tay ra, ngoắc ngoắc tay trong trông khí.

Vẫy tay tạm biệt hai chị em cô ấy, tôi không kìm được tiếng thở dài.

…Đời tôi sao lại có nhiều quý nhân đốc thúc học hành như thế này cơ chứ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN