Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào


Chương 12


Tôi là người đầy nhiệt huyết, mỗi ngày trôi qua tôi luôn sống đầy nhiệt huyết mà không hiểu vì sao.

Để có thể cung cấp cho Thẩm Giai Nghi các bước giải bài “không có trong sách tham khảo”, tôi điên cuồng lao vào giải các bài tập Toán, ngoài niềm vui giải bài tập ra thì tôi còn có một thú vui khác, đó là ghi vài mẩu chuyện cười vớ vẩn vô mảnh giấy kẹp trong sách tham khảo, sau khi Thẩm Giai Nghi trả sách lại cho tôi thì bên trong sẽ có mảnh giấy hồi đáp của cô ấy.

Những cuộc trò chuyện qua lại trên giấy ấy đã khiến cho tinh thần mỗi ngày của tôi đều cực kỳ hưng phấn, đều có một chút mong ngóng giản đơn.

Tôi thường tranh thủ thời gian giải lao của ngày hôm sau chạy sang phòng lớp Hòa bên khối xã hội tìm Thẩm Giai Nghi, đưa cho cô ấy đáp án mà mình vất vả lắm mới nghĩ ra được. Do đó, vì nhiều lý do khác nhau, mà A Hòa, Liêu Anh Hoành và tôi thường không hẹn mà gặp nhau trước cửa phòng học của Thẩm Giai Nghi.

“Này, Kha Cảnh Đằng, mày tới đây làm gì?” Vẻ khó chịu của Liêu Anh Hoành hiện rõ trên mặt, nhưng nó vẫn miễn cưỡng cười hỏi.

“Tới để đưa đáp án môn Toán thôi.” Tôi cười cười, sự tự tin chính là cần sử dụng ở những lúc như thế này.

“Đáp án môn Toán gì thế?” A Hòa khó chịu vươn tay giật lấy quyển sách tham khảo đang nằm trong tay tôi, rồi lật ra xem.

Nhìn thấy tờ giấy, sắc mặt A Hòa liền thay đổi, vẻ mặt Liêu Anh Hoành cũng đột nhiên trở nên quái dị.

Thẩm Giai Nghi bước ra, tươi cười cầm lấy quyển sách tham khảo trong tay A Hòa.

“Giải xong hết rồi à? Hiệu suất cao thật đấy.” Khuôn mặt Thẩm Giai Nghi lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Lần sau nhớ lựa mấy đề khó khó một tí rồi đưa tớ nhá, con người tớ nếu cứ giải mấy đề quá dễ thì sẽ trở nên đần độn đi mất!” Tôi nhơn nhơn đắc ý nói.

“Này, ý cậu nói tớ rất đần sao! Xin lỗi nhá, hồi trước là tớ dạy môn Toán cho cậu đấy!” Thẩm Giai Nghi tức giận nói.

A Hòa và Liêu Anh Hoành ở bên cạnh thấy vậy thì chỉ biết trợn mắt há mồm, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thế rồi tôi vẫy tay rời đi, không tham gia vào câu chuyện bốn người chỉ tổ khiến mình mất mặt ấy. Trước khi đi tôi nhìn Thẩm Giai Nghi một cái đầy thâm ý, gian xảo dùng khẩu hình nói: “Thật, là, đa, tình!” làm Thẩm Giai Nghi giận dỗi trợn trừng mắt lên với tôi.

“Bọn mày căng thẳng chưa, càng căng thẳng càng không giấu được cái đuôi thích người ta.” Tôi cười gian.

Gần như mỗi buổi tối, chỉ cần không phải học thêm là tôi lại ở trường học bài, ngay cả bữa tối cũng ăn qua loa ở quán mì đối diện cửa phụ bên hông trường, đôi khi còn mua cơm tối giúp Thẩm Giai Nghi.

Thẩm Giai Nghi có lúc học bài một mình trong phòng, có lúc lại học chung với chị.

Nhưng rốt cuộc tôi vẫn hết sức nhẫn nại, không có đi tìm Thẩm Giai Nghi tán gẫu mà ngoan ngoãn ngồi gặm sách một mình. Ngoại trừ mỗi ngày trao đổi một số nghiên cứu và thảo luận về môn Toán với Thẩm Giai Nghi, tôi thường ngồi trong phòng học trống trải ở khu cấp hai lầu một, đọc vang các bài luận tiếng Anh, sau đó học thuộc làu lý thuyết môn Hóa, ngay cả môn Vật lý do người ngoài hành tinh phát minh ra kia, tôi cũng bị ép phải giải khá nhiều bài tập vì có quá nhiều thời gian nhàn rỗi.

Sau đó, khi đồng hồ trên tường điểm đúng tám giờ, Thẩm Giai Nghi sẽ xuất hiện cùng với một hộp bánh quy, bây giờ cô ấy cũng không còn dùng bút bi đâm sau lưng tôi nữa, mà đi thẳng tới trước mặt tôi, tươi cười ngồi xuống.

“Cậu đã nghĩ sẽ học ngành nào sau khi đậu đại học chưa?”

“Thực tình còn chưa nghĩ tới, chúng ta bây giờ mới lớp mười thôi, Thẩm Giai Nghi, cậu đừng có lúc nào cũng lo xa như vậy.”

“Đặt ra một mục tiêu, cầm sách lên đọc mới có ý nghĩa đặc biệt chứ. Nhưng chính tớ còn chưa rõ nữa, có thể là Khoa Ngữ văn Đại học Đài Bắc, nhưng đây là tớ chưa biết lựa chọn thế nào nên quyết định tạm thời vậy thôi. Cậu thì sao? Nếu như đặt ra một cái mục tiêu tạm thời thì sao?

“…Cậu có đề nghị nào hay không?”

“Cậu có biết Học viện y học Từ Tế của sư Chứng Nghiêm sắp thành lập không?”

“Hả? Cái… Cái gì cơ?”

“Cậu có thể học khoa y ở Học viện Từ Tế, ở Hoa Liên có rất nhiều người cần sự giúp đỡ, cậu trước giờ đều rất lương thiện, không lừa được tớ đâu, tớ cảm thấy nếu cậu học y khoa, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Giai Nghi, đôi tay tôi không tự chủ mà nắm chặt lại.

Viện y học…Còn có gì có thể sánh bằng tình yêu trong việc khích lệ lòng người hướng tới trước? Những bậc phụ huynh nghiêm khắc nên tỉnh lại đi, đừng cứ mãi bám lấy cái tư duy cũ rích là tình yêu ngăn cản học hành như thế, mau mau đốc thúc đám nhóc ham chơi nhà các người nhanh có một tình yêu kiểu phấn đấu học hành đầy nhiệt huyết này đi!

Sau đó, tôi rảnh rỗi đến mức đề nào trong sách tham khảo cũng giải đi giải lại đến mười một lần (con số này tôi ghi nhớ mãi trong lòng, không thể nào quên), các bài luận môn Anh văn đều nhanh chóng khắc sâu vào nếp nhăn vỏ não. Đương nhiên không có gì bất ngờ, lần đầu tiên trong các kỳ thi tháng khối cấp ba, tôi xếp thứ chín trong khối Tự nhiên toàn trường, Anh văn và Quốc văn đều đạt điểm cao nhất trường, làm đám bạn thân kia cùng thầy Lại tiếp tục chủ nhiệm lớp Trung phải kinh ngạc không ngớt.

Nhưng Thẩm Giai Nghi còn dữ dội hơn nữa, đứng thứ nhất khối Xã hội, được vinh dự lên khán đài nhận bằng khen từ hiệu trưởng trước toàn trường.

“Mẹ kiếp, rồi sẽ có ngày mình cũng được lên bục nhận thưởng cùng Thẩm Giai Nghi.” Tôi thở dài, nhìn lên khán đài.

Mà như thế nghĩa là, tôi phải giành được vị trí top ba toàn trường mới được… nếu quả thật có ngày đó, bộ não của tôi nhất định sẽ bị ép xung quá mức, kết cục dẫn đến nổ tung, biến thành một kẻ tâm thần mất thôi.

——————

Bởi vì tôi thường ở lại trường vào buổi tối, thằng Hứa Bác Thuần vốn hay đạp xe cùng tôi về nhà đã sớm phát hiện ra sự khác thường của tôi, về sau do tôi nỗ lực thuyết phục “thành tích học tập dường như tốt lên” cho nên Hứa Bác Thuần cũng bắt đầu ở lại trường vào buổi tối để học bài.

Tôi phải nói trước, đây là một câu chuyện về tình yêu, nhưng cũng đầy ắp tình bạn trong đó.

Hứa Bác Thuần là thằng bạn thân thiết nhất thời đi học của tôi, giữa chúng tôi có khá nhiều sự trùng hợp khiến người khác phải há hốc mồm. Sau khi Hứa Bác Thuần quyết định cùng học bài ban đêm ở trường, lập tức phát hiện cô gái mà nó mới thích hóa ra cũng ở lại học bài buổi tối ở trường cùng chị gái.

“Ở lại trường học bài… thật sự là một việc cực kỳ tốt nha!” Hứa Bác Thuần ngơ ngẩn nhìn phòng học cô ấy.

“Đúng thế, cái thời ra vẻ ta đây đẹp trai để tán gái đã qua rồi, bây giờ chăm chỉ học hành mới là con đường tán gái đúng đắn nhất! Chăm chỉ! Phải thật chăm chỉ!” Tôi vỗ vỗ vai Hứa Bác Thuần, cả hai đứa đều rất phấn chấn.

Sự trùng hợp không chỉ dừng ở đó. Một tối nọ, chúng tôi đang đi từ trường về nhà, bỗng chợt Hứa Bác Thuần muốn ăn chút đồ ăn vặt, vì thế chúng tôi dựng xe bên ngoài một quán ăn kiểu gia đình tên là “Cửa sổ ba góc”, định kiếm chút gì đó ăn đêm.

Vừa mới bước vào, mắt cả hai đứa đều sáng bừng lên.

Trong góc quán có một cái máy điện tử cỡ lớn, cũng khá là cũ kỹ, có trò “Quyền kích dũng mãnh” ra đời khoảng năm lớp sáu, tuy nó không có nhiều fan hâm mộ cho lắm nhưng cũng đủ khiến tôi và Hứa Bác Thuần chết mê chết mệt. Quyền kích dũng mãnh, cái tên nói lên tất cả, là một trò chơi đối chiến một đánh một, nếu dùng tay phải gồm “ngón cái cùng ngón trỏ cùng ngón giữa” tạo thành hình mỏ chim, rồi nhanh chóng mổ vào nút tấn công hai phát trong vòng nửa giây, nhân vật chính sẽ tung ra một tuyệt chiêu tất sát tên là “Cú đấm sao băng”, độ khó cực kỳ cao, đám nghịch ngợm bọn tôi còn thi đấu bấm máy tính điện tử xem ai nhanh hơn, sau khi bấm sẵn phép tính “1+1” , rồi thi xem trong vòng mười giây đứa nào bấm được nhiều nhất (con số cuối cùng chính là kết quả).

“Loại máy trò chơi này không phải đã biệt tích từ lâu rồi sao?” Hứa Bác Thuần kinh ngạc, run rẩy hỏi.

“Hết cách rồi, đành phải làm vài ván vậy!” Tôi vội vàng móc vài đồng năm xu bỏ vào trong máy.

Kể từ đó, mỗi buổi tối sau khi học bài ở trường xong, tôi và Hứa Bác Thuần lại háo hức đạp xe đến quán “Cửa sổ ba góc”, hai đứa ăn vội vàng ăn vài món qua loa, rồi ngồi trước cái máy trò chơi mãi đến khi không còn xu dính túi mới về.

Tối nào chúng tôi cũng có rất nhiều đồng năm xu trong túi, cho đến khi bà chủ cầm cái móc dài dài gõ lên tấm cửa sắt đe dọa, chúng tôi mới lưu luyến cắp sách đi về.

“Không được, chúng ta cứ chơi điện tử như vầy vừa rất trẻ con lại phí tiền nữa.” Hứa Bác Thuần tặc lưỡi.

“Nhưng bọn mình mới học cấp ba, trẻ con một tí cũng là bình thường mà! Ồ, thôi nào!” Tôi ngược lại rất vui vẻ.

“Nhưng không thể quá đà được, tụi mình quy định thế này nhá, chỉ khi nào hai thằng cùng đi với nhau thì mới được chơi Quyền kích dũng mãnh, nếu chỉ có một thằng thì không được, để khỏi bị mê muội đầu óc.” Hứa Bác Thuần nghiêm túc đề nghị.

“Cũng được, trò này thật là kinh khủng, nhất định bên trong mã lập trình có lời nguyền gì đấy.” Tôi vỗ tay đồng ý.

Lúc này chúng tôi đang đạp xe trong làn gió đêm, theo con đường “quen thuộc”. Hứa Bác Thuần trước tiên cùng tôi đi vòng qua khu nhà Lý Tiểu Hoa rồi sau đó ai về nhà nấy. Đột nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ cực kỳ gian trá.

Dựa theo chiến thuật tác chiến kỳ quái “Ai bị Thẩm Giai Nghi phát hiện thích cô ấy, thì sẽ là người bị đá ra ngoài trước”, tôi quyết định sẽ chia sẻ bí mật của mình với thằng bạn chí cốt này.

“Hứa Bác Thuần, mày thân với thằng A Hòa lắm phải không?” Tôi thử dò hỏi.

“Đúng vậy.” Hứa Bác Thuần đáp.

“Dù vậy, tao vẫn quyết định nói với mày một bí mật động trời, mong mày nhớ đến tình nghĩa anh em tụi mình, tuyệt đối không đem đi nói với thằng A Hòa nhá. Được không?” Tôi chìa tay ra.

“Không thành vấn đề, mày thích chị của nó sao?” Hứa Bác Thuần đáp bừa, cũng chìa tay ra.

Hai đứa vỗ tay thề.

“Không phải, là Thẩm Giai Nghi.” Tôi cười cười, sảng khoái đáp.

“….” Vẻ mặt của Hứa Bác Thuần có chút sững sờ.

“Mày không cần nói gì với tao, tao biết rất rõ A Hòa cũng rất thích Thẩm Giai Nghi!” Tôi cười ha ha.

“Coi như mày nói đúng đi. Trời ạ, sao đám tụi mày ai cũng đều thích Thẩm Giai Nghi thế hả?” Hứa Bác Thuần khó hiểu.

“Tuyệt đối không được tiết lộ cho A Hòa biết đâu đó.” Tôi mỉm cười vẫy tay.

Ngay lúc chúng tôi vừa tạm biệt nhau, tôi cười đến méo cả miệng.

Hứa Bác Thuần luôn luôn rất thân với A Hòa, chuyện tình cảm tày đình như thế này nó không thể không nói cho A Hòa biết. Tôi cố ý tiết lộ bí mật trong lòng của mình, chính là muốn nhờ Hứa Bác Thuần chuyển lời.

Thật tình mà nói thì tôi là một tên khá thủ đoạn, A Hòa chắc cũng phát hiện ra tình cảm của tôi và Thẩm Giai Nghi không tầm thường, nếu A Hòa chắc chắn trăm phần trăm rằng tôi thích Thẩm Giai Nghi thì nhất định nó sẽ tăng tốc “theo đuổi” Thẩm Giai Nghi. Như thế thì tên cường địch này sẽ bước một chân vào “Khu vực cấm tuyệt đối” của Thẩm Giai Nghi!

“Thôi chết, mình như vậy có xảo quyệt quá không nhỉ?” Tôi ngắm nhìn mặt trăng.

“Không hề, mi chỉ cực kỳ cực kỳ xảo quyệt mà thôi.” Mặt trăng đáp.

“Không có gì”. Tôi giơ ngón tay cái lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN