Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Chương 3
Phố Lý là một địa phương tuyệt vời với non xanh nước biếc không khí trong lành. Đứng trong rừng cây hít thở, ai cũng cảm giác được bầu không khí trong lành tràn ngập trong lồng ngực. Thậm chí không nỡ thở ra cái bầu không khí vừa mới hít vào ấy.
Cô giáo Chu Thục Chân dẫn đầu cả đám mấy chục đứa lớp tôi, ai ai cũng phấn khích cười nói mà bước qua cây cầu trong khe núi. Ánh nắng chói chang của mặt trời xuyên qua rừng cây, đong đưa trên những cành cây, tán lá. Trên thân thể mấy đứa chúng tôi cũng có những tia nắng đùa nghịch như những con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội.
Trút bỏ đống sách vở, Thẩm Giai Nghi vô cùng vui vẻ. Trên đường đi thường xuyên cùng Hoàng Như Quân, Diệp Thục Liên nói chuyện không ngớt, khiến cho cô Chu cũng vô cùng kinh ngạc. Một nữ sinh bình thường chăm chỉ như thế, cũng có lúc ríu rít không yên.
Cô giáo Chu Thục Chân là một Phật tử sùng kính, dẫn chúng tôi đến Tinh Xá của Phố Lý ngồi thiền.
“Cô, tại sao chúng ta lại phải đi thật xa đến đây chỉ để ngồi thiền ạ?” Liêu Anh Hùng giơ tay. Liêu Anh Hùng vóc người khá cao, thành tích học tập cũng rất tốt. Mỗi tội trong lớp hay diễn hài chọc cười mọi người. Tính hài hước của nó bẩm sinh đã có.
“Đúng đó cô, tại sao lại ngồi thiền? Chúng ta đến đây không phải là để chơi hay sao chứ?” Hứa Chí Chương cũng không hiểu. Chị của Hứa Chí Chương là Hứa Quân Tuệ cũng là học sinh cùng lớp tôi, được công nhận là hoa khôi của lớp. Còn Hứa Chí Chương lại là khách quen của sổ đen.
“Bởi vì các em bình thường quá mức ồn ào, cho nên cần phải tu thân dưỡng tính, tự kiểm điểm bản thân. Đặc biệt là Kha Cảnh Đằng, may mà bình thường còn có Thẩm Giai Nghi quản lý em, bây giờ lên núi rồi, trước mặt Phật Tổ liền lo mà ngồi thiền tự suy xét.” Cô Chu Thục Chân mà đã mỉm cười, bất cứ ai cũng chỉ còn cách nhận thua.
“Cô, con người em một khi tỉnh lại, đến em còn sợ nữa là…!” Tôi thở ra một hơi…
Đến Tinh Xá, có mấy vị sư thầy dáng vẻ đắc đạo hơi xụ mặt nhìn chúng tôi, lập tức an bài chúng tôi nối đuôi nhau mà vào phòng tĩnh tọa.
Phòng tĩnh tọa trải chiếu tatami*, khói hương nghi ngút. Bên trong đã có mấy anh chị sinh viên, dường như đang tu luyện “Cấm ngữ thiền thất”. Cả gian phòng trang nghiêm một cách tự nhiên, giống như đang ở vị trí một trăm mét dưới đáy biển. Mấy anh chị sinh viên đang ngồi thiền trong trầm lặng tựa như những cây rong đã chết. Còn chúng tôi tự nhiên giống như lũ cá đèn lồng, tác động rõ ràng đến bầu không khí tĩnh mịch ấy.
“Bên trong là các anh chị đang ngồi thiền, các em phải tuyệt đối giữ im lặng. Không được mở mắt, không được ngủ. Chúng ta là khách, không được làm ảnh hưởng đến việc tu hành của người khác.” Cô Chu cảnh cáo một cách nghiêm túc.
“Cô yên tâm, tụi em thỉnh thoảng cũng biết làm trẻ ngoan.” Dương Trạch Vu cười.
Chúng tôi cởi giày, rón rén đi vào. Ai ai cũng cố kìm nén sự vui vẻ lại, xếp bằng ngồi thiền trong gian phòng nhỏ. Không được nói năng, không được mở mắt, càng không biết phải ngồi thiền tới lúc nào mới xong, điểm ấy càng khiến chúng tôi không thể nào mà kiên nhẫn được.
Nói thật lòng, tôi vốn dĩ cũng định ngồi thiền một cách nghiêm túc. Nhưng thằng Quái thú bên cạnh tôi lúc đó lại ngáy o o khiến tôi không yên tĩnh được. Cái thân hình gật gật như sắp ngã của nó càng khiến tôi không thể không mở mắt để mục kích cái thời khắc nó đổ một cái rầm xuống.
Tôi mở mắt, phát hiện đôi mắt của cái tên thiếu định lực như Liêu Anh Hùng cũng đã mở, bọn tôi nhìn nhau cười cười.
“Mày xem thằng Quái thú nó..!” Tôi nói chuyện với Liêu Anh Hùng bằng cái giọng môi the thé, đôi mắt lại chằm chằm vào quái thú.
“Đẩy nó ngã?” Liêu Anh Hùng đôi mắt xoay tròn, cũng dùng cái giọng môi như tôi nói đề nghị.
“Không, xem tao đây.” Tôi nói.
Tôi từ từ cởi tất, đem cái tất một ngày đi đường núi, ngâm trong mồ hồi cả ngày, bốc mùi chua loét ra trước mũi Quái thú. nó đang ngủ say đột nhiên nhăn trán, giống như trong giấc mơ rơi vào “núi rác”.
“Oa, hay quá!” Liêu Anh Hùng hơi chấn động, trên mặt tràn đầy cái vẻ khoái cảm sắp cười thành tiếng.
Nó cũng bắt chước tôi, dè dặt nhấc cái chân cứng ngắc của mình đưa ra trước mũi của Hứa Chí Chương, giơ giơ xoay xoay cái chân thối của nó. Dáng vẻ rất là mẫn cán.
Cái vẻ hồn nhiên không hề phát giác của Hứa Chí Chương càng làm tôi phì cười.
Lúc này, cái tiếng cười thầm của tôi đã kích động rất nhiều người mở mắt. Mọi người kinh ngạc một hồi, trong chớp mắt lại rục rịch.
“Như vậy thật là không ra gì á! ” Dương Trạch Vu dùng giọng môi, trên mặt lại cười rất chi là sung sướng.
“Không, thế này mới không ra gì nè.” Tôi cười hi hi duỗi chân, cởi tất ra, dùng “Lăng Ba Vi Bộ” đi tới trước mặt Hứa Chí Chương, lại vắt vắt bóp bóp trước mũi nó, làm cái khí chua lè chua loét ấy xịt xịt ra.
Dưới sự tấn công bằng võ thối của tôi và Liêu Anh Hùng, Hứa Chí Chương nhăn mày kịch liệt.
“Thì ra là thế, thiện tai thiện tai.” Dương Trạch Vu bừng tỉnh đại ngộ, liền ung dung mà chen chân của nó vào trước mũi Hứa Chí Chương, dùng sức đung đưa mấy ngón chân thối.
Bất cứ bạn học nào nhìn thấy cảnh này đều như đứng bên bờ vực của việc cười vang, đến Quái thú cũng tỉnh.
Đến lúc đó, cả học sinh ngoan như Thẩm Giai Nghi cũng bị cái bầu không khí kì dị xung quanh làm ô nhiễm, không nhịn được mở to mắt. Vừa nhìn thấy đôi chân của Liêu Anh Hùng và Dương Trạch Vu đang hầu hạ Hứa Chí Chương, Thẩm Giai Nghi liền phì cười.
Tiếng cười vừa phát ra, Hứa Chí Chương liền lập tức mở mắt. Cả cô Chu cũng mở mắt, kể cả các các sư thầy. Tội lỗi, tội lỗi…!
Tôi lập tức mặc tất vào, mà Liêu Anh Hùng cùng Dương Trạch Vu hai người lại không kịp thu lại đôi chân thối của tụi nó, chỉ biết xấu hổ để yên giữa không trung. Hứa Chí Chương sắc mặt xám xịt, gần như sắp làm ầm lên.
Cô Chu tức giận kéo tai tôi, lôi ba đứa quậy phá chúng tôi, kể cả khổ chủ Hứa Chí Chương ra khỏi tĩnh thất.
“Thật là tức chết đi được. Lại làm cô mất mặt như vậy! Các em đứng bên ngoài mà đứng tấn hết cho cô! Đứng đến khi nào mọi người kết thúc ngồi thiền!” Cô Chu giận tím mặt, lại nghe thêm mấy tiếng cười kinh động bên trong phòng tĩnh tọa, sắc mặt lại càng thêm xấu.
“Cô ơi, em là người bị hại mà cô ! ” Hứa Chí Chương dáng vẻ oan ức lắm, nắm tay vo chặt lại.
“Em nhất định là đã làm cái gì đó, nếu không mấy bạn khác cớ gì chọc ghẹo em! Tất cả lo mà đứng tấn đi! ” Cô Chu giận dữ quay người. Hứa Chí Chương không dám cãi lại nữa, chỉ đành đứng đó.
Dưới ánh nắng chiều, Liêu Anh Hùng, Dương Trạch Vu, tôi cùng đại khổ chủ Hứa Chí Chương cùng đứng tấn bên ngoài tĩnh thất. Gió nhẹ đem theo làn hương xanh nhạt đưa tới, nói thật cũng không tệ lắm.
“Tụi mày vừa nãy chơi cái trò gì thế hả? Éo ra gì, tự nhiên chọc tao làm gì? Sao không chọc Hứa Bác Thuần mà chọc tao?” Hứa Chí Chương tức tối, đến hơi thở cũng thành ra dồn dập.
“Là Kha Cảnh Đằng, nó bắt đầu trước.” Liêu Anh Hùng bối rối, lại đổ tội cho tôi. Tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ.
“Đâu có, tao chỉ chọc Quái thú. Là Liêu Anh Hùng đưa chân thối trước mũi mày trước mới đúng.” Tôi giải thích.
“Đều như nhau. Sao không chọc đứa khác hả? Thối bỏ xừ.” Hứa Chí Chương quỳ một cách hằn học. Nếu mà chọc đứa khác thể nào cũng có chân của nó trong đó.
Được rồi, dù sao ở bên trong kia cũng chán chết đi được. Ở bên ngoài này không cần phải sợ gì hết.” Dương Trạch Vu tỏ ra nhẹ nhõm. Cẩu thả như nó lúc nào cũng có thể nhẹ nhàng mà đối phó với trắc trở cuộc đời.
“Ờ, mười năm sau nghĩ lại, nhất định cảm thấy chuyện này cực kì buồn cười đấy.” Tôi nháy nháy hai hàng lông mày, đây là triết lý về xử sự đã được tôi quán triệt.
“Không cần chờ mười năm, bây giờ đã rất chi là buồn cười rồi.” Liêu Anh Hùng cười khặc khặc. Chỉ cần có chuyện náo nhiệt, khẳng định không thiếu phần nó.
Bốn đứa chúng tôi im lặng tắm mình trong làn gió núi mát rượi. Đứng mệt rồi, liền dứt khoát mà ngồi hẳn xuống đất. Buồn chán quá liền quay sang chơi đùa với mấy cây mắc cỡ. Lá cây mắc cỡ mỗi khi bị chạm tay vào liền co rụt lại, một loại thưc vật thích cô độc, rất thú vị.
“Được rồi, Hứa Chí Chương. . .” Đang im lặng đột nhiên tôi mở miệng.
“Tiểu Trùng hà?” Hứa Chí Chương nói
“Không khí ở đây hẳn là mát mẻ rồi nhỉ?” Tôi vừa vuốt tóc vừa nói.
“Đm!” Hứa Chí Chương mắng to.
Bốn đứa chúng tôi lại cùng nhau cười to.
—————–
Ăn xong một bữa tối tương đối thanh đạm, chúng tôi ghép giường lại ngủ. Nam sinh một phòng, nữ sinh một phòng. Buổi tối trong núi muỗi rất nhiều, hai phòng đều thắp một nén nhang muỗi rất to, phòng mấy bạn nữ còn mắc cả màn.
Tắm rửa qua loa gì đấy, phòng nam sinh bọn tôi theo thường lệ lại chơi cá cược. Tú lơ khơ, cờ tướng, cờ ca rô cái gì cũng đánh cược được hết. Tú lơ khơ thì khỏi cần nói, còn cờ tướng hoặc là thắng được mấy ván, hoặc là ăn của đối phương bao nhiêu quân cờ liền được 10 đài tệ. Cờ ca rô thì cứ thách đấu thôi, một trận 20 đài tệ.
Còn tôi ấy hả, tự thành lập một quán cờ vua bàn giấy, tự tin cứ phải gọi là.
“Đứa nào dám cùng tao đánh một ván không? Tao mà thua tao trả gấp đôi tiền cược.” Tôi tuyên bố hùng hồn. Nguyên nhân không có gì khác, từ nhỏ tôi đã hay đánh cờ với bố, bấy giờ tôi đã “tự nhận thấy” rằng mình không có đối thủ cùng thế hệ. Mặc dù tôi chưa bao giờ nghiệm chứng điều ấy.
Lời vừa thốt ra, quả nhiên hấp dẫn một đám bạn học đến thách đấu.
“Tự tin quá mức, sẽ chết rất nhanh đấy.” Hứa Bác Thuần lầm bầm nói, ngồi xuống trước mặt tôi, xếp cờ.
“Đi ăn phân đi mày.” Tôi huơ huơ tay.
Chắc là tại tôi xuất sắc thật. Trình chơi cờ cùng với sự tư tin không có thuốc chữa của tôi nhanh chóng thể hiện trên bàn cờ. Trận nào cũng kết thúc nhanh gọn. Không bao lâu mà dưới chân tôi đã nhét một đống tiền “đau thương đến chết” của đám bạn.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua. Trình cờ cỡ như Tạ Mạnh Học cũng đã bại dưới tay tôi. Lúc này không còn ai còn can đảm đến thách đấu tôi, mọi người đều chuyển qua tú lơ khơ hay cái khác cả.
Tôi cười ha ha, mở cửa phòng vệ sinh vào rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo, chuẩn bị tiếp tục làm thêm mấy ván to hơn.Tôi vỗ vỗ mặt, dáng vẻ vô cùng tự đắc cho rằng mình rất thông minh.
Thẩm Giai Nghi vừa lúc cũng tới chỗ bồn rửa tay, hai chúng tôi đứng bên cạnh nhau.
“Bên phòng nam mấy ông đang làm cái gì thế hả? Sao mà ồn ào dữ?” Thẩm Giai Nghi quay sang tôi.
“Đang bài bạc chứ làm gì.” Tôi nói nhỏ, tay để trên môi.
“Thật không ra gì.” Thẩm Giai Nghi ngữ khí không rõ ràng gì hết.
“Cũng được lắm đó. Tui rất chi là giỏi bà biết hông. Nãy giờ đánh cờ tướng, kiếm được một đống tiền.” Tôi hất hất mấy giọt nước dính trên lông mi.
“Cờ tướng? Bên kia mấy ông đánh cờ tướng à? Lát nữa ông đem qua phòng nữ tụi tui chơi với được không hả?” Lời nói của Thẩm Giai Nghi mang theo ý kinh ngạc, hình như cũng biết chơi cờ tướng thì phải.
“Sợ gì chứ.” Tôi hừ hừ.
Vài phút sau. Tôi đang ngồi trên giường của phòng nữ, khai trận cờ.
Mấy đứa con gái đều xúm xít quanh Thẩm Giai Nghi, bộ dáng hết sức cao hứng mà xem tôi đấu với Thẩm Giai Nghi. Hình thức cá cược của chúng tôi là: “Ai ăn được của đối phương một quân, liền được một tệ. Kiểu chơi này hình như hơi nhỏ.
Cho dù thành tích học tập của Thẩm Giai Nghi có xuất sắc đến đâu đi nữa, muốn thắng tôi trên bàn cờ này cũng không phải dễ. Rất nhanh, tôi dùng khí thế bão táp mà tấn công, chiếm ưu thế tuyệt đối. Tôi dự tính ăn sạch quân của Thẩm Giai Nghi, chỉ còn một quân “vua”, từ từ thi hành chiến sách “cạo trọc”.
“Kha Cảnh Đằng, hôm nay ông chọc ghẹo Hứa Chí Chương như vậy, thật là trẻ con quá.” Thẩm Giai Nghi lắc lắc đầu.
“Nếu mà trẻ con mắc chi bà cười?” tôi chống cằm nói.
“Xin ông, ai nhìn thấy cũng phải cười chớ bộ.” Thẩm Giai Nghi phản bác.
“Bà con dám nói, nếu không phải là tại bà cười, tui, Liêu Anh Hùng, Dương Trạch Vu sao bị phạt? Đến Hứa Chí Chương cũng dính vào. Móa, đã phải leo núi còn bị bắt đứng tấn như vậy nữa.” Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Giai Nghi.
“Cãi bướng, ăn mã.” Thẩm Giai Nghi vừa nói xong, lại thực sự ăn mất mã của tôi rồi.
Tôi sửng sốt. Chuyện này là sao đây?
“Bà điên à, ai lại chơi kiểu đó?”
“Ông mạnh như thế, bị mất mã có sao đâu? Hay là sợ rồi? Đồ trẻ con.”
“Liên quan gì tới trẻ con hả? Quên đi, cho bà một con mã cũng không sao. Lát nữa cạo sạch quân cờ của bà cũng đc.”
“Cạo sạch?”
“Đúng. Ăn sạch, chỉ để lại mỗi quân vua. Thật là đáng thương đó….Ha ha ha, thảm quá đi !!!”
“Quá đáng nhỉ!” Thẩm Giai Nghi cấp tốc xơi con xe của tôi, vẻ mặt không hề hổ thẹn.
Ta cắn răng cười nhạt. Kế tiếp dùng mấy quân cờ của tôi bao vây quân cờ của Thẩm Giai Nghi. Bởi vì có dồn hết chất xám của bên nữ này lại cũng chưa hẳn là đối thủ của tôi, cục diện rất nhanh lại trong tầm kiểm soát của tôi.
“Chiếu tướng bắt xe.” Tôi cười to.
“Cái gì là chiếu tướng bắt xe?” Thẩm Giai Nghi tựa hồ không hề vui vẻ.
“Nếu mà con vua của bà muốn trốn, con xe nhất định sẽ bị quân pháo của tui bắn nát. Không còn cách nào khác, khà khà.” Tôi nâng cằm, dáng vẻ rất chi là nhàn nhã.
“Ông thiệt là con nít. Chỉ có một con vua thôi mà chú ý ghê vậy à.” Thẩm Giai Nghi thở dài một hơi, giống như tôi là một kẻ có dạy thế nào cũng không khôn lên được….. sau đó ăn quân pháo của tôi.
“…..Hả?” Tôi chỉ biết cười khổ.
Thêm nửa giờ trôi qua. Do quân cờ của tôi liên tục bị mất, đến con tốt sang sông cũng bị ăn mất, thành ra cuối cùng cả hai hòa.
Trước cửa phòng nữ sinh, nhang muỗi lượn lờ. Kiện tướng như Thẩm Giai Nghi cũng không thắng nổi tôi.
“Ông chơi hay lắm. Kết qua hai chúng ta bất phân thắng bại.” Thẩm Giai Nghi đóng cửa lại.
“Thì ra là thế.” tôi mơ hồ nhìn theo cánh cửa đang dần khép lại, trong lòng không hiểu sao trống rỗng.
Thì ra là thế.
Một ván cờ, cũng giống như mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Giai Nghi.
Nhiều năm sau, cho dù tôi có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa, kết quả cũng chỉ có thể là hòa.
*chiếu tatami, một loại chiếu trải sàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!