Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Chương 4
Sau khi từ Phố Lý trở về, cái vụ cờ tướng vẫn tiếp tục cháy âm ỷ trong lòng mọi người mà không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
Sức nóng của môn cờ tướng này không ngừng thiêu đốt các thành viên trong lớp. Cứ tới giờ tan học là bắt đầu khai chiến, vào học lại thu dọn vào. Còn đơn giản như cờ ca rô cũng vậy. Trên những trang vở kẻ sẵn ô, những vòng tròn hay dấu x xanh đỏ lại tiếp tục sứ mệnh của mình. 10 phút thôi là đã đủ giải quyết hai ba trận, ai ai cũng khoái.
Mà “Đánh bại Kha Cảnh Đằng” đã trở thành mục tiêu lớn nhất của mọi thằng con trai khác trong lớp tôi.
“Từ giờ trở đi, vứt cái câu quân tử đứng xem không nhắc đi, cả đám tụi mày hợp lại đánh với một mình tao là được, không cần khách sáo. Nếu để tao từ trẻ đã biết tự đại, đối với cuộc đời tao cũng là chuyện phiền phức à.” Tôi vuốt mũi, dõng dạc.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, ý chí như thành đồng, đấy đương nhiên không phải là chuyện đùa. Trong vài ngày tôi đã nếm mùi thất bại mấy lần, khiến tôi có chút ngại ngùng.
“Điều đó chứng minh rằng chúng ta không được quá kiêu ngạo.” Thẩm Giai Nghi lại dùng bút đâm vào lưng tôi, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
“Tui thật không hiểu. Cả đám liên thủ lại đánh bại có một mình tui, như thế có gì mà đáng nói.” Tôi nói một cách bất đắc dĩ.
Lại thêm một chuyện khác nữa ập đến. Thầy chủ nhiệm tuyên bố một thông tin đáng sợ.
“Các em nghe rõ đây. Để phù hợp với chính sách về trường chuyên, lớp chọn của Cục Giáo Dục, lớp mỹ thuật 8A chúng ta cùng lớp mỹ thuật 8B đều phải giảm sĩ số từ 45 xuống 30, đồng thời lập ra lớp mỹ thuật 8C. Thế nên lên lớp 9 chúng ta sẽ dùng thành tích làm tiêu chuẩn, chỉ có 30 em có thành tích tốt nhất ở lại. Muốn tiếp tục học lớp A các em cần phải nỗ lực nhiều hơn.” Thầy chủ nhiệm nói, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong lớp.
Một lời thốt ra, khiến tôi kinh hoàng tột độ.
Từ lúc chuyển đến ngồi trước bà cô lắm lời Thẩm Giai Nghi này, một kẻ thường xuyên gây mất trật tự như tôi cũng thỉnh thoảng có học bài. Nếu không chắc không thể thi đỗ vào ngôi trường tôi mong muốn là Trường Cấp 3 Mĩ thuật Công nghiệp Đài Bắc mất. Thành tích của tôi cũng vì thế mà có chút tiến bộ ngoài ý muốn. Nhưng tiến bộ thì tiến bộ đấy, chỉ e là không đủ để tiếp tục được học lớp này nữa.
——————
“Kha Cảnh Đằng, mày có cảm giác là sẽ bị đá ra khỏi lớp A hay không?” Quái thú ngồi trên cây, ngơ ngác nhìn mây trôi.
“Đá cái đầu mày ấy. Lo cho bản thân trước đi kìa.” Tôi giở tờ “Thiếu niên báo tường”, trong lòng bất an như một một giọt mực tàu đang tan đi trong làn nước tinh khiết.
“Nói thật không chừng lớp C có khi lại tốt. Ít áp lực thành tích hơn, cho dù có vẽ tranh trong giờ cũng không có ai ý kiến gì hết.” Quái thú đề nghị, nhìn đồng hồ.
Chuyến xe thứ hai sắp sửa xuất phát.
“Im đi con cờ hó.” Tôi trả tờ báo lại cho nó, bực bội gãi đầu.
————
Nhưng vào lúc này, cái tính càm ràm của Thẩm Giai Nghi lại phun trào.
Giờ truy bài. Thẩm Giai Nghi lại dùng hết sức mà đâm bút vào lưng tôi, đau đến mức tôi phải la oai oái mà quay đầu lại.
“Ông nói bây giờ phải làm sao đây? Đã bảo ông sớm mà lo học đi, giờ hối hận rồi đúng không?” Thẩm Giai Nghi nhìn chằm chằm vào tôi.
“Trời ạ, cũng không phải là bà bị đá khỏi lớp, trừng mắt nhìn tui làm gì? Hơn nữa Quái thú nó nói, học lớp C có thể cả ngày vẽ tranh, cũng không phải là quá tệ.” Tôi nói thế, song cũng không phải là thực lòng.
“Lấy sách Địa ra đây.” Thẩm Giai Nghi chau mày, không cho tôi phản kháng.
“Làm gì?”
“Nhanh đi!”
Sách đưa xong, qua tầm một tiết học, Thẩm Giai Nghi lại dùng bút đâm tôi. Khi sách được trả lại, bên trong toàn là những đường gạch bởi bút dạ, cùng với một đống ghi chép từ sách tham khảo được thêm vào.
“Hả?” Tôi vừa ngạc nhiên vừa khó xử, nhưng cũng không có gan phản bác Thẩm Giai Nghi, người đang suy nghĩ cho tôi.
“Hả cái gì? Đây đều là ông tự tìm đó.” Thẩm Giai Nghi mở bảng điểm kỳ thi tháng trước, nhìn những số liệu ấy nói: “Môn Tiếng Anh ông rất khá, Ngữ văn và Lịch sử lại quá bình thường, Địa lý quá tệ, Toán Lý Hóa đều rất kém. Nếu như không phải là tại ông đần, ắt là tại ông không có học bài, hoặc là học sai phương pháp. Ông có cho rằng ông đần không?”
“Thế này là thế nào hả?” Tôi không suy nghĩ được gì, bên tai nóng bừng bừng.
“Kha Cảnh Đằng, ông có đần không?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, không cho đôi mắt của tôi di động.
“Ặc, còn lâu.” Tôi thực sự khó thở.
“Vậy chứng minh đi.” Thẩm Giai Nghi trừng mắt nhìn tôi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thẩm Giai Nghi. Đột nhiên, có một cái gì đó rất phức tạp quấn lấy đầu óc tôi.
Một tên mắt để trên đầu, hay cười ha hả như tôi đúng ra phải gạt bỏ đi cái tình huống rắc rối như thế này. Nhưng tôi cũng hiểu là không thể không đón nhận ý tốt này của Thẩm Giai Nghi. Bị cho là tên ngốc tôi cũng đã nhận, bởi vì tôi không có cách nào lảng tránh cái tình cảm ấm áp bao phủ lấy linh hồn tôi ấy.
Tôi không muốn rời xa lớp A.
Nếu như tôi bị đá đi, tôi nhất định sẽ bị bố mẹ mắng chết. Hơn nữa Thẩm Giai Nghi ắt sẽ tìm Tạ Minh Hòa nói chuyện.
Hừm, nó là tình địch lớn nhất của tôi, Tạ Minh Hòa.
nó mập mập, giống như một trái dưa hấu to chình ịch nằm giữa ruộng, là thằng bạn thân từ thuở nối khố của tôi.
Cả cấp một học chung lớp, đến cấp hai lại trùng hợp thi đỗ vào lớp mỹ thuật. Nhà tôi bán thuốc, nhà nó cũng bán thuốc. Tôi hiểu rõ như lòng bàn tay nhạc US-UK, nó cũng rất hiểu biết. Tôi tự đại, nó tự tin. Thậm chí hồi năm lớp 5 tôi và nó cùng thích một đứa con gái. Tôi thích nói chuyện với Thẩm Giai Nghi, nó cũng thế.
Tôi liếc….liếc…..Liếc một phát là biết ngay nó cũng thích Thẩm Giai Nghi, mà tôi càng cực kỳ nghi ngờ rằng A Hòa cũng phát hiện tôi có hảo cảm với Thẩm Giai Nghi.
Lúc đó tôi ngồi trước mặt Thẩm Giai Nghi, A Hòa ngồi bên trái Thẩm Giai Nghi. Vị trí ngồi hợp thành hình tam giác. Hai chúng tôi lại là hai đứa con trai Thẩm Giai Nghi hay nói chuyện cùng nhất. Điểm giống nhau này khiến tôi không thể ngồi yên được.
Con bé tôi và A Hòa cùng thích năm lớp 5 tên Tiểu Mị, ngồi sau tôi, và ngồi bên cạnh A Hòa. Tiểu Mị rất thích nói chuyện với tôi. Chết, giống y như tình cảnh hiện giờ.
Chương trình truyền hình tiếng Anh hồi tối mà mọi người nói, cái câu chuyện cười về chim cánh cụt ấy tui xem qua lâu rồi, chị tui còn nói….” A Hòa cười nói, Thẩm Giai Nghi thì lại vô cùng tập trung tinh thần mà lắng nghe.
Những câu chuyện giữa A Hòa và Thẩm Giai Nghi lúc nào cũng mang màu sắc người lớn, làm Thẩm Giai Nghi cứ sửng sốt mãi.
Từ những năm đầu cấp 2, A Hòa đã nói từ xe hơi đến máy vi tính, lại từ vi tính nói tới thời sự quốc tế, giống y như người lớn. Đối lập với một A Hòa chuyện gì cũng biết, đó là tôi với sự trẻ con không đỡ nổi. Nếu như ba chúng tôi cùng nói chuyện với nhau, lâu dần, hẳn tôi sẽ biến từ bộ dạng cao hứng sang mất hứng. Quan trọng nhất là, nó và tôi quen biết đã lâu, nó về cơ bản lại là một người bạn tốt, điểm ấy càng khiến tôi nản lòng.
Thế là bi kịch phát sinh.
Lúc đó tôi phải đối diện với áp lực bị đá khỏi lớp, phải buông tha cho tôn nghiêm của mình mà cùng Thẩm Giai Nghi luyện tập giải bài tập toán. (Thực ra là tôi bị chỉ đạo mới đúng). Tôi đặt sách tham khảo trên bàn của Thẩm Giai Nghi, hai người liên tục làm bài. Có lúc quên cả ăn trưa mà hí hoáy ghi ghi chép chép trên những trang vở, một khắc cũng không để phí.
Còn nhớ cái giờ truy bài nọ, A Hòa nó rảnh rỗi sinh buồn chán, liền hỏi về mấy cái lời đồn đại bậy ba đang hot hiện nay. nó nói có một đám cương thi vừa mới từ Đại lục nhập cư trái phép sang, đang lang thang ở miền trung Đài Loan. Cái lời đồn đại đó lúc đấy rất thịnh hành, thậm chí còn được lên cả báo.
“Đừng nói với tui chuyện này, tui sợ.” biểu tình của Thẩm Giai Nghi không được vui lắm, làm A Hòa lập tức khép mồm lại.
Ha ha, nói về bác học tinh thâm thì tôi không có, nhưng dọa người với lại nói vớ nói vẩn thì tôi tài hoa dào dạt.
“Tao nghe nói cái đám cương thi đó ban đầu vốn không phải là cương thi đâu, mà vốn dĩ là ngư dân của đại lục nhập cư trái phép sang. Đến eo biển Đài Loan thì không may chết đuối, mấy cái xác đấy sau đó trương lên mà trôi dạt vào….” Tôi nói, không ngừng bị ánh mắt nghiêm khắc của Thẩm Giai Nghi cắt đứt.
“Kha Cảnh Đằng, ông đừng có nói mãi mấy cái câu chuyện mà tui không thích nghe này được không, chả có tí i ốt nào cả.” Thẩm Giai Nghi nói, chả có tí kiêng nể nào cả.
Hà, quả nhiên là bắt đầu sợ rồi. Hãy xem ta tung chiêu dọa ngươi chết khiếp đây.
“Do đụng phải giờ xấu, nên cái đám thi thể trương phềnh lên đó vừa cập bờ liền biến thành cương thi, không ngừng nhảy nhót tại Triều Sơn dưới ánh trăng. Dọc đường vừa hút máu người vừa nhảy một cách vô thức, không biết là muốn nhảy tới chỗ nào nữa. Ông anh họ tao học ở trường cấp 3 Chương Hóa nói, buổi tối còn có người thấy đám cương thi đó nhảy nhảy trên núi Bát Quái. Không có lửa làm sao có khói, nhất định là có gì đó….” Tôi càng nói càng hăng, kể cả cái đứa ngẩng đầu lên trước tiên là A Hòa cũng không tránh khỏi tập trung nghe tôi nói nãy giờ.
“Làm gì có chuyện xác chết vừa cập bờ liền biến thành cương thi? Lại còn cái giờ xấu nữa chứ, có gì đáng sợ sao?” A Hòa có chút hoài nghi.
“Thế nên mới có người nói, là do thuyền trưởng biết đạo thuật hại chết hành khách, sau đó lại biến hành khách thành cương thi. Không ngờ sau đó vị thuyền trưởng này cũng bị cương thi cắn chết, khiến cho cả đám cương thi không não này trên đường điên cuồng hút máu người.” Lời tôi nói cứ như thật, thỉnh thoảng lại liếc liếc gương mặt xám xịt của Thẩm Giai Nghi.
“Gió to quá rồi, làm sao mà biến thành chuyện như thế này nhỉ? Lại nói thuyền trưởng biến mấy người đó thành cương thì lại có thể làm cái gì?” A Hòa không hiểu, nhưng thực ra đã đắm chìm vào câu chuyện u ám của tôi.
“Điều đó làm sao tao biết được. Chỉ rất rõ rằng là, có hai cảnh sát tại hiện trường phát hiện xác chết của chủ tàu, trên có còn có vết cắn của cương thi. Những điều nay đều là tin tức trên báo chí, không thể sai. Lại nói, căn cứ vào lộ tuyến nhảy của đám cương thi này, trong vài ngày nữa ắt sẽ đi qua Đại Trúc…” Tôi cố ý nhắm vào chỗ nhà của Thẩm Giai Nghi, Đại Trúc, làm bầu không khí đáng sợ này càng gia tăng.
Thấy sắc mặt của Thẩm Giai Nghi càng lúc càng khó coi, tôi lại càng không ngừng chém.
“Tự ông nghĩ cách làm bài tập đi.” Thẩm Giai Nghi đột nhiên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy quyển sách tham khảo về lại phía tôi một đoạn ngắn.
Tôi tự dưng đứng hình, A Hòa cũng ngại ngùng ngừng hỏi.
“Ê, nãy là tui nói giỡn đó. Thật ra đám cương thi đó không có nhảy tới Đại Trúc đâu, chắc là men theo dãy núi trung tâm mà nhảy tới tận cùng Đài Loan rồi.” Tôi không biết làm sao, nhìn Thẩm Giai Nghi đang cúi đầu im lặng làm bài tập.
Nhưng Thẩm Giai Nghi không nói là không nói, xem tôi như không khí, tự lo ôn tập bài của mình. Có nói một hai câu cũng không thấy Thẩm Giai Nghi phản ứng, tôi chỉ còn cách hậm hực quay lại chỗ cũ, giải bài tập trong phiền muộn.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Giai Nghi vẫn cứ hờ hững với tôi. Tôi vốn nghĩ qua mấy ngày là sẽ không sao cả, ai ngờ tính cách của Thẩm Giai Nghi lại kiên quyết đến dường vậy.
Mỗi buổi sáng, sau khi nhét đồ ăn vào hộc bàn, theo lệ tôi lại nằm sấp giả vờ ngủ. Nhưng cái lưng của tôi cũng không có được những cái đâm đau điếng nữa. Thẩm Giai Nghi hoàn toàn không nói chuyện với tôi. Trên hành lang, cho dù có sượt qua nhau ánh mắt của cả hai cũng đều là lảng tránh nhau. Mà tôi cũng dứt khoát không quay đầu, tránh phải tiếp xúc với khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Giai Nghi. Thẩm Giai Nghi ngược lại càng ngày càng nói chuyện nhiều với A Hòa, có lúc âm lượng to đến mức tôi không muốn nghe cũng chẳng có cách nào tránh né được, khiến cho bầu không khí trong ngực tôi cũng trở nên nhức nhối.
Kỳ thi cuối tháng lại càng gần, lòng tôi càng cảm thấy buồn bực. Muốn nói dứt khoát bị đá ra khỏi lớp Mỹ thuật A thì thôi, cũng không đáng chịu thêm cái cảm giác bức bối này nữa.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, chắc tôi vẫn sẽ kể cái câu chuyện ma đó. Nhưng, chỉ cần kể xong lại nhỏ tiếng nói một lời xin lỗi ắt chuyện đã khác. Lúc đó tôi quá cao ngạo để có thể xin lỗi, rốt cuộc đã bỏ lỡ mất thời điểm xin lỗi tốt nhất.
———
“Kha Cảnh Đằng, mày với Thẩm Giai Nghi cãi nhau hả? Dạo này không thấy mày với nhỏ đó nói chuyện.” Quái thú lại ngắm nhìn bầu trời.
“Đm, mày éo hiểu cái gì cả.” tôi cũng nhìn trời như quái thú.
“Quả nhiên là cãi nhau. Hai đứa mày rốt cuộc cãi nhau vì cái gì thế hở? Thành tích của mày thì tệ, lấy đâu ra chuyện cãi nhau với Thẩm Giai Nghi nhỉ?” Thẩm Giai Nghi quay đầu nhìn tôi, bộ dáng chả hiểu tí gì.
Mẹ nó, đây là cái logic rắm chó gì vậy. May mà thành tích của mày hơn tao chút xíu thôi đó. Quái thú, mày cứ tiếp tục cái bộ dáng này là không ổn đâu, nhất định là kiếm không ra một đứa bạn gái bình thường.
“Quái thú, mày có quen biết Doraemon không?” Tôi hỏi, vắt chân bắt chéo nhau.
“Không quen, có gì không Trùng hà?” Quái thú cười ha hả.
“Giúp tao mượn cỗ máy thời gian với.” Tôi nói, nhìn vào tầng mây…..
Nếu mà cứ tiếp tục nhìn trời kiểu này, tôi sớm muộn cũng trở thành giống như Quái thú nó.
—————-
Ngày qua ngày, lòng tôi càng cảm thấy vô vị. Việc đến trường tự nhiên lại biến thành nỗi khổ sai siết chặt lấy lòng tôi.
Trước kì thi ba ngày, ngồi phía dưới bên trái tôi là A Hòa bỗng vỗ vỗ vai tôi, đưa cho tôi một tờ giấy. Bên trên viết: “Lấy sách Lịch Sử, Địa Lý…ra đây”. Những con chữ bay bổng này là của Thẩm Giai Nghi.
Lòng tôi rất phức tạp, muốn không làm theo mà cự nự lại. Nhưng tay tôi lại tự động mở cặp sách lấy sách ra, đưa cao quá đầu cho Thẩm Giai Nghi đón.
Lúc tan học, Thẩm Giai Nghi bước qua chỗ bàn tôi, thuận tay nhẹ nhàng đặt lại mấy quyển sách đó trước mặt tôi, làm như không có việc gì mà đi ra ngoài. Tôi cũng chưa mở mồm ra nói với nhỏ câu nào, chỉ lẳng lặng mở sách ra xem.
Càng bất ngờ là, bên trong đầy những hàng chú giải chú ý, đầy những hàng bút dạ.
“Là lo lắng cho tôi, hay là xem thường tôi?” Lòng tôi đầy những suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi lúc đó, thật sự thật sự khát vọng rằng mình có một cỗ máy thời gian.
————-
Lần thi tháng cuối cùng của học kỳ 2 năm lớp 8 kết thúc, kỳ nghỉ hè cũng bình lặng trôi qua. Suốt cả kỳ học hè, Thẩm Giai Nghi cũng không có nói với tôi một câu. Lúc tôi nói chuyện với A Hòa, Thẩm Giai Nghi lại chuyên chú vào việc riêng của mình. Lúc A Hòa và Thẩm Giai Nghi nói chuyện, tôi cũng tuyệt đối không nhúng mũi vào.
Ngày đầu tiên năm lớp 9. Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, cầm trong tay danh sách lớp C tuyên bố những bạn học phải chuyển lớp. Bầu không khí vô cùng thê lương. Tôi cố gắng hết sức nhưng cũng không kìm được mà quỳ trên mặt đất, hai tay phải dựa vào bàn hợp thành chữ thập mà khẩn cầu.
“Ông sao mà trẻ con thế hả? Ông tuyệt đối không có phải chuyển lớp đâu.” Thẩm Giai Nghi đột nhiên mở miệng, thần sắc nghiêm nghị.
“Vì sao?” Tôi có chút mờ mịt.
“Bởi vì có tui giúp ông.” Thẩm Giai Nghi khóe miệng có chút nhếch lên.
Thầy chủ nhiệm đọc xong danh sách phải chuyển lớp, quả nhiên trong đó không có tôi.
Không có tôi, thực sự không có tôi.
“Chúc mừng nhé.” Thẩm Giai Nghi lộ ra một nụ cười, giống như giữa chúng tôi chưa từng có gì xảy ra vậy.
“……..” Lần đầu tiên tôi không thốt nên lời.
Không nói ra nổi “Tớ đây mà đã nghiêm túc học hành thì sẽ lợi hai đến mức chính tớ cũng phải sợ nữa là!” Nói không được “Tui lạy á, việc này dễ như ăn kẹo à”. Tôi không nói ra được lời nào cả.
Thầy chủ nhiệm đọc xong danh sách lớp, liền phát bảng tên lớp và sắp xếp chỗ ngồi mới. Chỗ ngồi mới, đồng nghĩa với việc tôi phải rời lớp mĩ thuật A không còn tồn tại.
“Kha Cảnh Đằng, em ngồi trước Thẩm Giai Nghi đã có biểu hiện rất tốt, hi vọng em tiếp tục duy trì.” Thầy chủ nhiệm có ý khích lệ, vỗ vỗ vai tôi.
Vỗ cái cục kít. Tôi thật muốn hét vào tai thầy: “Cho em ngồi hoặc trước, hoặc sau, hoặc bên trái hoặc bên phải Thẩm Giai Nghi, nếu không em sẽ làm ồn y như một quả bom nổ vậy đó!”, nhưng tôi không nói được.
Thẩm Giai Nghi nhìn tôi, vị trí bên trái Thẩm Giai Nghi còn trống.
“Em ngồi ở kia vậy. Từ hôm nay trở đi phải nghiêm túc học hành. Em rất thông minh, hãy cố gắng lọt vào bảng vàng, sáng tạo kì tích xem nào.” Thầy chủ nhiệm chỉ vào một chỗ trống mà tôi không thể hiểu nổi. Mọi mong chờ kì vọng trong lòng tôi đột nhiên biến mất hết.
Ngồi đằng sau Lý Tiểu Hoa.
Vị trí mở ra một câu chuyện tình yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!