Cô Gái Đồ Long - Chương 18: TRỞ VỀ TRUNG THỔ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Cô Gái Đồ Long


Chương 18: TRỞ VỀ TRUNG THỔ



Nhưng Vô Kỵ đã lẹ miệng nói tiếp:

– Thưa nghĩa phụ,Vô Kỵ đã nhớ kẻ giết hại gia đình của nghĩa phụ và cũng giết y, không để cho người nào sống sót.

Thuý Sơn cả giận quát to:

– Vô Kỵ con nói gì thế? Người nào làm người ấy chịu. Tội ác của Thành Khôn dù lớn đến đâu, cũng do một tay y gây ra thì tại sao lại muốn giết những người vô tội?

Vô Kỵ vội đáp:

– Dạ ,cha nói rất phải.

Y sợ hãi không dám nói tiếp.

Tạ Tốn thấy thế liền thở dài:

– Người chết có biết gì là đau khổ. Chỉ một khi cả nhà bị giết, một mình người sống trơ trọi mới thấy cuộc đời đen tối. Lúc ấy, ta chưa rõ chân lý đó, nên hai lần đi kiếm sư phụ để báo thù. Ðáng lẽ ta nên giết cả nhà của y, để cho y sống cô độc một mình, ngày đêm đau khổ nhớ nhung vợ con, ta mới hả dạ.

Thuý Sơn vừa nghe vừa lắc đầu, nhưng chàng quá nể Tạ Tốn, nên không tiện cãi lại. Ðồng thời chàng cũng không muốn để cho Vô Kỵ ghi nhớ những lời lẽ độc ác ấy,nên liền lên tiếng nói lảng sang chuyện khác:

– Lần ấy,đại ca đấu với đại sư huynh của tiểu để, kết quả ra sao? Sao không thấy đại sư huynh thuật lại cho tiểu đệ nghe chuyện đó?

Tạ Tốn liền đáp:

– Tống Viễn Kiều có biết ngu huynh định giết y đâu và y chắc cũng chưa bao giờ nghe nói qua cái tên Kim Mao sư vương Tạ Tốn. Lúc ấy ngu huynh không đi kiếm y.

Thuý Sơn thở dài một tiếng và nói:

– Ða tạ trời đất.

Tố Tố mỉm cười và nói:

– Ngũ ca nên cám ơn đại ca Tạ Tốn mới phải.

Thuý Sơn và Vô Kỵ nghe Tố Tố nói vậy, bèn phì cười.

Tạ Tốn không cười tiếng nào, chỉ từ từ nói tiếp:

– Ðêm hôm đó ngu huynh ngồi trên giường điều hơi vận khí, sau lại ôn tập mấy lần Thất Thương Quyền. Chắc ngũ đệ chưa rõ Thất Thương quyền lợi hại ra sao. Chẳng hay ngũ đệ có muốn thưởng thức chăng?

Thuý Sơn chưa kịp trả lời,Tố Tố vội xen vào:

– Chắc Thất Thương quyền của đại ca thần diệu khôn tả, oai mãnh tuyệt luân? Sau đó tại sao đại ca không đi kiếm Tống đại hiệp?

Tạ Tốn cười đáp:

– Hiền muội sợ ngu huynh thử môn Thất Thương quyền sẽ làm chồng hiền muội bị thương phải không? Nếu quyền không được theo ý muốn của mình thì làm sao gọi được là Thất Thương quyền?

Y vừa nói vừa đứng dậy đi tới cạnh một cổ thụ, quát lớn một tiếng tựa như sấm, rồi đánh luôn một quyền vào thân cây.Theo công lực của Tạ Tốn mà luận, quyền đó không đánh gẫy cây làm đôi thì cũng đánh lõm vào thân cây thật sâu. Ngờ đâu,khi y thâu quyền lại, mọi người thấy thân cây không suy suyển chút nào.

Tố Tố đau lòng và nghĩ thầm:

– Ðại ca ở trên đảo chín năm nay, không hề luyện tập võ công, tất nhiên công lực phải mất hết.

Nàng sợ Tạ Tốn đau lòng, nên giả bộ lớn tiếng khen ngợi.

Tạ Tốn hỏi:

– Tố muội khen có vẻ gượng gạo lắm! Có phải hiền muội tưởng võ công của ngu huynh không bằng thủa xưa phải không?

Tố Tố đáp:

– Ở trên hoang đảo nơi cực Bắc này, quanh đi quẩn lại chỉ có bốn chúng ta, hà tất phải luyện võ công làm gì?

Tạ Tốn hỏi Thuý Sơn:

– Còn ngũ đệ, chú có nhận thấy kết quả ảo diện của môn quyền ấy không?

Thuý Sơn đáp:

– Ðệ thấy quyền của đại ca phát ra rất mạnh, nhưng khi đánh vào thân cây, cả lá cây cũng không hề rung động nên thắc mắc vô cùng. Ðừng nói ai, thằng Vô Kỵ đấm một quyền, ít ra cành cây cũng rung động một hồi.

Vô Kỵ bèn la lớn:

– Con đánh được.

Nói xong, nó vội chạy tới trước cây cổ thụ, đấm luôn một quyền. Quả nhiên những cành trên cây rung động như cái lò so vậy.

Tạ Tốn liền rút thanh bảo đao Ðồ Long ra chém mạnh vào thân cây một nhát, nửa thân cây rơi xuống mặt đất.

Tạ Tốn bèn thâu đao lại nói:

– Hai em thử xem oai lực Thất Thương quyền của ngu huynh ra sao?

Hai vợ chồng Thuý Sơn và Vô Kỵ chạy lại xem chỗ vừa bị chém, thấy đa số gân mạch ở giữa thân cây đã bị đứt làm đôi, còn một số thì bị cong queo lại như bị vò nát, hiển nhiên là thế quyền của Tạ Tốn vừa rồi,bên trong bao hàm mấy thứ kình lực khác nhau.

Hai vợ chồng Thuý Sơn thán phục vô cùng. Thuý Sơn lại nói:

– Ngày hôm nay đại ca làm nhiều việc khiến tiểu đệ sáng mắt ra rất nhiều.

Tạ Tốn có vẻ đắc chí đáp:

– Thế quyền của ngu hunh vừa rồi, bên trong bao hàm bẩy kình lực khác nhau. Nếu kẻ địch chịu đựng nổi kình lực thứ nhất thì không thể chịu đựng nổi kình lực thứ hai và dù có chịu đợc kình lực thứ hai đi nữa cũng không sao chịu nổi Thất Thương quyền. Có phải ngũ đệ bảo môn quyền đó quá ác độc phải không?

Vô Kỵ vội hỏi:

– Chẳng hay nghĩa phụ sẽ truyền dạy cho con môn Thất Thương quyền đó không?

Tạ Tốn lắc đầu đáp:

– Không.

Vô Kỵ tỏ vẻ thất vọng, định yêu cầu nhưng Tố Tố vừa cười vừa nói:

– Vô Kỵ sao con ngu ngốc thế? Con phải biết võ công của nghĩa phụ tinh thâm biết bao, nếu con chưa có nội công thượng thặng, thì làm sao luyện được môn quyền đó?

Vô Kỵ đáp:

– Nếu vậy chờ đến khi con luyện nội công tới mức thượng thặng, lúc ấy nghĩa phụ sẽ dạy cho con nhé?

Tạ Tốn vẫn lắc đầu và đáp:

– Môn Thất Thương quyền này,con không nên luyện tập. Vì trong thân thể của mỗi người đều có âm dương nhị khí kim mộc thuỷ hỏa thổ ngũ hành. Tâm thuộc hoả, phế thuộc kim, thận thuộc thuỷ, tỳ thuộc thổ, can thuộc mộc, nếu con luyện môn Thất Thương quyền này, thì con phải bị thương ở bảy thứ đó trong người trước nhất. Chính vì nghĩa phụ tập luyện môn Thất Thơng quyền này mà tâm mạch bị thương, thỉnh thoảng phát khùng lên.

Lúc bấy giờ, Thuý Sơn và Tố Tố mới rõ vì sao Tạ Tốn là một người văn võ song toàn mà thỉnh thoảng cứ phát khùng, không khác gì cầm thú.

Tạ Tốn lại nói:

– Nếu nội lực của ta luyện tới mức bằng Không Kiến đại sư hay Võ Ðang Trương chân nhân, rồi hãy luyện môn Thất Thuơng quyền này, thì có lẽ ta không đến nỗi bị tổn thương như thế, dù có bị tổn thương, cũng chỉ ngoại thương thôi, không sao cả. Nhưng vì năm xưa ta nóng lòng báo thù nên giết luôn bảy người mới cướp được cuốn Thất Thương quyền của các cao thủ phái Không Ðộng, rồi không nghĩ ngợi gì đến sự lợi hại, luyện tập ngay. Ta sợ để lâu,sư phụ ta chết yểu thì ta không trả thù được nữa. Tới khi ta nhận thấy nội tạng bị tổn thương rất nặng, không sao cứu vãn được, lúc ấy ta mới hiểu tại sao Không Ðộng có môn quyền lợi hại như thế mà không ai luyện thành công cả? Này Tố muội, sở dĩ ngu huynh gấp rút luyện môn quyền công đó là vì lúc phát quyền, thanh thế lẫm liệt có rất nhiều điểm lợi nên ngu huynh không suy tính gì cả, cố công luyện tập cho chóng thành công, vậy Tố muội có biết lý do gì không?

Tố Tố ngẫm nghĩ giây lát liền đáp:

– Có phải vì môn Thất Thương quyền tương tự với môn quyền Phích Lích gì đó của tôn sư phải không?

– Chính thế! Sư phụ ngu huynh biệt hiệu là Hỗn Nguyên Phích Lích thủ, chưởng phong của y bao hàm phong lôi, oai lực rất kinh người, nếu ngu huynh đem môn Thất Thương quyền ra đối địch với y, thế nào y cũng tưởng ngu huynh sử dụng võ công y đã truyền dậy. Quí hồ quyền lực đánh trúng người y, lúc ấy dù y có cảnh giác cũng đã muộn.

Ngũ đệ chớ có trách ngu huynh dụng tâm quá ác độc, ngũ đệ nên rõ bề ngoài của sư phụ ngu huynh trông rất thật thà, nhưng sự thật nội tâm y hiểm ác không lường. Nếu ngu huynh không dùng kế công độc dĩ độc thì mối thù của ngu huynh không sao trả được. Hà hà, bên trong còn nhiều chi tiết nữa. . .Hãy nói trở lại câu chuyện đêm hôm trước,ngu huynh luyện tâp ba lần Thất Thương quyền, rồi vượt tường đi kiếm Tống Viễn Kiều.

Ta nhảy ra khỏi bờ tường, thân mình chưa xuống tới mặt đất, đã cảm thấy đầu và vai có người vỗ một cái. Ngu huynh kinh ngạc vô cùng,vì với công lực của ngu huynh lúc ấy mà có người đụng tới vai mình nhưng vẫn chưa hay biết, thì đủ thấy người đó võ công cao siêu hơn ngu huynh nhiều. Vô Kỵ, con thử nghĩ xem, may mà người đó khẽ vỗ vào đầu vai của nghĩa phụ thôi chớ nếu y vỗ mạnh, có phải là ta bị thương nặng rồi không? Ta vội quay tay lại gạt quyền của đối thủ, chân trái vừa chạm đất, ta đã quay mình lại. Lúc ấy lưng ta vừa bị kẻ nọ khẽ vỗ một chưởng, rồi người đó khẽ thở dài một tiếng và nói:

– Bể khổ không bờ, chỉ có người biết hối cải là tới được bến thôi.

Vô Kỵ thấy Tạ Tốn nói vậy, thích thú vô cùng ha hả rồi tiếp lời nói:

– Nghĩa phụ, có phải người đó định đùa giỡn nghĩa phụ không?

Thuý Sơn và Tố Tố đã đoán ra được người đó là Không Kiến đại sư rồi.

Tạ Tốn lại tiếp:

– Lúc ấy ta hoảng sợ khôn tả,vì người đó võ công cao siêu như thế, nếu muốn giết ta thì dễ như trở bàn tay. Ta nghe người đó nói tám chữ: “Khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn” chứa đầy từ bi, nhưng lòng ta lại phẫn nộ. Khi ta quay lại thì thấy một tăng nhân mặc đồ trắng đứng cách đó năm trượng. Ta thấy thân pháp của tăng nhân đó lanh lẹ không sao tưởng tượng được, ta lại tưởng lầm tăng nhân đó là một oan hồn đến đòi mạng liền quát hỏi:

-Yêu ma quỷ quái kia, có mau bước đi nơi khác không? Tạ Tốn này không biết sợ trời đất, khi nào sợ oan hồn giả quỷ như mi.

Tăng nhân áo trắng chắp tay thi lễ và nói:

– Tạ cư sĩ, lão tăng Không Kiến xin vái chào.

Ta nghe hai chữ Không Kiến, liền nhớ tới hai câu mà giang hồ thường đồn đại “Thiếu Lâm thần tăng, kiến văn trí tính”.

Ngu huynh liền lên tiếng hỏi thăm tăng nhân áo trắng: “Lão sư có phải là Không Kiến thần tăng của phái Thiếu Lâm đó không?”. Tăng nhân áo trắng liền đáp:

– Bần đạo không dám nhận hai chữ thần tăng đó. Chính bần đạo là Thiếu Lâm Không Kiến đây!

Ngu huynh liền hỏi:

– Tại hạ với đại sư không hề quen biết nhau, sao đại sư đùa cợt tại hạ như thế?

Không Kiến liền trả lời: “Bần tăng có dám đùa cợt cư sĩ đâu? Xin hỏi cư sĩ, đêm khuya khoắt thế này còn định đi đâu thế?”

Ngu huynh liền đáp: “Tại hạ muốn đi đâu là tuỳ ý tại hạ, có liên can gì đến đại sư?”

Không Kiến lại nói: ” Có phải đêm nay cư sĩ định đi giết Tống đại hiệp của phái Võ Ðang đấy không?”

Ngu huynh ngạc nhiên và kinh hãi vô cùng.

Không Kiến lại nói tiếp: “Có phải cư sĩ muốn gây ra một vụ án lớn lao làm chấn động võ lâm để khiêu khích cho Thành Khôn xuất đầu lộ diện để cư sĩ được trả mối cựu thù chăng?

Ngu huynh nghe y nói đến tên tuổi của sư phụ và ý định của ngu huynh như vậy, lại càng kinh hãi hơn. Phải biết việc sư phụ giết cả gia đình của ngu huynh cũng chưa hề nói cho người nào rõ, còn việc xấu này sư phụ đâu dám nói cho ai hay, như vậy tại sao Không Kiến biết rõ đến thế? Ngu huynh vừa kinh hãi vừa nói với Không Kiến đại sư rằng: “Nếu đại sư cho tại hạ biết tung tích của Thành Khôn ở đâu thì Tạ Tốn đây vui lòng làm trâu làm ngựa hầu đại sư suốt đời.

Không Kiến thở dài và đáp:

– Hành vi của Thành Khôn là một tội ác nghiệp chướng quá lớn, nhưng cư sĩ chỉ vì tức giận nhất thời mà giết hại bao nhiêu nhân vật võ lâm,cũng mang tội không lường.

Ngu huynh thấy y đa ngôn đa sự như vậy, định đánh cho một trận để cảnh cáo, nhưng sau nghĩ lại, biết võ công của mình còn kém y xa, ngu huynh liền đáp:

– Ðó là sự bất đắc dĩ, vì Thành Khôn ẩn trốn vô hình vô tung, trời đất bao la, tại hạ biết kiếm y ở đâu bây giờ?

Không Kiến gật đầu đáp:

– Bần tăng cũng biết cư sĩ vì uất ức mà hành động vô trí như vậy. Nhưng Tống đại hiệp là đồ đệ yêu quý của Trương chân nhân phái Võ Ðang, nếu cu sĩ giết y, mối hoạ sau này rất lớn.

Ngu huynh liền đáp:

– Mục đích của tại hạ là gây hoạ, càng gây hoạ lớn bao nhiêu, càng bắt buộc Thành Khôn phải xuất đầu lộ diện sớm .

Không Kiến đại sư lại tiếp:

– Nếu Tạ cư sĩ giết hại Tống đại hiệp, tất nhiên Thành Khôn phải xuất đầu lộ diện. Nhưng Thành Khôn ngày nay khác xưa kia nhiều, võ công của y giỏi hơn cư sĩ xa lắm. Như vậy mối thù cư sĩ vẫn không trả được đâu.

Ngu huynh vội đỡ lời:

– Thành Khôn là sư phụ của tại hạ,v õ công của y ra sao, tại hạ vẫn rõ hơn đại sư nhiều.

Không Kiến lắc đầu đáp:

– Y đã theo học một danh sư trong ba năm nay, võ công của y tiến bộ đến mức không thể tưởng tượng được.Tuy cư sĩ đã thành công vói Thất Thương quyền của phái Không Ðộng cũng không địch nổi y đâu.

Ngu huynh kinh ngạc vô cùng,vì Không Kiến đại sư chưa hề gặp mặt mình bao giờ mà tại sao nhất cử nhất chỉ của mình,y đều biết cả.?

Ngu huynh ngẩn người giây lát rồi hỏi :

– Tại sao đại sư biết rõ như vậy?

Y liền đáp:

– Chính Thành Khôn đã nói với bần tăng.

Tạ Tốn thuật tới đó,vợ chồng Thuý Sơn đồng kêu ủa một tiếng.

Tạ Tốn lại tiếp:

– Bây giờ hai em nghe đã kinh dị như thế thì phải biết lúc ấy ngu huynh kinh ngạc đến đâu.

Ngu huynh bèn nhảy phắt người lên và quát hỏi:

– Tại sao Thành Khôn lại biết rõ như vậy?

Không Kiến đáp lại một cách rất thong thả:

– Trong mấy năm nay, Thành Khôn vẫn theo sát cư sĩ, và thay đổi hình dạng luôn luôn, mà cư sĩ không nhận ra đấy thôi.

Ngu huynh hậm hực đáp:

– Hừ, tại hạ không nhận ra y à? Dầu y có hoá thành tro bay theo tại hạ cũng nhận ra được!

Không Kiến lại tiếp:

– Vẫn biết Tạ cư sĩ là người rất thận trọng, nhưng trong mấy năm nay cư sĩ cứ mải luyện võ để trả thù,không lưu ý tới những việc xảy ra chung quanh. Cư sĩ đứng ở chỗ sáng, y núp trong bóng tối,l àm sao cư sĩ nhận ra y được.

Không Kiến nói rất có lý, vả lại y là một cao tăng tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, thì khi nào lại lừa dối ngu huynh, nên ngu huynh lại hỏi:

– Thế tại sao y không giết tại hạ cho rảnh chuyện?

Không Kiến đáp:

– Nếu y định tâm hại cư sĩ thì dễ như trở bàn tay thôi. Cũng như hai lần cư sĩ kiếm y để trả thù, hai lần cư sĩ đều thất bại, nếu y muốn giết cư sĩ thì hai lần đó cư sĩ đã mất mạng rồi. Tại sao lúc ấy y không hạ độc thủ? Và lúc cư sĩ đi cướp cuốn quyền phổ Thất Thương , cư sĩ đấu với ba vị cao thủ của phái Không Ðộng nhưng phái Không Ðộng có tất cả ngũ lão, vậy hai người nữa đâu? Tại sao bọn họ không cùng vây đánh cư sĩ một lúc, nếu ngũ lão cùng ra tay vây đánh,

liệu cư sĩ còn sống cho đến ngày nay không?

Ngu huynh tự hỏi:

– Hôm đó tại hạ đả thương Không Ðộng tam lão rồi, mới hay nhị lão kia cũng bị thương nặng,tại hạ thắc mắc vô cùng, cho tới ngày nay cũng còn không hiểu ai đã hạ độc thủ. Có phải ngũ lão huynh đệ tương tàn giết lẫn nhau không? Hay là có cao thủ ẩn danh nào núp trong ra tay giúp tại hạ? Chẳng lẽ nhị lão đó đã bị Thành Khôn đả thương?

Thuý Sơn và Tố Tố càng nghe thấy chuyện càng ly kỳ, đồng thời hai người thấy kinh hãi thầm.

Vì hai người cho Tạ Tốn đã lợi hại như thế mà Thành Không còn lợi hại hơn nhiều.

Tố Tố liền hỏi:

– Có phải nhị lão của phái Không Ðộng đã bị sư phụ của đại ca núp trong bóng tối đả thương không?

Tạ Tốn đáp:

– Ngu huynh đã hỏi Không Kiến , thì y liền đáp:

– Chẳng hay Không Ðộng nhị lão bị thương ra sao? Tạ cư sĩ có được mục kích không? Sắc mặt của nhị lão lúc đó ra sao, cư sĩ còn nhớ không?

Ngu huynh chợt nhớ lại Không Ðộng nhị lão nằm dưới đất, trên mặt nổi lên mấy vết huyết hồng, hiển nhiên là hai người đó đã dùng âm kình đánh người,sau bị đối thủ dùng Hỗn Nguyên Công phản công lại. Mà trong võ lâm chỉ có hai thấy trò ngu huynh biết Hỗn Nguyên Công thôi,chứ không ngời thứ ba.

Không Kiến đại sư thở dài một tiếng rồi tiếp:

– Sư phụ cuả cư sĩ vì quá say mà sanh tà dâm đến nỗi giết cả gia đình cu sĩ, sau khi tỉnh y cảm thấy lương tâm cắn rứt, nên cư sĩ hai lần ở chỗ báo thù mà y không giết cư sĩ. Về sau y còn theo sát cư sĩ và hai ba lần bị nạn, lại được y giải cứu cho.

Lúc ấy ngu huynh nghĩ lại ngoài vụ đấu với Không Ðộng ngũ lão, qủa thật còn hai lần ngu huynh đang lâm nguy thì bỗng nhiên kẻ địch tự dưng rút lui.

Không Kiến lại nói:

– Y tự biết tội của y rất nặng, nên y không dám yêu cầu cư sĩ tha thứ cho, chỉ mong thời gian xoá dần hận thù của cư sĩ. Nhưng y không ngờ cư sĩ càng ngày càng gây nhiều tai hoạ, càng giết nhiều người, hôm nay nếu cư sĩ lại đi giết Tống Viễn Kiều Tống Ðại hiệp thì ác nghiệp này không thể nào cởi mở đuợc.

Ngu huynh liền đáp:

– Họ Tống với tại hạ không liên can gì, tại hạ cũng không đi kiếm y nữa, mong đại sư gọi sư phụ tại hạ đến đây để tại hạ gặp gỡ một phen.

Không Kiến đáp:

– Y xấu hổ không dám gặp mặt cư sĩ. Hơn nữa, không phải bần tăng coi thường cư sĩ mà thật ra cư sĩ có gặp mặt y, mối thù này cũng khó trả xong. Vì võ công của y lúc này cao siêu hơn cư sĩ nhiều.

Ngu huynh hỏi:

– Ðại sư là một vị cao tăng đắc đạo đương thời, chẳng lẽ đại sư lại bảo tại hạ buông tay đừng trả thù nữa hay sao? Thì Không Kiến đáp rằng:

– Tình cảnh của cư sĩ thật quá bi đát, bần tăng cũng thông cảm lắm.

Nhưng tôn sư của cư sĩ vì quá say nên làm bậy, đó không phải tự bản ý của ông ta muốn như thế, huống hồ ông ta đã biết ăn năn hối cải thì bần tăng mong Tạ cư sĩ cũng nể tình thầy trò xưa kia mà tha thứ cho ông ta.

Ngu huynh thấy Không Kiến nói vậy, giận đến phát khùng và đáp:

– Nếu tại hạ địch không nổi y thì sẽ vui lòng cho y đánh chết, còn mối thù nầy nếu không trả được, tại hạ cũng không sống làm gì.

– Tạ cư sĩ nên rõ, võ công tôn sư đã tiến bộ hơn trước nhiều lắm. Dù cư sĩ đã luyện thành công Thất Thương Quyền nhưng không địch nổi ông ta đâu, nếu cư sĩ không tin hãy đánh thử với bần tăng mấy quyền xem sao.

– Tại hạ với đại sư có thù oán gì đâu, mà tại hạ đâu dám đả thương đại sư? Võ công của tại hạ tuy thấp thật, nhưng Thất Thương quyền nầy không phải là một môn quyền để chống đỡ đâu.

– Bây giờ bần tăng đánh cuộc với cư sĩ. Tôn sư đã giết mười ba người nhà của cư sĩ, bây giờ cư sĩ đánh tôi mười ba quyền. Nếu bị thương tôi sẽ buông tay và không dây dưa với việc này nữa và tôn sư cũng sẽ xuất hiện ra đây gặp cư sĩ. Bằng không, mối thù oán này xem như xong.

Ngu huynh trầm ngâm một hồi, chưa dám trả lời ngay,vì ngu huynh biết võ công của vị cao tăng rất cao siêu. Thất Thương quyền tuy lợi hại nhưng nếu không đả thương được ông ta có phải mối thù lớn kia không trả được không?

Không Kiến đại sư lại tiếp:

– Nói thật cho cư sĩ rõ là một khi bần tăng đã nhúng tay vào việc này thì quyết không để cho cư sĩ tàn sát những võ lâm đồng đạo vô tội nữa. Nếu cư sĩ có lòng hướng thiện, từ đây ngừng hành động mạo muội thì việc qua khứ coi như đã xoá bỏ. Nếu cư sĩ cứ tìm giết người vô tội thì chẳng lẽ những con cháu và người nhà của những người đã bị tàn sát lại không biết kiếm cư sĩ mà trả thù sao?

Ngu huynh nghe giọng nói của Không Kiến

???????????????????/

heo con chó. . .

Hai vợ chồng Thuý Sơn và Vô Kỵ đều nín lặng và nghĩ thầm:

– Tạ Tốn đã dùng quỷ kế để đánh chết vị cao tăng có đức từ bi đại lộ, quả thật thâm hiểm vô cùng.

Tạ Tốn lại nói:

– Không Kiến đại sư thấy ta khóc sướt mướt như vậy, lại mỉm cười và an ủi rằng: Người nào cũng phải chết một lần, cư sĩ hà tất đau lòng như vậy làm gì, sư phụ của cư sĩ sắp tới đây, cư sĩ phải trấn tĩnh để đối phó, chớ đừng lỗ mãng như đối với ta.

Lúc ấy ta cũng nhận thấy sau khi đánh mười ba quyền ta đã hao tổn hết thần lực mà địch lại sắp tới nơi nếu ta còn khóc nữa thì sẽ bị hao tổn tinh thần thêm, nên ta vội ngồi xuống, điều hoà hơi thở và lấy lại sức. Ngờ đâu chờ mãi cũng không thấy sư phụ ta tới, ta liền quay lại nhìn Không Kiến đại sư, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lúc ấy Không Kiến đại sư hơi thở rất yếu, tiếng nói đứt đoạn:

– Không . . . không ngờ y . . y lại thủ tín. . .chẳng lẽ . . .có người cầm chân y chăng.

Ta cả giận quát hỏi:

– Ngươi đánh lừa ta để ta đánh chết người, mà sư phụ ta vẫn chưa ra đây để gặp ta.

Không Kiến lắc đầu và đáp:

– Bần tăng không lừa dối cư sĩ đâu.

Ta đang phát khùng, định lên tiếng mắng chửi y thêm một hồi nữa, nhưng về sau ta bỗng nghĩ lại, y lừa dối ta để ta đánh chết y mà y còn xin lỗi ta, thật là trái ngược. Ta hổ thẹn vô cùng, liền tiến tới trước mặt y quì xuống và nói:

– Ðại sư có tâm nguyện gì, tại hạ thế nào cũng vui lòng làm tròn theo ý đại sư.

Y chỉ mỉm cười đáp:

– Tâm nguyện của bần tăng là chỉ mong từ nay cư sĩ lúc nào định ra tay giết người thì nhớ tới bần tăng.

Vị cao tăng đó không những võ công tinh thâm, lại đại trí đại tuệ biết rõ hết hành vi của ta, y cũng muốn cho ta trở nên một con người lương thiện, không nghĩ gì đến sự báo thù là điều không sao làm được, nên y mới bảo ta khi nào giết người hãy nhớ đến y. Ngũ đệ, bữa nọ ngu huynh đấu chưởng lực với hiền đệ ở trong thuyền, sở dĩ ngu huynh không giết hiền đệ là vì ngu huynh chợt nhớ đến mấy lời trối trăng của Không Kiến đại sư đó.

Thuý Sơn không ngờ lúc đó mình khỏi chết là nhờ Không Kiến đại sư, nên chàng càng nghe ,càng tỏ vẻ kính mộ vị cao tăng đó.

Vô Kỵ liền lên tiếng hỏi:

– Nghĩa phụ, tại sao nghĩa phụ lại đấu chưởng lực với cha con?

Tố Tố vội xen vào:

– Hôm đó, nghĩa phụ với cha con thử sức với nhau, xem võ công của ai lợi hại đấy thôi.

Vô Kỵ có vẻ không tin lại hỏi tiếp:

– Nghĩa phụ, lúc đó mắt của nghĩa phụ đã mù chưa?

Tố Tố vội lên tiếng át lời Vô Kỵ và nói:

– Vô Kỵ con chớ nói bậy.

Tạ Tốn liền trả lời:

– Cha mù.Tại sao con lại hỏi vậy?

Vô Kỵ đáp:

– Chắc là cha con địch không nổi nghĩa phụ, nên mẹ con ra tay giúp, bắn mù mắt nghĩa phụ.

Thuý Sơn và Tố Tố lớn tiếng quát mắng:

– Vô Kỵ!

Thấy cha mẹ nghiêm khắc như vậy Vô Kỵ hãi sợ không dám nói tiếp.

Nhưng Tạ Tốn lại nói:

– Ngũ đệ và Tố muội chớ nên doạ nạt con trẻ. Vô Kỵ, con cứ việc nói đi.

Vô Kỵ đưa mắt lườm cha mẹ một cái rồi nói:

– Con . . . con . . .

Tạ Tốn liền tiếp lời:

– Con nói rất đúng ,lúc ấy cha con không địch lại nghĩa phụ, rồi mẹ con giúp cha con bắn mù mắt nghĩa phụ, nhưng chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi và cũng do lỗi ở nghĩa phụ mà ra, không thể trách cha mẹ con được. Chuyện này, có phải do mẹ con kể lại cho con nghe không?

Y cũng biết rõ Tố Tố không bao giờ nói cho Vô Kỵ biết, nhưng y hỏi thế tất nhiên hai người không tiện lên tiếng ngăn cản nữa, Vô Kỵ liền đáp:

– Không, mấy hôm trước đây mẹ nói sẽ dạy con ném kim châm, nhưng hôm sau không hiểu vì sao mẹ lại không dậy. Con đoán chắc thế nào cha con cũng ngăn cấm mẹ con. Vì sợ nghĩa phụ biết, trong lòng sẽ không vui.

Tạ Tốn ha hả cười và tiếp:

– Nè ngũ đệ và Tố muội, thằng Vô Kỵ thông minh gấp ta đến năm lần và gấp hai vợ chồng chú mười lần, như vậy về sau này nó lợi hại vô cùng.

Vợ chồng Thuý Sơn không hẹn mà đều giơ tay ra nắm lấy tay Vô Kỵ. Hai người tuy rất sung sướng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy âm thầm lo âu. Thuý Sơn chỉ sợ con mình quá thông minh, sau này sẽ hư thân mất nết, còn Tố Tố thì sợ con mình chết yểu.

Vô Kỵ vừa cười vừa nói:

– Theo lời nghĩa phụ vừa nói thì nghĩa phụ thông minh hơn cha mẹ con gấp bội phải không?

Tạ Tốn đáp:

– Có lẽ còn hơn thế nữa.

Vô Kỵ lại hỏi:

– Rồi về sau lão hoà thượng có chữa được không?

Tạ Tốn thở dài một tiếng đáp:

– Chữa làm sao được, hơi thở của y càng ngày càng yếu ớt. Ta đã dùng chưởng đè chặt lấy linh đài huyệt của y, ta cố hết sức mình,định đem chân lực của mình để cứu y thoát chết nhưng cũng vô hiệu. Lúc ấy y bỗng thở dài một tiếng và hỏi ta rằng Sư phụ của ngươi vẫn chưa tới sao?

Tạ Tốn liền đáp:

– Không thấy y tới.

Y lại nói:

– Như vậy chắc sư phụ của cư sĩ không tới đâu.

Ta liền tiếp lời:

– Ðại sư yên trí, tại hạ sẽ không giết bừa bãi nữa đâu. Tại hạ chỉ mong y xuất hiện để tại hạ hỏi y ít lời thôi. Nếu y không ta mặt thì tại hạ có phải đi khắp chân trời góc biển cũng không nài miễn tìm được y mới nghe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN