Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi


Chương 20


  Cốc..cốc..

-“Ai vậy?” tiếng nó vọng từ trong phòng ra.

Bên ngoài, cô giúp việc hơi khép nép, cố lấy giọng bình tĩnh nói vọng vào.

-“Dạ tiểu thư, ông chủ nói cô xuống nhà, ông ấy có việc muốn nói với cô.”

Nó khẽ thở dài rồi đáp lại đầy vẻ chán chường.

-“Tôi biết rồi, nói ông chủ tôi xuống ngay đây.”

Dứt lời nó đứng dậy, tung điện thoại lên ghế salon rồi tiện chân đá luôn chiếc gối xuống đất, sau đó vừa vươn tay vừa bước ra ngoài.

……………………………………………………………………………….

Đi đến nửa cầu thang, đã thấy Lâm Hải Nam đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế tựa, ánh mắt ông ta vẻ đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Nó tiến lại gần, cất giọng nhàn nhạt.

-“Bố gọi con xuống có việc gì không?”- Vừa nói, tầm mắt vừa liếc sang ông quản gia đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh.

Khóe miệng Lâm Hải Nam hơi nhếch lên, ông ta chỉ vào chiếc ghế cạnh nó, giọng thâm trầm khẽ vang lên, mi mày có vẻ hơi nhíu lại.

-“Ngồi xuống rồi hẵng nói, con gái con đứa không có chút lịch sự nào cả.”

Nó đưa chân kéo chiếc ghế làm bằng cây mây lại đầy lười nhác rồi ngồi xuống, đôi mắt to tròn mang theo ý cười khẽ hỏi:

-“Bố nói nhanh đi, con còn phải đi tập lái xe nữa.”

Lâm Hải Nam bất giác khẽ lắc đầu, cô con gái này quả thật hơi ương ngạnh rồi, sau đó ông ta từ từ rút dưới gầm bàn ra hai tập hồ sơ chìa trước mặt nó.

-“Xem thử đi.”

Mày đẹp khẽ nhíu lại khó hiểu, ánh mắt nó khẽ quét lên người trước mặt, nhưng bao giờ cũng vậy, nó không thể đọc được suy nghĩ từ ánh mắt của người này.

-“Gì vậy ạ? “

-“Đây là 2 trường tốt nhất hiện nay, con tự chọn trường đi, dù sao học hành vẫn quan trọng nên con không được phép lơ là.”

Sự chán chường hiện rõ trên khuôn mặt, mang vẻ mỏi mệt đến buồn cười, nó liếc mắt nhìn tên hai tập hồ sơ kia thở dài.

-“Hazzzz. Sunshine và New Hope, nghe có vẻ cũng kêu quá nhỉ?”

Lâm Hải Nam hừ nhẹ, rồi bỏ qua thái độ khó chịu của nó, giọng ông ta vẫn nhàn nhã:

-“Sunshine là trường học quý tộc bậc nhất nước, đó là nơi qui tụ những học sinh thuộc tầng lớp thượng lưu, là niềm mơ ước của bất kì ai.”

Khóe môi nó cười nhẹ, rồi gật gù kiểu đã hiểu.

-“Vâng cũng từng nghe nhiều người bàn luận rồi … New Hope nghe cũng quen nhưng hình như độ hot không bằng Sunshine thì phải.”

Lần này Lâm Hải Nam hoàn toàn đồng tình với ý kiến của nó, giọng ông ta có vẻ đã nhẹ hơn chút.

-“Ừm, New Hope cũng thuộc trường chuyên nhưng ở đó bao gồm cả thượng lưu và bình dân, học sinh bình thường theo học ở đó đều do học bổng của các công ty lớn như H&P của chúng ta tài trợ. Con suy nghĩ đi… dù sao ta vẫn hi vọng con theo học Sunshine.”

Nghe Lâm Hải Nam nói xong, rõ ràng đáy mắt nó thoáng tia cười khó hiểu, rồi rất tự nhiên, bình thản, nó cúi người cầm tập hồ sơ của New Hope lên ngắm nghía, sau đó cười tươi nhìn người đàn ông đối diện.

 -“Con sẽ học ở đây. Khi nào bắt đầu ạ?.”

Đôi mày Lâm Hải Nam nhíu lại, ánh mắt sắc bén mà đầy lãnh đạm của ông ta khẽ quét qua gương mặt nhỏ của nó.

-“Con chắc chứ?”

Nó gật đầu rồi lại đảo mắt nhìn vào tập hồ sơ trên tay.

-“Thôi được rồi tùy con vậy. Ngay ngày mai chính thức nhập học. Con đi sửa soạn đi.”

Nó đứng dậy định đi lên, đột nhiên bước chân chậm lại rồi dừng hẳn, sau đó liền cất giọng đầy tiếc nuối hướng về phía quản gia.

-“Haizz, vậy là sắp từ biệt kiếp sống tự do rồi. À suýt quên, cho tôi mượn xe của ông tập lái chút nhé, xe tôi bẩn quá chưa kịp rửa.”

-“Tùy cô nhưng cô lái xe cẩn thận nhé… có cần tôi đi cùng không?” ông quản gia đáp hững hờ nhưng không khó để nhận ra rằng, rõ ràng đề nghị của nó, ông ta không hẳn là hoàn toàn chấp nhận.

Nhìn sắc mặt đã đổi màu như tắc kè hoa của quản gia, nó không nhịn được liền nhếch mép cười.

-“Ông là bảo mẫu sao? Tôi lớn rồi, mười bảy tuổi đời còn gì nữa, ông ở nhà dưỡng sức đi, đừng ra ngoài lung tung, người già xương cốt yếu, lỡ có việc gì tôi ăn nói sao với bố được đây.”

Quan sát nãy giờ, Lâm Hải Nam mới rõ mục đích của nó, đúng vậy ngay từ ngày đầu, ông ta đã biết con bé này với quản gia, không khác gì nước với lửa.

-“Con nhỏ này ăn nói vậy hả? Dù sao quản gia cũng là bậc tiền bối của con, không thể nói chuyện ấu trĩ thiếu suy nghĩ vậy được.”

Nó cười thầm trong bụng, nói đoạn hướng về phía quản gia hơi cúi đầu.

-“Xin lỗi ông nha quản gia, tôi vô ý quá, đúng là cái thói vô tư này của tôi phải sửa ngay thôi.”

Quản gia hừ nhẹ, hai tay đã nắm chặt lại nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ vẻ thờ ơ.

-“Không sao đâu, tôi quen rồi, cô đi đi không lại trễ giờ.”

Lời nói vừa dứt đã thấy nó tí tửng cười ngoác cả quai hàm.

-“Thanks ông nha… ‘- rồi quay về chỗ Lâm Hải Nam đang nhìn nó chòng chọc.-“Con đi đây, see you later papa.”

 ……………………………………………………….

Chờ bóng nó đã khuất, Lâm Hải Nam mới khẽ nói.

-“Con nhỏ này không hiểu sao ngày càng ngang bướng vậy… chắc ông bực mình với nó lắm hả quản gia?”

Quản gia lắc đầu, mang vẻ của một người hiểu chuyện.

-“Cũng có nhưng nói thật tôi không hề ghét nó, nhiều lúc đang căng thẳng có nó xoáy mình vài câu tuy bực nhưng vẫn thấy vui.”

Lâm Hải Nam nghe xong liền lớn tiếng cười rất khoái trí.

-“Xem ra đứa con gái nuôi này quả thật rất có sức mạnh, tôi cũng rất quí nó… hơn nữa nó là ân nhân cứu mạng của tôi, nên nhiều khi tôi cũng phải chừa đường lui, phải dung túng cho nó một chút.”

…………………………………………………………………..

  

Hai năm trước…

-Tiểu thư không hay rồi,vừa rồi ông chủ đi ra ngoài chỉ mang theo 2 người,có tin báo về xe ông chủ bị theo dõi và đang gặp nguy hiểm,tôi có gọi cho 2 người đó nhưng không ai trả lời cả-1 người vận bộ vét đen hớt hải chạy vào phòng nó

 Nó bật dậy đưa tay với điện thoại rồi nhấn số..

-Khốn kiếp..huy động thêm người..nói với A12(các thành viên của Hell đều dùng mật mã thay cho tên gọi) rò định vị cho tôi

-Vâng

 Nó mở tủ lấy phi tiêu và khẩu súng ngắn rồi choàng áo khoác,tay cầm mặt nạ chạy nhanh ra khỏi phòng

 1 chiếc xe ô tô chạy về phía nó

-Tiểu thư mau lên xe,tôi sợ không kịp đâu

-Câm hết lại cho tôi-mặt nó vẫn lạnh như băng,không chút biểu cảm,khó ai có thể đoán được nó đang nghĩ gì

…….

-Đến nơi rồi tiểu thư..xe ông chủ ở kia vậy ông chủ đâu..

 Cả nhóm gần 100 người đi đầu là 1 nữ nhân mặc áo choàng đen,nửa mặt đeo mặt nạ đính đá,saphia lấp lánh,đôi mắt đen sắc..

-Con gái ngươi đây à? trông cũng thần bí nhỉ-1 tên cao lớn có vẻ là người cầm đầu đang chỉa súng vào đầu LHN nháy mắt với nó

-Bố à..con đã bảo bố gặp mấy cái thứ rác rưởi này thì cứ giẫm lên mà đi việc gì bố lại phải động lòng thương để ra cơ sự này-Nó cố nhấn mạnh 2 từ rác rưởi

-Haha-tên đó cười lớn-Có khẩu khí,xem ra tiểu cô nương đây chưa hiểu thế sự lắm nhỉ,cô có tin nếu cô dám mở miệng tôi sẽ giết chêt ông ta không?

-Giết chúng đi con gái,cơ hội để con kiểm tra năng lực đấy-LHN nói to rồi nhìn sang tên đó thách thức

-OK papa-nó bẻ tay kêu rốp rồi nháy mắt sang mấy người bên cạnh-Papa à nếu có chuyện không may thì papa cứ đi vui vẻ nhé-nhanh như chớp nó phóng 1 phi tiêu bay thẳng về phía LHN rồi cắm phập vào tay tên cầm đầu. lợi dụng cơ hội LHN xô ngã tên đó,rồi vung nắm đấm khiến cho mấy người xung quanh không kịp trở tay mà đã ngã quỵ xuống.Người của Evil như chỉ chờ có vậy tất cả đều đồng loạt chạy lên phía đối diện..

 Nó đứng đó theo dõi rồi hơi nhếch mép-đi bắt ông trùm lớn mà mang theo có từng ấy người xem ra bọn mày quá xem thường Evil rồi

-Đi thôi con gái,ta còn chuyện cần làm,đừng lãng phí thời gian ở đây nữa,ta thật mất mặt khi phải chờ con đến cứu

 Nó cười sặc sụa

-Ai dám lấy mặt bố vậy ạ? (chú ý từ mất mặt nha),cùng lắm con lột mặt mấy kẻ đó đền mặt cho bố. LHN gõ đầu nó rồi 2 người ung dung bước về phía đỗ xe như thể cuộc chiến kia là vô hình vậy

-LÂM HẢI NAM hôm nay là ngày chết của mày

Nó quay người lại chỉ kịp nhìn thấy tên lúc nãy đang chỉa súng về phía mình,rồi 1 tiếng Đoàng vang lên,không chút dơ dự nó đẩy LHN ra rồi ngã quỵ xuống đất…LHN nghiến răng, đáp trả lại tên đó bằng 1 tiếng Đoàng…

-Hân con tỉnh lại đi Hân..

 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đẫm cái áo choàng của nó….

…………………………………………………

   Tại bãi đổ xe của Hell

-Lấy cho tôi chìa khóa xe của  quản gia Phùng-nó nói với bảo vệ

..

-Này nhóc,xem ra dạo này cũng có thế lực nhỉ

Nghe tiếng nói nó quay người lại

-Ớ chú Đại Vũ,sao chú ở đây?

-Thì chú vẫn ở đây theo dõi cháu từng ấy năm trời mà-ĐV mỉm cười

-Chú làm gì ở đây vậy ạ? nó tò mò

-Thiên cơ..

-bất khả lộ ạ-,lại câu đó-nó bĩu môi

-Rạng rỡ chút đi,mặt cháu gì mà trông vẻ sợ vậy,định ăn tươi nuốt sống người khác à?

..

-Đại Vũ cậu làm gì ở đây vậy? cậu quen tiểu thư sao?

-Đại Vũ? tên của chú à,cũng hay nhỉ-nó ra vẻ ngơ ngác

-Tôi thấy cô ấy đứng 1 mình ở đây nên mới định bắt chuyện,không ngờ lại là tiểu thư-rồi quay sang nó-xin lỗi tôi không biết cô là tiểu thư…

-Không sao-nó quay sang phía bảo vệ-đưa khóa cho tôi,nó cau mày

-Dạ,,đây thư tiểu thư

………….

Chiếc siêu xe Zenvo ST1 màu đỏ lao vun vút như muốn xe tan màn đêm tăm tối…………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN