Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi


Chương 28


Nó uể oải bước vào nhà, rồi ngồi xuống ghế. Nhật Nam cũng từ đằng sau đi lại đưa cho nó 1 cốc nước, có vẻ như càng ngày cậu càng quan tâm nó hơn.
-“Cảm ơn nha.” nó nhoẻn miệng cười rồi đưa tay cầm lấy cốc nước:”À mà dạo này Phùng quản gia và bố tôi có việc gì vậy nhỉ? họ đi suốt cả ngày, nếu về thì cũng ghé nhà 1 chút.”

-“Tôi cũng không biết nữa.” Nhật Nam nhún vai.

-“Tiểu thư, cô đây rồi, cô đi đâu mà về muộn vậy? tôi rất lo vì…” 1 người giúp việc hớt hải chạy ra như thể đang trông ngóng tin tức của nó.

-“Cô sao vậy? có chuyện gì?” nó cất giọng lạnh như băng khiến người giúp việc hơi rùng mình.

-“Dạ..là thế này…blabla.”

-“Dự tiệc tại Ngô gia ư? sinh nhật lần thứ 17 của con gái ông ta mắc mớ gì đến tôi, cô nói với bố tôi là tôi không có hứng thú để đi. Vậy nhé.” Nó quay người ném cuốn tạp chí xuống đất rồi định bước ra ngoài.

-“Tiểu thư, xin cô đừng làm khó tôi…ông chủ dặn là nếu cô không đi thì mọi công việc của cô ở Hell sẽ bị trì hoãn lại và sẽ giao cho người khác làm.”

Nó khựng người trừng mắt, tay nắm thành đấm, vùng vằng lấy điện thoại ra…

-“Bố làm vậy là có ý gì? bố thừa biết xưa nay con không có hứng thú với mấy hiểu dạ tiệc đó mà.”

-“Nhưng con không thích Ngô Hải Yến nên bố đừng ép con.”

-“Bố, bố làm vậy không phải quá đáng lắm sao? alô bố,bố…”

Bộp..chiếc điện thoại thân thương bị nó ném mạnh vào tường vỡ tan tành, mấy người làm thấy vậy đứng run cầm cập, cũng phải, sắp có ‘thiên tai’ xảy ra mà. Nhật Nam vẫn giữ nét mặt bình thản nhìn nó.

-“Dạo này có vẻ cậu nóng tính hơn trước thì phải, có chuyện gì với cậu sao?”

-“Không có gì.”

Nói rồi nó bỏ lên phòng, Nhật Nam cũng chỉ biết đứng đó nhìn theo nó mà thở dài.

-“Đến bao giờ cậu mới hết làm tôi lo lắng đây Khả Hân.”

…………..

Nó mở cửa bước vào phòng, trên giường là 1 bộ váy rất đẹp, có thể đoán ra đó là thiết kế mới nhất hiện nay. Từ đường nét đến cách phối các chi tiết đều rất tuyệt mĩ nhưng nó vẫn thích thu mình trong bộ đồ thể thao rộng rãi, thoải mái hơn..Dạo này không hiểu sao nó luôn cảm thấy hơi bất an, dạo gần đây lại liên tục mơ về mẹ, trong giấc mơ nó thấy mẹ người đầm đìa máu, đôi mắt ướt lệ nhưng vẫn cố nở nụ cười với nó..Điều đó càng khiến nó căm phẫn LHN, căm phẫn những người trong Lâm gia hơn…..Nó cứ nằm suy nghĩ miên man rồi thiếp đi lúc nào không biết.

-“Woa, con gái mẹ mặc bộ đồ này nhìn xinh quá, đảm bảo trong buổi sinh nhật lần thứ 7 này con mẹ sẽ là tuyệt nhất.”

-“Hì, dì bảo con xinh đẹp giống mẹ mà.”

-“Lại nịnh hót mẹ rồi, con giống ai mà dẻo miệng vậy không biết.”

-“Mà chú đi đâu rồi mẹ? không biết chú sẽ tặng gì vào sinh nhật con mẹ nhỉ?”

-“…Con quí chú vậy sao?”

-“Vâng, tại ngoài mẹ và dì ra thì có mỗi chú thương con thôi.”

Mắt người phụ nữ ngấn lệ rồi ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng..

Chát…

-“Cô nghĩ cô là ai mà dám to tiếng với tôi?”

-“Mẹ ơi, chú là người xấu, chú đánh mẹ, Minh Anh ghét chú.”

-“Cô nhìn đi, nếu thằng chồng khốn nạn của cô không hại chết vợ con tôi thì có lẽ giờ me con cô ấy cũng đang sống rất hạnh phúc.”

-“Anh không có quyền nói về chồng tôi như vậy, chồng tôi hoàn toàn vô tội. Anh cũng chỉ là 1 tên quỉ khát máu, không có tư cách nhắc đến chồng tôi.”

Chát..1 tiếng kêu nữa lại vang lên kèm theo tiếng khóc thất thanh của 1 bé gái, người phụ nữ cố gượng dậy, đưa tay quệt vết máu trên khóe miệng.

-“Anh chỉ làm được vậy thôi sao? ức hiếp 1 phụ nữ mềm yếu, anh đúng là cầm thú.”

Người đàn ông nắm chặt tay lại, đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ hung với bộ mặt khát máu, rồi giơ tay định đánh người phụ nữ..Bất ngờ bé gái chạy lại,cắn vào tay hắn ta rồi gào lên:

-“Chú là ác ma, chú là người xấu, tôi ghét chú…mẹ ơi mẹ chạy đi.”

Chát…Ầm..hắn ta hất mạnh tay rồi tát vào mặt cô bé khiến nó lảo đảo 1 chút rồi ngã bệt xuống.

-“Minh Anh!” người phụ nữ hét lên trong vô vọng rồi chạy lại ôm đứa con gái đáng thương vào lòng…

-“Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ đừng đi…MẸ..ẹ…ẹ…” Nó hốt hoảng bất giác hét thất thanh, trán đẫm mồ hôi, ở khóe mắt đẹp những giọt lệ trong suốt còn chảy ra ướt nhòe khuôn mặt nhỏ xinh xắn-“Thì ra chỉ là mơ, có lẽ mẹ đang nhắc mình phải nhanh chóng đưa tên ác quỉ đó về đúng chỗ của hắn.” nó tự nhủ rôi đứng dậy cầm chiếc váy trên bàn bước vào phòng tắm.

…………….

-“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng xuống rồi, cô đúng là làm tôi thót tim mà.”

-“Im lặng đi.”

-“Vâng, cậu Nam đang đợi cô ở bên ngoài, cô đi đi sắp muộn giờ rồi.”

-“Tôi biết rồi.”

Nó lẳng lặng bước ra ngoài và khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhật Nam. Chiếc áo sơ mi sát người đã được thay thế bởi bộ âu phục rất nam tính, toát lên 1 vẻ quyến rũ, ánh mắt cậu lại có vẻ rất tà mị, khuôn mặt điển trai đang nở nụ cười với nó.

-“Sao vậy?” nhìn nó ngơ ngác Nhật Nam không nhịn được cười.

-“Chả sao, mà trông cậu khác quá, không giống thằng nhóc 17 tuổi hồi nãy lúc nào.”

-“Cậu thì sao?” Nhật Nam bước lại gần rồi ghé vào tai nó:”trông cậu rất nữ tính và quyến rũ đấy.”

Nó xoay người đá mạnh vào chân Nhật Nam khiến cậu vì không đề phòng mà ngã khụy xuống.

-“Này, định giết người hả?”

-“Lắm lời, có đi không?”

Nó mở cửa xe bước vào, không hiểu sao mỗi khi có chuyện gì buồn bực chỉ cần nói chuyện với Nhật Nam là nó cũng cảm thấy nỗi buồn vơi đi rất nhiều, nó biết rõ tình cảm mà NN dành cho nó là gì nhưng trong thâm tâm nó chỉ có hình bóng của cậu bé năm ấy: NGÔ MINH NHẬT.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN