Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


Chương 18


Trời tối rồi, anh không ngờ mình đã ngủ lâu vậy. Đầu anh đã hết đau, nhưng vẫn thấy mệt. Nhìn quanh căn phòng, vắng tanh, cảm giác cô đơn xâm chiếm anh. Cô đi rồi. Anh biết cô đã đi. Anh chưa ngủ, cô không muốn ở cạnh anh. Âm thanh cánh cửa khép lại khô khốc. Cô đã kể anh nghe về cô, nỗi thương cảm trào lên trong anh, anh muốn ôm cô vào lòng, muốn vỗ về cô, muốn che chở thân hình mảnh mai của cô. Anh bước xuống giường, đang định mở cửa thì có người đã mở giúp anh. Cô bước vào, trên tay mang một tô cháo. Mỉm cười nhìn anh.

-Anh dậy rồi! Bà Năm mới nấu cháo cho anh. Anh mau ăn đi. Từ sáng tới giờ anh đâu có ăn gì.- cô nói.

-Cảm ơn.- anh đón lấy tô cháo từ tay cô mang vào phòng, chắc mẩm là cô sẽ đi. Nhưng không.

-Sao chưa đi?

-Tôi đợi anh ăn xong rồi mang bát xuống luôn. Anh ăn nhanh đi không nguội.

-Thôi để tôi bón cho. Anh ăn như thế thì đến bao giờ chứ.- cô ngứa mắt khi thấy anh cứ ngần ngừ không chịu ăn.

-Không cần đâu.

Không nghe anh nói, cô giật lấy cái thìa trên tay anh và bưng tôi cháo lên. Múc từng thìa cháo ấn vào môi anh, mặc cho anh lắc đầu quầy quậy. Cuối cùng cũng xong, cô mang tô cháo ra khỏi phòng lát sau quay lại. Trên tay cầm một đống thuốc. Bắt anh uống. Cô lại đi ra khỏi phòng. Lát sau lại quay lại với một chiếc khăn ấm để lau mặt cho anh. Đến lúc này thì anh không thể chịu nổi nữa, cứ nhìn cô ra ra vào vào khiến anh chóng cả mặt, hơn nữa, anh không muốn nhìn cô bước ra khỏi căn phòng này.

-Thôi được rồi, tôi đâu có phải trẻ con.- anh nói khi cô định lau mặt cho anh.- Tôi tự làm được mà.- Anh tự lau mặt rồi đưa lại chiếc khăn cho cô.

-Anh nghỉ đi.- cô cầm chiếc khăn và đứng lên. Anh kéo cô ngồi xuống.

-Xin em đấy, từ nãy tới giờ em ra ra vào vào làm tôi chóng hết cả mặt. Em ngồi im một chỗ được không?

-Nhưng tôi phải đi cất cái khăn…

-Bỏ đấy đi.- anh gầm gừ trong cổ họng, bực bội.

Cô đành nghe lời anh, để chiếc khăn xuống cái bàn.

-Em có hận mẹ kế của mình không?- anh bất chợt hỏi.

-Lúc đầu thì có, bây giờ thì không.

-Không ư? Tại sao? Chẳng phải họ đã đuổi em ra khỏi nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN