Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh
Chương 40
Anh lao vào cô với tất cả những ham muốn của mình. Họ lại thuộc về nhau, trao nhau những yêu thương ngọt ngào. Cả một tuần qua đúng là cực hình với anh, anh chẳng được gặp cô lúc nào cả. Ngày nào anh cũng ngập đầu với núi công việc, lại thêm phải giải quyết những rắc rối từ phía tòa án khi Mỹ Anh tự dưng đòi quyền nuôi Tiểu Ly. Cô ta có những chứng cứ có thể khiến anh thua kiện. Anh không muốn để ai biết chuyện này, nhất là Tiểu Ly, anh còn không dám chắc con bé có muốn gặp lại mẹ nó hay không nữa.
-Có chuyện gì vậy anh?- cô đã nhận ra sự bất an của anh ngay khi cô nhìn thấy anh đứng ở bậc cầu thang.
-Không có gì.- anh chối, khẽ xiết chặt cô vào lòng.
-Đừng giấu em làm gì, vô ích thôi. Em đã nhìn thấy sự bất an trong mắt anh. Chuyện đó… liên quan đến Tiểu Ly đúng không?
-Sao em lại nghĩ thế?
-Cách anh nhìn em… Nếu chuyện đó liên quan đến em, anh sẽ không nhìn em nhẹ nhàng thế. Nếu là công việc của anh, anh sẽ không để lộ nỗi lo lắng ra ngoài quá nhiều như thế. Nên em nghĩ chỉ có Tiểu Ly mới khiến anh như vậy…
-Không chuyện gì anh giấu được em phải không?- anh mỉm cười.
-Anh nghĩ sao…
-Mỹ Anh muốn đòi quyền nuôi con bé.
-Gì cơ?- cô ngẩng lên nhìn anh nghi hoặc.- Anh đang đùa?
-Nếu anh đùa thì anh có lo lắng như vậy không…
-Nhưng chị ta đã bỏ con bé đi mà… Chị ta không có quyền…
-Anh biết… Nhưng cô ta có những bằng chứng chống lại anh…
-Chống lại anh?
-Cô ta có những bằng chứng, cả nhân chứng nữa, về chuyện anh đã từng phải vào trại cải tạo vì tội ăn cắp, đánh nhau, sử dụng chất kích thích lúc anh 14 tuổi. Anh đã từng bị vào tù 1 năm vì tội đánh người gây thương tích…
-Chuyện đó có sao?- cô hỏi, nhìn anh, không tin rằng người đàn ông đang nằm bên cạnh cô lại có một quá khứ như vậy.
-Đó chính là anh đấy. Anh có một quá khứ đáng khinh bỉ, một quá khứ người ta muốn phỉ nhổ vào. Anh không biết cha mình là ai, mẹ anh bỏ đi khi anh 5 tuổi. Anh sống trong cô nhi viện đến năm 10 tuổi rồi sống lang bạt ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì để tồn tại. Vào tù ra tội, trộm cắp, đánh nhau… Mọi thứ mà em không thể tưởng tượng được. Cho đến khi anh gặp Mỹ Anh, anh gặp cô ấy năm anh 19 tuổi, lúc đó anh mới ra tù vài tháng. Hình ảnh cô gái nhỏ rửa bát thuê cho hàng cơm khiến anh thấy thương cảm, anh yêu cô ấy một tình yêu mãnh liệt. Nhưng cô ấy không chịu đáp lại tình cảm của anh, nỗi giận dữ bị từ chối cộng thêm ham muốn trong anh trỗi dậy. Một đêm, đợi cho tất cả mọi người trong quán cơm đó về hết chỉ còn cô ấy, anh đã uống say, bước vào, bày tỏ tình cảm chân thành của mình. Nhưng ánh mắt cô ấy đáp lại anh là sự sợ hãi, khinh bỉ, cô ấy biết anh là ai, biết quá khứ tội lỗi của anh. Không thể chịu đựng được ánh mắt đó, anh đã lao vào cô ấy như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy miếng mồi ngon, anh cưỡng bức cô ấy, mặc cho cô ấy la hét vùng vẫy. Sau hôm ấy, cô ấy như người mất hồn, anh hối hận, căm ghét và ghê tởm chính bản thân mình. Anh tìm mọi cách để xin cô ấy tha tội. Ngày nào anh cũng tới quán cơm đó chỉ để được nhìn thấy cô ấy. Rồi dần dần, tình cảm chân thành của anh được cô ấy đáp lại, đón nhận nó một cách dè dặt nhưng mãnh liệt, anh hiểu kí ức về đêm đó vẫn còn đấy. Anh và cô ấy đã có những ngày tháng hạnh phúc, có Tiểu Ly, nhưng rồi cô ấy không thể chịu được khi bác sĩ nói về bệnh tình của con bé. Cô ấy không muốn Tiểu Ly là gánh nặng của mình. Chuyện sau đó, em biết rồi đấy.- cô chăm chú lắng nghe câu chuyện của anh không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Cô không ngờ được anh đã phải chịu đựng nhiều bất hạnh như vậy. Nhưng điều đáng nói là cô lại muốn được che chở đứa trẻ xưa kia hơn là anh bây giờ.- Chắc bây giờ em đang sợ anh lắm đúng không?
-Không.- cô nói nhỏ.- Đó là quá khứ của anh. Chỉ là những việc làm bất đắc dĩ để tồn tại trong thế giới này, sống cùng với vòng quay của thế giới để không bị đào thải. Sống một cuộc sống như vậy không phải là lỗi của anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!