Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh


Chương 7


Buổi học đầu tiên của Tiểu Ly, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng. Cô bé đang ngồi bên bàn học và đọc một cuốn sách.

-Chị tới rất đúng giờ.- cô bé nói trong khi vẫn chú mục vào cuốn sách.

-Hôm nay chúng ta sẽ học môn toán nhé! Em hãy lấy sách vở ra đi.- cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ly.

-Tôi không muốn học Toán hôm nay. Tôi muốn học Lịch sử.- cô bé gấp cuốn sách trên bàn lại và quay ra.

-Được thôi, chúng ta sẽ tìm hiểu một chút về Lịch sử Việt Nam hay em thích tìm hiểu về Lịch sử Thế giới.

-Gì cũng được. Hôm nay, tôi là người hỏi. Chị phải trả lời.- Tiểu Ly nói bằng giọng dứt khoát.

-Được thôi.- sự kiên nhẫn của cô khiến Phương Ly khó chịu, những gia sư trước đây chỉ luôn luôn chú tâm vào việc giảng dạy, họ chẳng bao giờ cho phép cô bé được học theo ý thích. Để xem chị chịu được đến bao giờ.

-Tôi không muốn học nữa. Tôi muốn chơi.

-Nhưng cha em đã dặn rằng em phải học.

-Chẳng phải chị bảo đừng có dựa vào cha tôi hay sao.

-Em muốn chơi gì, chị sẽ chơi cùng em.

-Tôi không thích chơi với chị.- cô bé nói rồi đi đến phía máy vi tính, bật trò xếp ô chữ.

-Ô đó là “Italian”.- cô nói khi nhìn thấy sự bế tắc của Tiểu Ly. Công nhận câu đó cũng hơi khó.

Nhưng cô bé bướng bỉnh lại đánh ô chữ thành “England”. Mặc dù sai nhưng cô bé lại lấy làm thích thú. Cô tiếp tục theo dõi trò chơi và ngạc nhiên vì sự thông minh của cô bé.

-Tại sao chị lại làm gia sư?- cô bé đột nhiên hỏi khiến cô bối rối.

-Chị cũng không biết tại sao nữa. Có lẽ do chị thích được dạy một ai đó những điều chị biết.

-Chị muốn dạy dỗ người khác sao?

-Không phải dạy dỗ theo kiểu đó. Mà là chị muốn ở bên cạnh một ai đó, trở thành một người bạn, một người chị gái, hoặc một điều gì đó thân thiết, thế thôi.

-Chị có biết tôi sẽ chết không?

-Không đâu, em sẽ không chết. Cha em sẽ không để em chết.

-Đừng nói dối tôi.- cô bé hét lên.- Bệnh này không chữa được đâu. Chỉ có thay tim thôi, nhưng làm gì có ai tốt bụng đến thế. Sớm muộn gì tôi cũng chết. Mẹ tôi không yêu thương tôi vì tôi bị bệnh. Mẹ đã bỏ rơi tôi. Chẳng có ai yêu thương tôi hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN