Mọi việc ở nhà xuất bản khá thuận lợi, không cần chỉnh sửa gì nhiều, chỉ biên tập lại một số chỗ rồi tiếp đến là tìm họa sĩ vẽ bìa truyện.
Bên nhà xuất bản sắp xếp cho An Kha Đình một trợ lý chuyên lo mấy việc bên này.
An Kha Đình yên tâm đi bar.
Buổi tối, lúc mới đến, Lương Túc Vũ còn chưa kịp chào hỏi An Kha Đình thì ánh mắt đã quét đến Thương Diệp đi bên cạnh cậu.
Tối nay Thương Diệp khác hoàn toàn với hình ảnh cô trợ lý nghiêm túc thường ngày.
Cô nàng mặc một bộ đồ trễ vai bó sát màu đen, mái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, Lương Túc Vũ có hơi thất thần.
”Uầy, lâu ngày không gặp, cậu xinh hơn trước nhiều đấy!”
Thương Diệp nhếch mép, gọi một cốc rượu, sau đó quay sang nhìn Lương Túc Vũ, ghé sát mặt lại nói với cậu ta.
”Mắt cậu kém thật đấy! Tôi vẫn luôn thế này mà!”
An Kha Đình ngồi một bên thấy hành vi quyến rũ trắng trợn của Thương Diệp, thầm nhủ cô đỉnh thật! Thế nhưng cậu có học chắc cũng không học nổi mất!
Chỗ ngồi của Lương Túc Vũ khá VIP, có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên dưới, vì thế có vài cô em định lân la đến gần.
Thế nhưng đối diện với ánh mắt hình viên đạn của Thương Diệp đều thấy khó mà lui.
Ngược lại chuyển mục tiêu sang An Kha Đình trông có vẻ là đại gia nhưng vẻ mặt ngây thơ ngồi bên cạnh.
Với tư cách là một trợ lý, Thương Diệp cuối cùng không nhìn nổi nữa, dứt khoát ngồi giữa hai người, một tay khoác vai An Kha Đình, một tay sờ đùi Lương Túc Vũ.
Tất cả là của bố mày!
An Kha Đình thầm cảm ơn Thương Diệp.
”Này, chút nữa tôi sẽ nói là có việc về sớm, cậu với thằng chó kia ở lại, muốn làm gì thì làm!”
Thương Diệp liếc An Kha Đình một cách sâu xa: “Cậu nghĩ tôi thèm khát như vậy cơ à?!”
Nhưng An Kha Đình đúng là không ở lại lâu, cậu chụp choẹt mấy bức ảnh để up lên mạng rồi đi về nhà.
Vừa về nhà được mấy phút, tin nhắn điện thoại đã kêu liên tục.
An Kha Đình lên tầng thay đồ, đánh răng rửa mặt rồi skin care các thứ đã mới cầm điện thoại lên.
Tất cả đều là tin nhắn của Lâm Uy Trạch!
[Cậu đi bar bả?]
[Cậu vẫn đang cảm cúm mà!]
[Cậu nhớ về sớm đấy!]
Tin nhắn gần đây nhất là: [Cậu về chưa?]
Chắc là Lâm Uy Trạch đã thấy ảnh cậu mới up, An Kha Đình rep từng tin nhắn một.
[Hôm nay tôi đi cùng Thương Diệp]
[Không sao, tôi đỡ mệt hơn rồi!]
[Tôi về sớm lắm, nhưng bận skin care nên không trả lời sớm được.]
Lâm Uy Trạch thấy cậu gửi tin nhắn thì biết là cậu về rồi, anh đang định nhắn thêm thì An Kha Đình hỏi: [Sao anh quan tâm tôi thế?]
Lâm Uy Trạch khựng lại, nhấn từ “thích” nhưng rồi lại lặng lẽ xóa đi, cuối cùng sửa thành: [Vì cậu là bạn tôi mà, tôi từng nói rồi còn gì.]
Cuối cũng vẫn không thể dũng cảm nói ra.
Hôm nay An Kha Đình đi ngủ sớm, mang theo lời chúc ngủ ngon và câu “cậu là bạn tôi mà” của Lâm Uy Trạch đi vào giấc mơ.
Sáng hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh ngủ.
Chỉ có hai người thường xuyên gọi điện cho cậu lúc sáng sớm là Dương Cảnh và Thương Diệp!
”Alo, tôi dậy rồi, giờ đến công ty liền!”
Thương Diệp ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
An Kha Đình hỏi: “Cậu sao vậy?”
Giọng Thương Diệp rất nhỏ: “Hôm nay tôi xin nghỉ một hôm.”
An Kha Đình lo lắng: “Cậu ốm à? Có chuyện gì không?”
Thương Diệp nói không sao rồi tắt máy cái rụp.
An Kha Đình khó hiểu, cậu nghĩ chuyện này có liên quan đến Lương Túc Vũ, thế là gọi cho cậu ta.
Lương Túc Vũ không bắt máy.
An Kha Đình sốt ruột nhưng không biết làm gì, chỉ đành nhanh chóng sửa soạn rồi đến nhà Thương Diệp.
Bấm chuông mấy lần mới thấy người ra mở cửa, hình như Thương Diệp vừa khóc xong.
”Cậu sao vậy? Có phải Lương Túc Vũ đã làm gì cậu không?”
Thương Diệp mệt mỏi nói: “Cậu vào nhà đi đã!”
Dù đang mệt nhưng Thương Diệp vẫn rót cho An Kha Đình một cốc nước.
Cô đặt lên trên bàn, bình thản nói: “Tôi và Lương Túc Vũ đã đi quá giới hạn rồi!”
Nghe thấy lời này, đột nhiên cổ họng An Kha Đình nghẹn lại, những gì muốn nói lại không thể nói ra được.
Thương Diệp chậm rãi kể chuyện: “Tối hôm qua sau khi cậu đi, có một đám người quen biết với Lương Túc Vũ đi tới thách cậu ta uống rượu.
Tôi đã ngăn cản nhưng cậu ta không nghe, có vẻ như trước đây, giữa họ và Lương Túc Vũ đã xảy ra chuyện gì đó.
Lương Túc Vũ uống say, tôi cũng không nhìn nổi nữa nên uống cùng cậu ta, ai ngờ loại rượu đó rất mạnh.”
”Trong cơn say, đám người kia còn định trêu chọc, giở trò với tôi nhưng Lương Túc Vũ dù không còn tỉnh táo nữa vẫn đứng ra bảo vệ tôi.
Đám người kia buông tha, tôi chếnh choáng đưa Lương Túc Vũ ra khỏi đó, định thuê khách sạn cho cậu ta rồi đi về, nhưng…….Chuyện sau đó thì cậu biết rồi đấy!”
An Kha Đình nghe xong thì tức giận: “Tôi sẽ bắt thằng chó đó chịu trách nhiệm, cậu yên tâm, nó còn ở đây lâu nữa cơ!”
Thương Diệp lắc đầu: “Không cần đâu, tình một đêm đâu phải chuyện gì xa lạ, huống hồ là tôi có tình cảm với cậu ta mà.
Lương Túc Vũ tỉnh dậy có nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi nhưng tôi không cần.
Tôi không cần một người không thích tôi.
Chỉ là tôi hơi mệt nên mới muốn xin nghỉ một ngày thôi.”
An Kha Đình vò đầu, cuối cùng đành thở dài: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đến công ty trước đây! Cậu cần gì thì gọi cho tôi.”
…—————-…
Tui có đôi lời: Lương Túc Vũ không phải tra nam đâu nha!.