“Hôm nay Thương Diệp không đi làm, vậy cậu ở đây đọc kịch bản chương trình “Không sợ tiếng anh” đi.
Với cả bên nước rửa bát cũng mới gửi qua kịch bản livestream vào tuần sau, đọc nốt đi.” – Dương Cảnh đưa cho An Kha Đình hai tập kịch bản rồi ai làm việc nấy.
An Kha Đình lười lái xe về nên ngồi trên sofa đọc.
Ngồi đọc hết nửa buổi sáng thì Lương Túc Vũ gọi lại, lúc này cơn giận của An Kha Đình đã vơi đi một nửa.
Lương Túc Vũ biết An Kha Đình đã biết chuyện, thế nhưng vẫn thành thật thuật lại mọi chuyện.
”Tao làm sai, tao nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
An Kha Đình thở dài: “Tao không trách mày vô trách nhiệm, chỉ là Thương Diệp không cần mày phải làm như vậy.”
Bên kia, Lương Túc Vũ im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Có phải Thương Diệp thích tao không?”
An Kha Đình: “Cuối cùng mày cũng nhận ra rồi đấy!”
Có vẻ như Lương Túc Vũ bối rối lắm, cậu ta bèn hẹn gặp An Kha Đình ở quán cafe dưới công ty cậu.
“Nếu như Thương Diệp có chuyện gì, ý tao là, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn đó, tao sẽ kết hôn với cô ấy, dù cô ấy có muốn hay không!” – Đây là cách giải quyết mà Lương Túc Vũ đã nghĩ ra cả sáng nay.
An Kha Đình khuấy cafe: “Còn phải tùy thuộc vào Thương Diệp nữa, nếu muốn chuyện gì cũng theo ý mình thì tốt nhất tối qua đừng có cậy mạnh mà nốc lắm rượu.
Quan trọng là bây giờ cô ấy không muốn nhìn mặt mày nữa kìa, mày tính chuyện đó đi đã.
Còn có thể làm bạn bè bình thường sau khi đã phát sinh chuyện đó chắc mà muốn kết hôn?”
Lương Túc Vũ nghĩ cũng phải, vò vò cái đầu như tổ quạ, sau đó gục xuống bàn, miệng lẩm bẩm: “Tao phải làm gì bây giờ?”
Lại ngẩng đầu lên: “Qua Tết là tao bay rồi!”
An Kha Đình: “Còn kịp, bây giờ trước hết là mời Thương Diệp ăn một bữa, sau đó xin lỗi cho đàng hoàng.
Được đến đâu thì được.”
Tạm thời mới chỉ nghĩ ra được như thế, Lương Túc Vũ quyết định cuối tuần, đợi tâm trạng Thương Diệp ổn định sẽ mời cô đi ăn một bữa.
Cũng sắp đến giờ trưa nên cậu ta muốn ở lại công ty An Kha Đình ăn cơm cùng cậu luôn.
Lúc đứng trong thang máy lướt điện thoại, đột nhiên lướt thấy một bài đăng, mới đăng từ mấy phút trước.
Vốn là Lương Túc Vũ không care lắm nhưng nhìn thấy tên Lâm Uy Trạch thì liền dừng lại đọc.
Càng đọc sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Vừa ra khỏi thang máy, vào phòng làm việc của Dương Cảnh, cậu ta vội gọi An Kha Đình lại.
”Ê này, mày đọc bài đăng này đi! Mới nhất đó.
Về Lâm Uy Trạch nhà mày.”
An Kha Đình vốn không định quan tâm, thế nhưng nghe đến ba chữ Lâm Uy Trạch, sắc mặt liền thay đổi.
”Bài đăng về cái gì?”
Lương Túc Vũ đưa điện thoại ra: “Lâm Uy Trạch hẹn hò với một nữ diễn viên nào đó.”
An Kha Đình giật lấy điện thoại, nhấn vào bài đăng, bỏ mặc Lương Túc Vũ ở bên cạnh đang bĩu môi: “Thế mà bảo là không có gì!”
Nữ chính trong bài đăng là một diễn viên có tiếng, tên Cao Phi Lộ, bằng tuổi Lâm Uy Trạch, trước đây từng đóng chung với anh trong một bộ phim.
Bài đăng nói về quá trình quen nhau đến “yêu nhau” của Lâm Uy Trạch và cô Cao Phi Lộ kia.
Kèm theo bài đăng là bức ảnh hai người có vẻ như là đang hôn nhau, cả hai đều đội mũ, góc mặt nghiêng nghiêng.
An Kha Đình chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể nhận ra người trong hình là Lâm Uy Trạch, trong lòng cậu cực kì khó chịu.
Cậu trả lại điện thoại cho Lương Túc Vũ, không thèm quan tâm nữa, vùi đầu vào ăn.
Bài viết về chuyện yêu đương của Lâm Uy Trạch up lên chưa được 1 tiếng đồng hồ nhưng đã leo lên no.1 hotsearch, mục tin nóng.
An Kha Đình mở điện thoại chỉ thấy những người tát nước theo mưa, thủy quân, người qua đường cmt, fan couple của hai người đó đã bắt đầu tung một loạt video soi hint của hai người.
Cả buổi chiều An Kha Đình không động vào điện thoại.
Buổi tối về nhà, cậu định mở laptop lên viết tiểu thuyết thế nhưng mãi vẫn không rặn ra được chữ nào.
Cuối cùng vào tài khoản “Kiwi”, đăng một dòng trạng thái:
Tâm trạng không tốt, nên làm gì bây giờ.
Mới đăng đã có rất nhiều người vào cmt, có người hỏi cậu có chuyện gì, có người bảo cậu hãy đi ra ngoài tản bộ, có người bảo cậu đi ngủ,….!An Kha Đình đọc hết nhưng trong lòng vẫn không thấy được an ủi chút nào.
Cậu nằm bò ra bàn, đột nhiên điện thoại kêu, có thông báo tin nhắn.
Thế nhưng vì đang không có tâm trạng nên cậu không mở lên.
Sau một lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, cậu mới lười biếng mở điện thoại.
[Cậu sao vậy?]
[Có thể nói cho tôi nghe không?]
Là Lâm Uy Trạch!
An Kha Đình lúc này mới nhớ ra là mình đã nói cho Lâm Uy Trạch biết tên tài khoản dùng để tương tác với fan tiểu thuyết của mình, anh có thể vào xem bất cứ lúc nào.
Cậu sơ suất quá!
An Kha Đình nghĩ thầm, tôi không vui là vì anh đó! Thế nhưng cậu vẫn lịch sự trả lời lại.
[Tôi không sao.]
Cuối cùng lại không nhịn được mà nhắn thêm: [Anh đó, có bạn gái mà không nói với tôi!]
Không hiểu sao Lâm Uy Trạch đọc ra được giọng điệu sặc mùi hờn dỗi của cậu, anh thấy vui vui.
[Tôi có giấu cậu đâu, cô ấy không phải bạn gái tôi.
Công ty tôi đã đăng bài thanh minh rồi, tôi mới share lại rồi đó, cậu lên đọc đi.]
Nói đến đây, tâm trạng An Kha Đình mới khá lên, cậu mò vào đọc bài viết mà Lâm Uy Trạch mới share..