Có Khổ Vẫn Yêu Anh
Chương 1: Vệ tinh thật nhiều
Thế thì, bạn đã sai. Trên thực tế, tại đội hình cảnh thành phố A…
“Cmn! Vân đội anh thật trâu bò! Lại có em gái gửi thư tình cho anh này. Em không biết số cảnh sát hình sự có thể đào hoa như vậy đấy…”
“Vân đội chia cho em mấy cô em gái đi. Dù gì anh cũng không để ý mà đúng không?”
“Vân đội, cô em này cũng thật xinh đẹp nha! Hay anh cứ chấp nhận người ta đi.”
Vân Trạch nãy giờ im lặng cũng không thể chịu đựng mấy lời lải nhải của đám người này, da mặt anh rất mỏng nha!
“Mấy người các cậu có im lặng cho lão tử không? Nếu ai tỏ tình cũng bắt tôi chấp nhận như vậy thì sao không nói tôi đi chết luôn đi!” Vân Trạch gầm lên, mấy cảnh sát trẻ lao nhao nãy giờ cũng im lặng.
Nhưng khoảnh khắc im lặng cũng chỉ kéo dài 5 giây.
“Vân đội anh nói thế cũng không phải rồi. Không chấp nhận hết thì cũng phải chọn một ai vừa ý chứ. Anh định làm cảu độc thân cả đời sao? Hắc… không bằng chọn ra cô nào nóng bỏng một tí, nhìn thôi cũng đã mắt nha…” Tiểu Từ chính là chỉ thích làm mối cho Vân Trạch, bất kì lúc nào, bất kì thời điểm nào, khi đi bắt tội phạm, khi phá án, ở nhà ăn, trong toilet hay tiệm tạp hóa,… đều có thể thao thao bất tuyệt bắt Vân Trạch đi tìm bạn gái.
Trong khi mấy người còn đang xì xào bàn tán, Hứa Dịch đẩy cửa đi vào. Nghe thấy mấy thanh niên trẻ bàn tán, nhất thời cậu thở dài một tiếng. Vân đội thực có nhiều vệ tinh theo đuổi a!
“Mấy người còn nói nữa! Người ta chỉ cần chị dâu Lục là đủ rồi…”
“Tiểu Dịch!”
Hứa Dịch vừa lên tiếng, cả phòng rơi bầu không khí quỷ dị. Tiểu Từ nuốt “Ực” một cái, liếc mắt nhìn Vân Trạch. Không ai lên tiếng, sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, vẫn là Hứa Dịch lên tiếng, “Nói anh đó Vân đội, ảnh hậu Lục theo đuổi anh lâu như vậy, rõ ràng anh cũng thích chị ấy, sao còn không đồng ý nữa?”
Vân Trạch cau mày, không trả lời. Một lúc sau anh mới lên tiếng, “Làm hình cảnh như chúng ta nguy hiểm như vậy, tôi không thể liên lụy Thiên Tinh…”
“Anh cũng thật là! Chị dâu người ta đâu để ý…”
Hứa Dịch chưa dứt lời, từ hành lang truyền đến tiếng giày cao gót đi trên nền đá. Một lát, cửa phòng đội hình sự được mở ra, một người phụ nữ đeo cặp kính râm bản to, mái tóc ngắn đến ngang vai được uốn tỉ mỉ, chiếc váy hai dây bó sát dài đến bắp đùi, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên…
“Anh Trạch…”
Ách! Tiểu từ thầm than, sao vừa nhắc đã tới rồi…
Thấy Lục Thiên Tinh tới, đội hình sự lại trở nên vô cùng náo nhiệt, người nào người nấy niềm nở chạy ra.
“Ảnh hậu Lục, chị tới!”
“Ảnh hậu Lục, mau vào ngồi…”
“Ảnh hậu Lục, ăn sáng chưa? Em mời chị…”
Mắt thấy mấy tên cảnh sát mắt sáng rỡ chạy ra, mặt Hứa Dịch đen thui.
Đệch mợ! Cái lũ háo sắc này!
“Các cậu còn không mau lượn?” Hứa Dịch gầm lên, “Chị Thiên Tinh tới tìm Trạch ca ăn sáng, các cậu ở đây làm cái gì?”
Nghe Hứa Dịch nói, bọn họ cũng không ở lại quấy rầy nữa. Làm bóng đèn sáng quá cũng không tốt. Người nào người nấy lần lượt rời khỏi phòng. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, ai cũng phải ra dấu cố lên cho Lục Thiên Tinh một cái. Cô cười cười, vẫy tay chào bọn họ. Đợi mọi người ra hết, cô mới bước lại gần chỗ Vân Trạch.
“Trạch ca…”
Vân Trạch đứng dậy, nhíu mày, nhìn người trước mắt. Đôi môi tô son quyến rũ; đôi chân dài miên man; chiếc váy gợi cảm, che được những cái cần che, còn lại hở lưng hở cổ hở ngực hở đùi…
“Sao em ăn mặc kiểu này?” Giọng nói cáu kỉnh đủ đoán được tâm trạng người phát ngôn.
“Hắc… Có đẹp không? Đủ để quyến rũ anh không?” Cô cười lưu manh, tiến lại ôm lấy tay Vân Trạch.
Mặt Vân Trạch đỏ lựng, nhìn cái người cứ càng ngày càng dán sát lấy mình, “Em mau đi thay đồ đi…”
Thấy sắc mặt Vân Trạch, Lục Thiên Tinh nhất thời vui vẻ, càng bám dính lấy. Cô vòng tay ôm lấy người anh, dụi dụi khuôn mặt vào lồng ngực rắn chắc, “Không có muốn nha…”
“Em..em…Mau buông anh ra.”
“Mấy ngày rồi em chưa có gặp anh nha! Hôm nay phải để em ôm một lát, mấy ngày nữa em qua thành phố S quay phim tiếp rồi, 3 tháng nữa không có được gặp anh…”
Vân Trạch nghe vậy cũng không nói gì, để mặc cô làm càn. Bất quá, sắc đỏ trên gương mặt ngày càng có xu hướng đậm lên. Mà ai đó thấy anh không phản ứng, càng được nước lấn tới, bàn tay sờ sờ soạng soạng sau lưng anh. Cuối cùng, Vân Trạch không chịu nổi, lên tiếng:
“Lục Thiên Tinh em đừng loạn nữa…”
Cuối cùng, cô vẫn là buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đội trưởng nào đó. Khi Lục Thiên Tinh buông tay ra, sắc mặt anh dần trở lại bình thường, nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng trần trụi thế kia, nhiệt độ trên mặt lại có xu hướng tăng lên.
Lục Thiên Tinh cứ đứng nhìn anh như vậy, qua một lúc lâu, tiến lại hôn lên khóe miệng Vân Trạch một cái rồi quay đầu đi về.
“Tạm biệt, Trạch ca.”
Cô đi được một lát, Vân Trạch vẫn sững người đứng đó. Khi định thần lại, tay anh không tự chủ được đưa lên sờ sờ khóe miệng, bất giác nở nụ cười, vệt đỏ trên mặt lan rộng lên hai tai rồi xuống cổ.
Hứa Dịch đứng ngoài cửa chờ đến khi Lục Thiên Tinh đi, ngó đầu nhìn vào trong phòng, thấy một người xấu hổ đứng vò đầu gãi tai người ngốc nghếch. Trong lòng cậu ta cười trộm. Hắc hắc! Chị dâu thật uy vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!