Có Khổ Vẫn Yêu Anh
Chương 2: Scandal
Nhưng ngày hôm sau, không ai còn cười nổi nữa…
Thứ nhất, đội trưởng Vân tâm trạng xuống dốc, mặt đen như bao công.
Thứ hai, đội hình sự dạo này không có án, bị điều đi xếp hồ sơ, tài liệu.
Về vấn đề thứ 2, cũng không có vấn đề gì mấy, mặc dù tẻ nhạt, tài liệu nhiều nhưng làm vài giờ là xong. Nhưng mặt ai kia cả ngày vẫn đen thui, sắc mặt không tốt một chút nào. Đến khi có thời gian, vừa lên mạng, họ biết ngay nguyên nhân khiến cho Vân đội bày ra cái vẻ mặt táo bón. Bây giờ trên mạng toàn là scandal của Lục Thiên Tinh.
Báo giải trí đăng một cái tít thật bắt mắt:
“Ảnh hậu Lục bao nuôi diễn viên nam hạng 3”
hay “Cung Hàn quy tắc ngầm với ảnh hậu Lục”
còn có “Lục Thiên Tinh vs Cung Hàn: Tình một đêm?”
vân vân và mây mây….
Đến giờ, trên hotsearch toàn các từ khóa liên quan đến scandal này:
#Lục Thiên Tinh Cung Hàn
#Cung Hàn qua đêm nhà Lục Thiên Tinh
#Lục Thiên Tinh bao nuôi tiểu bạch kiểm
#Cung Hàn lái máy bay
#…..
Hứa Dịch và mấy đồng chí khác mặt cũng đen thui. Cái gì gọi là bao nuôi tiểu bạch kiểm? Cái gì gọi là tình một đêm? Người ta có chân ái rồi có được hay không? Đến nhà thì có nghĩa là có mờ ám, có ái tình? Đây là nguyên lý gì? Khó trách trông Vân Trạch đáng sợ như vậy. Nghĩ đến đây, họ phát giác ra điều gì đó.
Ách… Lục ảnh hậu vẫn chưa gọi điện giải thích cho Vân đội sao?
Nhìn lại Vân Trạch…còn nhìn chằm chằm điện thoại với sắc mặt không tốt chút nào.
Về phần Vân Trạch hiện nay…
Nội tâm không ngừng đấu đá…
Cmn lần này không định giải thích sao? Rốt cuộc Lục Thiên Tinh không cần anh nữa rồi? Quay sang có hứng thú với cái tên ẻo lả đó? Hắn có chỗ nào hơn anh? Đâu có đẹp trai như anh? Thân hình cũng đâu được tốt như anh! Sao có thể mạnh mẽ như anh được? Cơ bụng rắn chắc được như anh sao? Quen với cô được lâu như anh sao?
Mẹ kiếp! Anh biết rằng Lục Thiên Tinh rất cởi mở. Bàn bè nam nữ les gay gì cũng dẫn về nhà chơi được. Còn! Rất! Thường! Xuyên! Nhưng chơi đùa kiểu gì mà ở lại qua đêm cmn luôn vậy? Còn không biết tiên tiểu tử đó có làm gì Thiên Tinh không…
Lục Thiên Tinh không gọi điện cho anh, anh sẽ gọi điện cho cô. Mặc dù có mất mặt, trước giờ vẫn là anh từ chối cô, lần này lại chủ động, thế nhưng thật sự không chịu nổi được! Anh! Cực! Kì! Tức! Giận! Nghĩ là làm, Vân Trạch bấm số Lục Thiên Tinh gọi đi.
“Số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy…”
Vân Trạch: “…”
Cmn! Thật muốn giết người!
Ba ngày tiếp theo, Vân Trạch cứ sáng trưa chiều tối mỗi buổi gọi một lần nhưng lần nào đáp lại anh cũng đầu là giọng nữ nói tiếng phổ thông của tổng đài. Những người trong đội thấy mặt đội trưởng mỗi ngày sắc đen lại đạt lên cấp độ mới, ai cũng sợ hãi không dám qua nói chuyện, càng không dám nhắc tới Lục ảnh hậu.
Thực ra, Lục Thiên Tinh cũng chẳng phải cố tình không gọi điện giải thích cho anh hay tắt máy, mà thực sự là, mấy ngài hôm nay cô đều ở đoàn làm phim trong thành phố. Điện thoại lại hết pin, không mang theo sạc, chỉ có thể chờ hôm nào ít cảnh quay tranh thủ về khách sạn.
Ngày thứ 4, Lục Thiên Tinh cuối cùng cũng có thời gian rảnh, ủ rũ lết thân trở về khách sạn, lôi điện thoại ra cắm sạc. đợi mấy phút, cô bắt đầu mở điện thoại ra. Nhưng điện thoại vừa được khởi động liền tuôn ra một đống thông báo. Và thế là sập máy…
Lục Thiên Tinh: “…” Cmn rốt cuộc có chuyện gì vậy…
Khi điện thoại được khởi động lại, Lục Thiên Tinh nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ từ Vân Trạch, nhất thời cảm thấy vui vẻ. Cô bấm gọi lại.
Ở thành phố A lúc này, trong phòng đội cảnh sát hình sự.
Không khí âm u.
Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Một đám người sợ hãi liếc mắt nhìn Vân Trạch.
Oa oa oa… Đâu phải lỗi của bọn họ đâu. Lục Thiên Tinh có scandal, không gọi điện về, không nghe điện thoại, có phải do bọn họ đâu. Vì cái gì bắt bọn họ chịu đựng như vậy chứ!
Mặc dù trong lòng liên tục gào thét, nhưng bọn họ không dám làm gì.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Vân Trạch vang lên.
Vân Trạch liếc nhìn màn hình, nhận ra là Lục Thiên Tinh gọi bèn ổn định lại tâm trạng. Rồi anh bắt máy, giọng điệu hết sức bình thản:
“Thiên Tinh…”
“Aaa, Vân Trạch anh gọi em có chuyện gì vậy? Mấy ngày nay em ở đoàn làm phim, điện thoại hết pin nên không biết anh gọi a!”
“Anh muốn hỏi em…”
Chưa kịp nói hết câu, trong điện thoại vang lên tiếng thông báo: “Tài khoản của quý khách không đủ để tiếp tục cuộc gọi…Tút…Tút…Tút…”
Vân Trạch: “…” Cmn đợi 4 ngày mới được…
Lục Thiên Tinh: “…” Đây là cái thể loại diễn biến a? Cô rất nhớ Trạch ca a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!