Có Khổ Vẫn Yêu Anh - Chương 12: Sống chung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Có Khổ Vẫn Yêu Anh


Chương 12: Sống chung


Lục Thiên Tinh vừa dứt lời, hội trường bỗng yên lặng. Yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Loạn luân?

Lục Thiên Tinh và Lục Chính Hiển…

Lục…

Một phóng viên hoàn hồn lại, run rẩy mở miệng hỏi:

“Lục, Lục ảnh hậu, ý cô có phải là, cô với Lục tổng là anh em?”

Lục Thiên Tinh mỉm cười gật đầu.

Úc Quang Thiệu sắc mặt tái mét.

Lục Thiên Tinh và Lục tổng có quan hệ huyết thống?

Vậy nên, Lục Thiên Tinh là Lục tiểu thư thần bí giấu mặt của Lục gia?

Nhưng ngay lập tức, Úc Quang Thiệu vứt bỏ suy nghĩ ấy.

Lục Thiên Tinh không thể nào có bối cảnh như vậy! Cùng lắm chỉ có thể là họ hàng xa thôi…

Lúc này, có một vài phóng viên cũng có suy nghĩ giống như vậy.

“Ảnh hậu Lục, cô là em họ của Lục tổng?”

“Ba có quan hệ như thế nào với chủ tịch Lục?”

Lục Chính Hiển, từ đầu tới cuối chỉ đứng bên trong, giờ mới bước ra ngoài, đối mặt với phóng viên.

Đám phóng viên bên dưới cảm nhận được áp lực đến từ anh, lập tức im lặng.

Anh bước đến, đưa tay vuốt tóc Lục Thiên Tinh, đưa mắt nhìn phóng viên.

“Hôm nay tôi có hai việc muốn nói rõ cho mọi người biết.” Anh mở lời. “Việc thứ nhất, Thiên Tinh là em gái ruột của tôi, là tiểu thư Lục gia, mong mọi người sau này chiếu cố nó nhiều hơn.”

“Việc thứ hai, em gái tôi chưa bao giờ có quan hệ gì với Úc tổng, con bé đã có bạn trai. Số tiền nhỏ của Úc thị, Thiên Tinh nhà tôi không cần.”

“Việc thứ ba, chúng tôi sẽ trình đơn kiện Úc tổng tội phỉ báng.”

“Thứ tư, mặc dù Thiên Tinh đã có bạn trai, nhưng mong mọi người không đi đào tin tức cũng như tiểu sử của bạn trai con bé ra. Việc này sẽ gây nguy hiểm cho con bé.”

Nói xong, Lục Chính Hiển kéo Lục Thiên Tinh rời đi, để lại Úc Quan Thiệu mặt cắt không còn một giọt máu.

Sau khi hai người họ đi, phóng viên vây kín Úc Quang Thiệu, liên tục đặt câu hỏi.

“Úc tổng, tại sao anh lại vu oan cho ảnh hậu Lục?”

“Úc tổng, tình nhân của anh rốt cuộc là ai?”

“Úc tổng, anh không biết quan hệ giữa Lục ảnh hâu và Lục tổng ư?”

Úc Quang Thiệu không nói được một câu nào, nhanh chóng bảo trợ lý ngăn cản đám phóng viên rồi rời đi.

Cục cảnh sát.

Hứa Dịch: “Tên Úc tổng đáng ghét, dám đổ xô nước bẩn này lên Tiểu Tinh.”

Tiểu Từ: “Ba hoa thật! Hương vị Lục ảnh hậu thế nào chỉ có Vân đội biết được thôi.”

Vân Trạch nghe được lời của Tiểu Từ, mặt bắt đầu nóng lên.

Anh thề, anh không có suy nghĩ bậy bạ đâu!

Thôi được rồi, cũng có một chút. Một chút thôi…

Tối hôm đó, khi Vân Trạch về nhà, phát hiện phòng khách sáng choang, một đống đồ đạc lỉnh kỉnh đang đặt giữa nhà.

Khỏi phải nói, anh cũng biết là do ai.

“Tiểu Tinh?”

Đúng như anh nghĩ, ngay lập tức có tiếng lạch bạch lạch bạch chạy ra, ừm… từ phòng anh.

“Em…?”

“Em dọn đến ở chung với anh. Dù sao chúng ta cũng hẹn hò rồi, cũng đã quen biết được 10 năm, có phải mới mấy ngày đâu cơ chứ.” Cô nũng nịu nói, sau đó cười hì hì quấn chặt lấy anh.

Vân Trạch vô cùng bất đắc dĩ. Sau đó, anh cũng dang tay ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói:

“Nhưng dù sao em cũng không thể cùng với anh ở chung phòng như vậy được. Chúng ta mới xác định chưa bao lâu.”

Đúng, chưa bao lâu. Chính xác hơn là mới có một ngày.

“Chúng ta bỏ qua 10 năm rồi, em cảm thấy thế nào cũng không đủ thời gian. Vân Trạch, em biết anh sẽ không bỏ em một mình nữa, có đúng không?”

Anh xót xa nhìn cô, khẽ gật đầu. Anh yêu Lục Thiên Tinh, 8 năm. Mặc dù thời gian không lâu bằng cô, cũng không chắc có thể sâu sắc được bằng cô. Thế nhưng, chắc chắn anh sẽ không dễ thay lòng. Huống chi, cô gái nhỏ của anh xinh đẹp động lòng người như vậy, tốt đẹp như vậy, yêu anh như vậy, anh càng không thể nào phụ tình cảm của cô thêm một lần.

Nhìn cô gầy như vậy, anh vô cùng đau lòng. Khẽ vuốt tóc cô, anh nói:

“Thiên Tinh, sau này, anh hứa sẽ cố gắng nắm tay em cùng đi đến già.”

“Anh nói được phải làm được.”

“Mặc dù làm cảnh sát rất nguy hiểm, nhưng anh sẽ cô gắng thực hiện lời hứa…”

Hai người lặng lẽ ôm nhau. Bỗng Lục Thiên Tinh hô lên một tiếng.

“Chết! Em quên mất!”

“Sao vậy Tiểu Tinh?”

“Vân Trạch, ngày mai ba mẹ em tới…”

Vân Trạch nghệch mặt ra, ngay sau đó hoảng hốt.

“Cái đó, chuyện của chúng ta, còn chuyện em qua đây ở, em nói cho ba mẹ em chưa?”

“Em đương nhiên nói rồi! Vì nói rồi nên ba mẹ em mới tới đó!”

“…”

“Vân Trạch, chắc chắn bố mẹ em sẽ nhiệt tình quá mức, nhưng anh đừng có sợ nha…”

“…” Nhiệt tình quá mức? Anh còn sợ họ ngăn cản đây.

Buổi tối hôm đó, Vân Trạch nhất quyết không cho cô vào phòng mình, đẩy cô qua phòng khách ngủ. Cô bĩu môi, không tình nguyện ôm gối đi qua đó.

Nửa đêm, Vân Trạch cảm thấy cả người nóng nực nên tỉnh lại. Anh động người, phát hiện có một khối trơn mịn mềm mại đang nằm trong lòng anh, quấn chặt lấy anh.

Hơi thở anh đông cứng, cả người cũng cứng đờ.

Ai có thể cho anh biết, cái cô gái nhỏ đáng chết này sao lại ở đây không?

Cái này cũng quá kích thích rồi đi?

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, nằm xích qua một xíu, nhưng người nào đó lại càng ôm chặt anh, còn khẽ dụi vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ. Tròng lòng anh dâng lên một cỗ ngứa ngáy.

Vân Trạch còn đang buồn ngủ, thần kinh vô cùng nhạy cảm. Vì vậy, anh không biết nên khóc hay nên cười khi phát hiện ra nơi nào đó có phản ứng không nên có.

Đêm hôm đó, Vân Trạch mất ngủ.

Ngày hôm sau, anh đến Cục cảnh sát, mấy anh cảnh sát trẻ thấy đôi mắt anh giống y như gấu trúc, trong lòng cảm thán tinh lực Lục ảnh hậu thật dồi dào.

Vân Trạch mà biết suy nghĩ trong lòng họ, khẳng định sẽ rất xấu hổ, mặt đỏ tai hồng.

Buổi tối, ba mẹ Lục Thiên Tinh tới thăm hai người. Vân Trạch vô cùng lo lắng.

Trước đó, anh cũng đã gặp cha mẹ Lục không ít lần. Họ cũng biết rõ hoàn cảnh của hai người trong vòng 10 năm này.

Cha Lục vô cùng cưng chiều con gái, cũng vừa mắt Vân Trạch, nhưng vẫn ra vẻ lãnh đạm, không nói gì nhiều.

Ngược lại, mẹ Lục vô cùng nhiệt tình, hai người mới quen nhau được hai ngày, đã liên lục hỏi han bao giờ đính hôn, bao giờ lĩnh chứng. Tiếp theo đó còn không ngừng tâm sự với anh bao nhiêu chuyện của Lục Thiên Tinh.

Lục Thiên Tinh nhìn Vân Trạch lúng túng như cô dâu nhỏ, trong lòng hơi buồn cười.

Ai nói Vân đội lúc nào cũng khí thế mạnh mẽ nào?

Vân Trạch của cô cũng có nhiều điểm rất đáng yêu nha!

Mấy ngày sau đó, Vân Trạch vô cùng bận rộn điều tra vụ án của Bùi Á Châu. Lục Thiên Tinh cũng tiếp tục giúp cảnh sát thăm dò manh mối.

——

Sắp tới Valentine, Lục Thiên Tinh vô cùng hào hứng chuẩn bị quà cho Vân Trạch. Cô tự mình ở nhà làm chocolate cho anh, định bụng hôm đó sẽ cùng anh ăn một bữa cơm dưới ánh nến vô cùng lãng mạn. Nhưng ông trời không chiều lòng người. Ngày hôm đó Vân Trạch phải tăng ca, còn cô phải đi quay chương trình.

Kế hoạch không cách nào thực hiện, Lục Thiên Tinh vô cùng buồn bực. Vân Trạch chỉ cười cười.

“Chúng ta bên nhau 10 năm rồi, còn cần bày ra nhiều thứ như vậy sao?”

“Nhưng mới yêu nhau được có mấy tháng…”

“Sau này còn rất nhiều thời gian mà. Chúng ta muốn bồi dưỡng tình cảm lúc nào chẳng được”

Vì câu nói đó của anh, Lục Thiên Tinh lập tức vui vẻ.

Cả ngày Valentine, Vân Trạch bù đầu làm việc tại Cục cảnh sát, Lục Thiên Tinh bân rộn chạy đi chạy lại ở trường quay.

Thi thoảng ở trường quay được nghỉ giải lao, cô lại chụp ảnh tự sướng rồi gửi cho Vân Trạch, đăng kèm dòng chữ:

Thiên Tinh v*: Trạch ca Trạch ca, ngắm ảnh cho đỡ nhớ em nha!

*v: đánh dấu tài khoản người nổi tiếng, nhiều lượt theo dõi.

Vì vậy, các anh cảnh sát ở Cục nhìn thấy một cảnh tượng: điện thoại Vân đội thi thoảng có thông báo, mỗi lần Vân đội xem xong, lại ngồi ngắm điện thoại cười cười một lúc lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN