Có Khổ Vẫn Yêu Anh - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Có Khổ Vẫn Yêu Anh


Chương 13


Tiết trời mùa xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi.

Lục Thiên Tinh mỉm cười nhìn điện thoại mình.

Vân Trạch vừa nhắn tin cho cô, không nói gì nhiều, chỉ dặn dò một câu: Em phải cẩn thận.

Lòng cô ấm áp. Trước giờ, anh đều không giỏi biểu đạt tâm tình của mình. Khi anh đồng ý kết giao, cô vẫn tưởng đó chỉ là giấc mơ. Cô theo đuổi anh 10 năm, anh vẫn quan tâm cô, lo lắng cho cô, nhưng không bao giờ đáp lại tình cảm của cô.

Nhiều lúc cô cùng nghĩ, có phải anh cũng thích mình, nhưng không nói ra? Nhưng cô lại cảm thấy rằng tự mình đa tình, anh đối với ai cũng đều tốt như vậy. Chì là, cô may mắn là cô gái đầu tiên được anh bao dung mà thôi.

Trước đó, anh nói: “Anh chưa bao giờ có cảm giác với em”, lòng cô quặn đau. 10 năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Cô dùng từng ấy thời gian, anh không để tâm. Cô cũng mệt mỏi, lý trí muốn buông xuống đoạn tình cảm, nhưng trái tim lại vẫn không tự chủ được hướng về phía anh.

Lúc anh nói: “Anh đồng ý.”, trái tim cô đập mạnh, không dám tin.

Lúc anh nói: “Anh cũng yêu em”, cô cứ ngỡ chỉ là một giấc mơ đẹp.

Anh nói rằng, anh chỉ sợ cô bị tổn thương, bị liên lụy, nên không dám nói cho cô biết. Cô dở khóc dở cười. Bao nhiêu năm như vậy, chỉ vì một lý do không có sức thuyết phục đó.

Anh không đồng ý, nhưng cô vẫn thân cận với anh. Như vậy cũng đủ để bị liên lụy rồi. Cô vô cùng bất đắc dĩ.

Lục Thiên Tinh chậm rãi đi trên đường. Hôm nay, cô có một cảnh quay ở ngoại thành, vào buổi chiều.

Không vội.

Mặc dù trước khi ra khỏi cửa, cô đã hóa trang thật kĩ rồi, nhưng vẫn có người nhận ra cô.

Mấy cô bé học đại học.

Tuổi trẻ đẹp đẽ, thật tốt.

“Chị Thiên Tinh, chị Thiên Tinh! Em là fan ruột của chị. Từ năm em học sơ trung đã xem phim chị đóng rồi. Chị có thể kí tên cho em không?”

Lục Thiên Tinh mỉm cười, lấy cây bút từ trong túi xách ra.

“Em tên gì?”

“Tống Tiểu Nhu ạ.”

Cô đưa tay, phóng khoáng ký tên, bên dưới còn đề “Tặng Tống Tiểu Nhu”. Nhìn cô bé chạy đi, cô thầm cảm thán.

A! Thật nhớ thời đại học!

Lục Thiên Tinh cúi đầu, cất bút vào trong túi xách.

Bỗng nhiên, từ phía sau thò ra một bàn tay. Tay đàn ông, cầm một chiếc khăn, định bịt mũi Lục Thiên Tinh.

Thế nhưng Lục Thiên Tinh là ai?

Cô ở cạnh Vân Trạch, ít nhiều cũng học được ở anh vài thứ.

Cô nhanh nhẹn né người kia, túm lấy tay hắn ta, dí chiếc khắn tay lên mũi hắn.

Hừ, gậy ông đập lưng ông!

Ngay sau đó, cô lấy điện thoại ra, bấm số Hứa Dịch.

“Tam ca!”

Đầu bên kia, Hứa Dịch nghe Lục Thiên Tinh gọi một tiếng “Tam ca” mà run rẩy cả người.

Đại tiểu thư của tôi ơi!

Hôm nay em ăn nhầm cái gì vậy?

“Chị dâu thân mến, bình thường không phải vẫn gọi thẳng tên tôi ra sao? Hôm nay gọi tam ca, tôi bị dọa sợ rồi đây này!”

“À, em có chuyện nói anh nè…”

“Có rắm mau thả! Đừng có ra vẻ thần bí. Đừng nghĩ anh gọi em một tiếng chị dâu là anh không dám làm gì em.”

“Tam ca, đừng nóng. Mau tới đường XX…”

Mặc dù mạnh miệng, nhưng Hứa Dịch vẫn rất nghe lời chạy tới địa chỉ Lục Thiên Tinh báo. Cậu ta còn rất tức thời gọi điện thông báo cho Vân Trạch trước.

“Thiên Tinh, có chuyện gì?”

Nhìn thấy Vân Trạch tới cùng Hứa Dịch, cô cũng không ngạc nhiên lắm. Chỉ cần là chuyện có liên quan tới cô, cậu ta kiểu gì cũng nói cho anh biết.

“Hứa Dịch, anh Trạch, có lẽ có người phát hiện ra em điều tra ngầm rồi…”

—————————————-

Cục cảnh sát.

Vân Trạch sau khi nghe cô nói, lập tức bảo cô hủy lịch trình quay ở ngoại thành, nhưng cô không đồng ý. Anh chỉ có thể kêu người hộ tống cô đi, để cô tránh gặp nguy hiểm. Ngay sau đó, anh quay lại cục cảnh sát.

“Tiểu Dịch…”

“Đại ca…”

Cả hai người đồng thời mở miệng.

“Đại ca, anh nói trước.”

Vân Trạch gật đầu, mở miệng.

“Trong đám minh tinh, nghệ sĩ đó, đã có người phát hiện Tiểu Tinh ngầm điều tra cho chúng ta, thu thập được chứng cứ, chứng tỏ người đó đã bắt gặp Tiểu Tinh lúc em ấy làm việc, hoặc Tiểu Tinh bị người đó theo dõi.” Anh ngừng lại một chút, “Người đàn ông kia có vẻ như là mấy tên du côn chuyên đi cướp bóc, thuê mấy loại người này cũng chỉ có mấy người không thể công khai mới là vậy thôi. Nếu chỉ đơn giản là muốn gây bất lợi, tìm mấy tên đánh thuê tính thành công cao hơn nhiều…”

“Em cũng nghĩ vậy, gần đây chị dâu vừa mới công khai gia thế, mấy người mà cô ấy đắc tội chắc cũng không dám manh động. Vậy mà còn biết hôm nay chị dâu quay phim, thuê người tấn công chắc cũng chỉ có mấy người trong showbiz bị chị dâu tra ra được gì đó liên quan tới vụ án Bùi Á Châu mới sốt ruột muốn gây bất lợi.”

“Ừm, mong mọi chuyện thuân lợi…”

—————————–

Buổi quay phim ở ngoại thành hôm đó quả thực thuận lợi. Có điều, nam chính hôm nay trạng thái tâm lý không được tốt lắm, hại Lục Thiên Tinh phải diễn đi diễn lại năm lần bảy lượt.

Cô thầm than, hôm nay đúng là ngày xui xẻo.

Sáng sớm, bị tấn công.

Đến phim trường, bị thay nhầm trang phục.

Nam chính tâm trạng bị ảnh hưởng gì đó, một cảnh quay phải NG* 13 lần.

*NG: no good, cảnh diễn không tốt, phải quay lại.

Đạo diễn bộ phim này vô cùng nóng tính, chửi mắng nam chính te tua, hại mọi người bên cạnh cũng bị nghe mắng theo.

Kết quả, quay xong một cảnh, đã đến giờ ăn trưa.

Tệ hại hơn, bữa trưa thật kém chất lượng. Cũng không thể trách đoàn làm phim, đây là vùng ngoại thành kiếm được chỗ mua đồ ăn là rất hiếm.

Lục Thiên Tinh chưa tới 3 giờ chiều đã đói lả.

Không những vậy, cô còn bị coi là chân chayj vặt cho đạo diễn.

Aaaaaa! Cô muốn về với Trạch ca!

———————–
Chương sau có H nhẹ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN