Có Khổ Vẫn Yêu Anh - Chương 14 (H nhẹ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Có Khổ Vẫn Yêu Anh


Chương 14 (H nhẹ)


Hôm nay làm việc cả ngày, mồ hôi nhễ nhại khiến Lục Thiên Tinh rất khó chịu.

Vừa về tới nhà, cô liền đi tắm.

Dòng nước mát lạnh chảy dọc cơ thể, cảm giác rất sảng khoái. Trời mùa hè luôn luôn nóng nực, oi bức. Thật sự muốn lúc nào cần đều có thể tắm nước mát một phen.

Tắm xong, Lục Thiên Tinh mới phát hiện, cô không lấy quần áo mới để thay ra. Không còn cách nào khác, cô đành phải quấn khăn tắm đi ra ngoài mặc quần áo.
———————————————-

Vân Trạch hôm nay đi siêu thị mua đồ, quyết định mình sẽ tự tay nấu bữa tối cho Lục Thiên Tinh. Về đến nhà, thấy động tĩnh trong phòng ngủ, anh liền biết được cô đang ở trong đó. Anh bước chân về phía phòng ngủ. Mở cửa phòng ra, chưa kịp lên tiếng chào hỏi, anh lập tức bị cảnh tượng trong phòng làm cho suýt cắn phải đầu lười.

Mẹ nó! Không mặc quần áo.

Trên người cô chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, chỉ che được qua bắp đùi một chút. Da thịt gần như đều lộ hết ra ngoài không khí.

Lục Thiên Tinh mới tắm xong, mái tóc được quấn cao, lộ ra cần cổ trắng nõn. Trên cơ thể cô vẫn còn đọng lại nước, theo làn da căng mịn chảy dọc xuống bên dưới.

Dáng người cô rất đẹp, bầu ngực căng tròn đầy dặn, eo thon nhỏ, mông tròn vểnh lên.

Yết hầu anh khẽ động.

Hình ảnh cô bây giờ đánh mạnh vào thị giác anh.

TMD! Quá kích thích!

Nhận ra Vân Trạch về tới nhà, Lục Thiên Tinh liền chạy ra chỗ anh, cười hớn hở: “Vân Trạch, đã về!”

“Em…sao không mặc quần áo vào?” Lông mày anh nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết một con muỗi. Anh thầm bổ sung trong lòng: Mặc dù anh có khả năng kiềm chế cao, nhưng chỉ cần là trước mặt cô, định lực gì đó vứt đi hết.

“A…” Cô kêu lên một tiếng, “Vừa rồi em tắm, quên không đem theo quần áo…”

Nhìn Lục Thiên Tinh hiện tại, mặt Vân Trạch lập tức nóng lên, cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nhìn cô thì thực sự không ổn. Anh rời ánh mắt đi.

Lục Thiên Tinh nhìn anh đỏ mặt, tâm tình liền tốt, trong đầu chợt xuất hiện ý nghĩ tà ác muốn trêu đùa anh một phen.

Nghĩ là làm, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi nhắm chuẩn xác lên môi anh, nhẹ nhàng hôn một cái. Vân Trạch theo phản xạ ôm lấy eo cô. Thế nhưng tay vừa đặt lên chiếc khăn tắm, thân thể đột nhiên cứng ngắc.

Không ổn, thật sự rất không ổn.

Anh cũng là một người đàn ông bình thường, hoàn toàn khỏe mạnh!

Lục Thiên Tinh dĩ nhiên cũng cảm nhận được người anh cứng đờ. Cô khẽ “Hừ” một tiếng, cắn nhẹ lên môi Vân Trạch. Dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ, cô không nhịn được vươn nhẹ đầu lưỡi, di chuyển giữa môi răng của anh, đôi tay ôm chặt cổ anh hơn, thân thể cũng thuận theo thế dán sát vào.

Đầu Vân Trạch nổ oành một tiếng, đột nhiên cái gì cũng không suy nghĩ được.

Anh khẽ rủa thầm một tiếng, đè cô xuống giường. Sau đó, bị động liền biến thành chủ động, tay ghì chặt gáy cô, hung hăng hôn lên môi cô.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động, dĩ nhiên cô rất hưởng thụ.

Lục Thiên Tinh thầm nghĩ: Ừm, thừa dịp ăn sạch luôn Vân Trạch nhà cô mới được.

Hai người hôn đến lúc hô hấp bắt đầu không thông mới buông nhau ra.

Lục Thiên Tinh khẽ nhúc nhích người, phát hiện ra một vật cứng rắn chọc vào bụng mình. Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao Trạch ca nhà cô lại trở nên dễ bị khiêu khích như vậy không?

Giọng Vân Trạch khàn khàn, “Bảo bối, mau mặc quần áo vào đi…”

Mau mặc vào đi a! Anh không thể đảm bảo anh có thể làm Liễu Hạ Huệ.

Vân Trạch không ngờ, mình có thể sớm có phản ứng như vậy.

Sau một hồi lăn lộn hôn hít trên giường, khăn tắm trên người Lục Thiên Tinh đã rớt ra.

Vân Trạch hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế lại bản thân mình. Anh chống tay lên, chuẩn bị đứng dậy.

Lục Thiên Tinh híp híp mắt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Vân Trạch.

Không cho anh chạy thoát! Cô hôm nay phải ăn sạch anh. Vốn dĩ chỉ muốn trêu dùa anh một phen, nhưng bây giờ, cô đổi ý.

Lục Thiên Tinh vòng tay qua cổ Vân Trạch kéo anh xuống, đôi chân câu lên hông anh, thân thể áp sát người anh. Ngực cô dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, bàn tay không ăn phận vuốt ve gò má anh. Đôi môi xinh đẹp đỏ tươi khẽ mấp máy, ánh mắt mê ly, trong cực kỳ mị hoặc.

“Trạch ca…”

Vân Trạch cảm thấy cả người nóng bừng, tim đập không kiểm soát được. Thân thể anh càng thêm cứng đờ, bụng dưới sớm căng cứng tới mức khó chịu. Ngày thường bị Lục Thiên Tinh trêu chọc, anh sớm đã quen. Thế nhưng bây giờ trên người cô không một mảnh vải che thân, anh dễ dàng sinh ra phản ứng. Nhìn ôn hương nhuyễn ngọc nằm dưới thân mình, anh thực sự muốn mất hết lí trí.

“Tiểu Tinh, đừng đùa nữa, mau buông anh ra!” Mẹ kiếp, cái sự tình này anh chỉ muốn phát sinh sau khi đã danh chính ngôn thuận.

Vân Trạch cố gắng ẩn nhẫn, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt.

Mẹ nó! Làm Liễu Hạ Huệ thật không dễ!

Lục Thiên Tinh cười cười, kéo gương mặt của anh tới gần mình. Cô ghé sát vào tai anh, thôi nhẹ một hơi, rồi khẽ liếm vành tai anh một chút.

Dường như không muốn sống.

Hơi thở cô nóng rực bên tai anh, nóng tới mức thân thể anh như bị lửa đốt. Người Vân Trạch run đến lợi hại, bàn tay siết chặt lại.

Mô Phật! Anh phải bình tĩnh!

Cô gái đáng chết!

Anh cứng nhắc đứng dậy muốn đi vào nhà tắm.

Ừm, nhưng Lục Thiên Tinh không cho phép. Cô kéo mạnh tay anh lại, đẩy anh ngã xuống giường. Cô xoay người ngồi lên người anh, đôi mắt khẽ híp lại.

“Vân Trạch, anh muốn thoát?” Giọng hơi lên cao. “Không có cửa…”

Dứt lời, đôi môi cô nhắm chuẩn xác môi anh mà hôn lên, mút vào, từng chút từng chút khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

Hơi thở anh dồn dập.

Thực sự muốn giết người mà.

Lục Thiên Tinh ngồi trên người anh, cơ thể hoàn toàn trần trụi. Cô như vô tình, lại như cố ý, cọ xát nơi riêng tư của mình tại vật nóng bỏng ở hạ thân anh.

Như một tiểu yêu tinh!

Vân Trạch thở dốc một hơi.

Hai người ở bên nhau, Vân Trạch luôn cố gắng áp chế ham muốn của mình xuống. Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, yêu kiều như vậy, nói không có ý nghĩ không an phận nào thì quả thực là nói dối. Anh biết không nên làm loại chuyện này khi tình cảm chưa vững chắc, mà anh cũng lo Lục Thiên Tinh không thích. Anh thừa nhận, anh là một người bảo thủ. Cá nhân anh cảm thấy, sau khi kết hôn mới có thể phát sinh quan hệ. Thế nhưng bây giờ anh không thể hiểm soát lý trí của mình.

Phía trên thân thể anh, là cơ thể mềm mại, trắng nõn của người con gái trong lòng anh. Cô là người phụ nữ của anh, là người mà anh mong muốn. Bị cô khiêu khích, anh không thể nhẫn nại.

Anh nghĩ: Lý trí là cái gì? Bay mất rồi.

Bàn tay thô ráp của Vân Trạch ghì chặt gáy cô, đầu lưỡi đảo qua tất cả các góc trong khoang miệng. Anh hôn dịu dàng, nhưng cũng mạnh bạo.

Lục Thiên Tinh đưa tay bắt đầu cởi quân phục của anh xuống.

Anh cố gắng dùng một chút lí trí còn sót lại của mình, hỏi cô:

“Tiểu Tinh, em chắc chứ?”

Đôi mắt xinh đẹp khẽ nâng lên, nhìn anh. Cô không nói gì, trực tiếp cởi áo anh ra.

Vân Trạch khẽ rủa một tiếng trong đầu, tiếp tục hung hăng mà hôn cô. Bàn tay anh bắt đầu không đứng đắn, trượt xuống mông cô, xoa xoa, vỗ nhẹ. Bàn tay còn lại đặt ở nơi căng tròn mềm mại phía trước, nhẹ nhàng nắn bóp.

Đôi mắt anh đục ngầu.

Lục Thiên Tinh dường như rất hài lòng với sự chủ động của anh. Tay cô đặt trên ngực anh, từ từ di chuyển xuống dưới, lướt qua bụng, không có ý định dừng lại.

Nơi nào đó của anh đã sớm căng cứng. Nhìn cô chậm rãi trượt tay đến vị trí khóa kéo của chiếc quần, nhẹ nhàng ấn xuống, lại xoa xoa. Hô hấp anh như bị ngưng trệ. Anh lập tức há miệng thở dốc, thân thể cứng đờ. Một trận tê dại truyền đến, Vân Trạch khẽ run rẩy, phát ra một tiếng rên rỉ.

Tay anh vuốt ve da thịt cô. Bàn tay anh thô ráp, da thịt cô mịn màng, trơn nhẵn. Cảm giác đối lập nhau làm hai người đều cảm thấy dễ chịu

Anh xoay người, đặt cô bên dưới thân mình. Bàn tay luồn vào mái tóc của cô

“Tiểu Tinh, anh nhịn…nhịn không được nữa…”

Cô cười khúc khích, nâng mắt lên nhìn anh, “Anh không cần nhịn…”
———-
Hãy đoán kết cục đi nào :>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN