Có Khổ Vẫn Yêu Anh
Chương 6: Nghi phạm
Sau khi nhân được mail của Lục Thiên Tinh, Vân Trạch và Hứa Dịch đã mở ra xem ngay tại chỗ. Hứa Dịch vừa bấm mở, lập tức tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong đoạn băng ghi hình truyền vào tai hai người.
Vân Trạch: “…”
Hứa Dịch: “…”
Vân Trạch ngay lập tức đỏ mặt, Hứa Dịch cũng sững sờ.
Mẹ nó, thứ gì đây? AV*? Tiểu Tinh gửi cái này là có ý gì đây?
*AV: Adult Video
Trong đoạn băng ghi hình, chính là cảnh hạn chế độ tuổi.
Nội tâm Hứa Dịch kêu gào. TMD! Khẩu vị Tiểu Tinh thật nặng! Đôi nam nữ kia rõ ràng là đang chơi xe chấn* có được không? Đây là muốn cùng Vân đội như vậy sao?
Vân Trạch cũng luống cuống hết tay chân, vội vàng muốn tắt video đi. Thế nhưng vừa nhìn thấy nam nữ chính trong đoạn phim, anh giật mình. Hứa Dịch cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn, cậu ta chợt nhận ra đầu óc mình quá đen tối khi nghĩ Lục Thiên Tinh là muốn như vậy.
Người trong đoạn phim, chính là Mạc Diêu Diêu và chồng Bùi Á Châu.
Vân Trạch vội vàng bảo Hứa Dịch triệu tập mọi người tới phòng họp.
“Hiện tại chúng ta đã có bằng chứng Cố Dĩ Văn, chồng Bùi Á Châu ngoại tình với nữ minh tinh Mạc Diêu Diêu. Theo thông tin có được, Mạc Diêu Diêu và Bùi Á Châu đã có xung đột với nhau 1 ngày trước khi xảy ra vụ án. Người này rất khả nghi, có lẽ chúng ta nên mời cô ta về thẩm vấn.”
“Nếu mời cô ta về hợp tác điều tra, cô ta không khai cũng chỉ có thể giữ lại 24 tiếng, nhỡ đâu khi thả ra cô ta phát tán tin vụ án vẫn tiến hành điều tra, tới lúc đó áp lực truyền thông chúng ta không đỡ được đâu. Vân đội, anh phải suy nghĩ kỹ.” Cậu cảnh sát trẻ Tạ Văn Phong lên tiếng.
Tiểu Từ nghĩ nghĩ, “Chúng ta vẫn có thể để Lục ảnh hậu tiếp tục thăm dò mà?”
Vừa nói dứt lời, Tiểu Từ liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Hai cặp mắt bắn về phía cậu, trừng to, khiến Tiểu Từ nhất thời sợ hãi.
Giọng nói Vân Trạch trầm thấp: “Thiên Tinh bây giờ ra khỏi nhà cũng phải ngó Đông ngó Tây, đâu đâu cũng có chó săn. Lo cho bản thân còn không được, cậu còn muốn cô ấy giúp chúng ta?”
Hứa Dịch không nhịn được cũng mở mồm: “Tiểu Tinh bây giờ scandal bay đầy trời, ra khỏi nhà cũng nguy hiểm chứ đừng nói đi nơi này nơi nọ mà thăm dò…”
Đôi môi Tiểu Từ run run.
Mẹ nó, cậu chỉ nhất thời không để ý nói ra thôi có được không?
Hai người nhất thiết phải dùng cái loại ánh mắt lạnh băng đó nhìn cậu sao?
Có nhất thiết phải nặng lời vậy không?
Thực đau lòng a! Trái tim cậu rất mong manh dễ vỡ đó.
“Bây giờ, việc chúng ta cần làm là tìm cách điều tra Mạc Diêu Diêu mà không để cô ta phát hiện.” Vân Trạch tiếp tục nói, “Chúng ta không thể nhờ Thiên Tinh tếp được. Vì vậy, tôi hạn cho các cậu trong vòng 2 tuần, bằng bất kỳ cách nào, điều tra thật kỹ hành tung cũng như chứng cứ ngoại phạm của Mạc Diêu Diêu.”
“Vân đội, như vậy có chút khó khăn…” Một cảnh sát khác lên tiếng.
Vân Trạch ngay lập tức cắt ngang lời, “Khó khăn cũng phải tra cho bằng được. Các cậu không thấy Lục Thiên Tinh bận rộn như vậy, suốt ngày phải đi show rồi quay phim mà trong thời gian vừa qua giúp chúng ta tìm hiểu được bao nhiêu chuyện. Các cậu là cảnh sát đã qua huấn luyện, được vào đội hình sự, vậy mà ngay cả một ảnh hậu cũng không muốn bằng sao? Ý thức trách nhiệm của các cậu đâu hết cả rồi?”
Nghe Vân Trạch khiển trách, anh chàng cảnh sát biết điều lập tức im lặng. Cậu ta vô cùng muốn kháng nghị.
Vân đội , anh đừng suốt ngày lấy ảnh hậu Lục ra nói có được hay không?
Ai cũng biết trong lòng anh, ảnh hậu Lục là nhất có được hay không?
Vào những lúc này mà nhắc tới ảnh hậu Lục, các cậu sẽ rất nhanh bị phân tâm có được hay không?
Vân Trạch nói xong, cũng dần bình tĩnh lại, cho mọi người tan họp trước.
Thờ dài một hơi, anh chợt phát hiện ra không có Lục Thiên Tinh ở bên, dạo này anh càng ngày càng hay cáu gắt.
Hứa Dịch đi lại vỗ vai Vân Trạch, “Vân đội, bây giờ Tiểu Tinh gặp rắc rối, có phải hay không anh nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút?”
Vân Trạch trầm ngâm một lát, rồi gật đầu. Vân Trạch quả thức rất muốn gọi cho cô, nhưng anh sợ, khi nghe giọng nói của cô, lại không tự chủ được nhớ nhung.
Dù gì cô cũng giúp cảnh sát được nhiều việc, bây giờ cô gặp rắc rối, anh cũng nên quan tâm cô.
“Tiểu Dịch!”
“Sao vậy Vân đội?”
“Cậu bảo, tôi gọi điện cho Thiên Tinh nên nói cái gì bây giờ?”
Hứa Dịch: “?”
Vân Trạch biết rằng Lục Thiên Tinh luôn kiên cường, không cần người an ủi. Bây giờ gọi điện thoại, anh không nghĩ ra mình nên nói gì với cô.
Hứa Dịch nhìn Vân Trạch, càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc. Nhìn qua Vân đội cũng không phải đang tức giận Tiểu Tinh, Tiểu Tinh càng không có khả năng chiến tranh lạnh với Vân đội. Thế nhưng, hãy nói cho cậu ta biết cái tình huống quái gở này là thế nào đi?
Đừng nói cậu ta đa nghi, cả phòng hình sự đều cảm thấy mấy tháng nay Lục Thiên Tinh đều không có tới đây một lần, tâm tình Vân Trạch cũng không được ở trạng thái tốt cho lắm.
“Vân đội, anh có phải…ừm…xảy ra vấn đề với Tiểu Tinh rồi?”
“Không có!” Vân Trạch lên giọng, gần như hét lên.
Hứa Dịch: “…” Được rồi, không phải là có. Chỉ có rất nhiều mà thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~
Hơn 1000 từ có ít quá không mọi người?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!