Có Khổ Vẫn Yêu Anh - Chương 5: Bao nuôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Có Khổ Vẫn Yêu Anh


Chương 5: Bao nuôi?


Từ hôm Lục Thiên Tinh ở Sở cảnh sát về, hai người không gặp lại nhau. Thi thoảng có gọi điện nhắn tin, nhưng chỉ nói về vụ án Bùi Á Châu, không hề nói đến chuyện khác.

Hai tháng trôi qua, vụ án thu được không ít manh mối, nhưng vẫn không có manh mối nào hữu dụng.

Vân Trạch và Lục Thiên Tinh đã nửa tháng không liên lạc.

Sáng sớm, Hứa Dịch qua đội hình sự tìm Vân Trạch. Hôm vừa rồi chị dâu vừa thông báo cho cậu đã tìm được chứng cứ Bùi Á Châu và một nữ minh tinh hạng 2, tên là Mạc Diêu Diêu, có xảy ra tranh chấp tại đêm hội ngay trước hôm Bùi Á Châu bị sát hại. Hai người họ còn động chân động tay với nhau, nghe nói mâu thuẫn rất gay gắt.

Ở cửa phòng hình sự, theo tác phong cần có, Hứa Dịch gõ gõ cửa.

Cốc… Cốc… Cốc…

Im lặng. Không thấy Vân Trạch trả lời.

Lại gõ.

Cốc… Cốc… Cốc…Cốc…

Vẫn không thấy trả lời.

Hứa Dịch nhìn Vân Trạch ngồi ngẩn người nhìn ra cửa sổ, trong lòng cảm thấy quái lạ.

Vân đội có bao giờ thất thần như thế này? Gõ cửa năm lần bảy lượt cũng không phản ứng.

Nhìn thế nào cũng giống như… giống như… thất tình?!

Mang theo một bụng nghi hoặc, cậu bước lại gần Vân Trạch.

Vân Trạch lúc này thực sự không để ý cái gì được, chỉ một mực suy tư. Thiên Tinh thật sự không truy anh nữa? Sẽ bỏ xuống được đoạn tình cảm đó?

Biết trước là không có cô trong lòng mình sẽ có cảm giác gì, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này cô sẽ yêu đương, sẽ kết hôn với người khác, nở nụ cười rạng rỡ, thật xinh đẹp quyến rũ trong lòng người đó, sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc thương yêu người đó, trái tim đau đến tê dại.

Đã hai tháng, cô không tìm anh, không quấy rầy anh. Cô làm đúng như những gì cô nói. Cô gái đó, luôn nói được làm được.

Vân Trạch đang ngồi hồi tưởng lại quá khứ hai người, bỗng một bàn tay đạp mạnh vào vai anh.

Vân Trạch giật bắn mình, đứng dậy.

“Hứa Dịch, cậu hù chết lão tử!”

“Ách, Vân đội… Em không cố ý. Em gõ cửa nãy giờ, anh không có phản ứng nên em mới lại gọi anh.”

Vân Trạch nhíu mày, day day mi tâm, “Cậu có chuyện gì?”

“À, chị dâu có manh mối…”

“Đừng gọi chị dâu nữa…” Đừng gọi vậy nữa, Thiên Tinh sau này sẽ không còn là cô gái của anh nữa…

Hứa Dịch một mặt mộng bức. Bình thường vẫn gọi, không phải sao? Sao tự nhiên hôm nay Vân đội tỏ thái độ vậy? Cãi nhau?

Bất quá, không có nhiều thời gian suy nghĩ, Hứa Dịch nghe lời đổi xưng hô, “Tiểu Tinh phát hiện ra manh mối.”

Hứa Dịch và Lục Thiên Tinh lớn lên cùng nhau, hồi nhỏ nhà ngay cạnh nhau. Cậu lớn hơn Lục Thiên Tinh một tuổi, vẫn luôn gọi cô “Tiểu Tinh”. Thế nhưng khi biết gian tình giữa Vân Trạch và Lục Thiên Tinh, đổi ngay thành “chị dâu”. Vậy nên bây giờ Vân đội không cho gọi, cậu liền gọi lại xưng hô cũ.

“Ừm, nói đi.” Hứa Dịch gọi Tiểu Tinh, đập vào tai Vân Trạch trở nên khó nghe vô cùng.

“Tiểu Tinh nói trước hôm Bùi Á Châu bị sát hại, cô ta và Mạc Diêu Diêu có xảy ra xô xát.”

“Hẳn là có bằng chứng đi?” Không có bằng chứng, Lục Thiên Tinh sẽ không lập tức thông báo.

“Đúng vậy, Tiểu Tinh có tìm được đoạn băng từ camera khách sạn, chỗ hai người gây sự với nhau. Tiểu Tinh còn nói, trước kia Mạc Diêu Diêu có quan hệ mờ ám với chồng của Bùi Á Châu, nhưng hiện tại em ấy chưa tìm được chứng cứ. Đó có thể là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa Bùi Á Châu và Mạc Diêu Diêu. Anh cũng biết đấy, Tiểu Tinh cũng có nói cô Bùi Á Châu kia rất đa nghi, không có quan hệ gì với chồng cô ta mà cũng bị cô ta dằn mặt cho rồi, dạy dỗ Mạc Diêu Diêu cũng là rất bình thường…”

“Ừm…”

Thấy Vân Trạch trầm mặc, Hứa Dịch tùy tiện tìm đề tài để nói, tránh bầu không khí im lặng quỷ dị.

“Ài, có Tiểu Tinh làm trong showbiz đúng là bớt được công việc. Những chuyện chúng ta không tiện điều tra, đều có thể nhờ Tiểu Tinh thăm dò. Chúng ta cũng đâu thể tìm hết ra được những bí mật trong vòng giải trí… Nhưng Tiểu Tinh cũng cực khổ, giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy. Showbiz cũng không phải là đơn giản, em ấy còn phải một mình chống chọi bao nhiêu thứ…”

Vân Trạch vẫn trầm mặc. Nghe Hứa Dịch nói, anh cũng đau lòng thay cho cô. Thế nhưng cũng đâu có thể làm được gì cho cô. Mà Hứa Dịch nói chuyện, mở miệng ra một câu Tiểu Tinh hai câu Tiểu Tinh, làm anh phải cố gắng áp chế ý muốn đánh người xuống.

Luôn miệng nhắc đến Lục Thiên Tinh trước mặt anh, còn gọi thân mật như vậy, là cố ý giày vò anh?

Hứa Dịch cũng phát hiện anh không muốn nói chuyện, cũng không nói nữa. Cậu cầm điều khiển, mở TV lên. Khi chuyển qua kênh giải trí, Hứa Dịch và Vân Trạch đều sững sờ.

Một đám phóng viên chen chúc trước cửa khu chung cư của Lục Thiên Tinh, liên tục quay phim chụp ảnh, đặt ra câu hỏi.

“Ảnh hậu Lục, xin hỏi cô đang được Tổng giám đốc Úc thị bao nuôi?”

“Ảnh hậu Lục, tấm ảnh chụp được cô và Úc Quang Thiệu cũng nhau vào khách sạn đó là thật đúng không?”

“Cô câu dẫn Úc tổng, nguyện ý làm tiểu tam sao?”

“Úc phu nhân có biết chuyện cô và Úc tổng đang qua lại không?”

Giờ phút này, trong lòng Lục Thiên Tinh không ngừng cười lạnh. Cô lại đắc tội với người ta rồi. Không biết lần này lại là ai hãm hại? Lục thị nhà cô còn lớn gấp mấy lần Úc thị của bọn họ, cô mà cần người ta bao nuôi sao?

Lục Thiên Tinh tiến vào giới giải trí, vì không muốn người thân bị quấy nhiễu nên không công khai thân phận đại tiểu thư Lục thị. Cho tới bây giờ, mọi người đều nghĩ cô chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường. Thế nên bây giờ mới có người đi chụp xô nước bẩn này lên đầu cô.

“Xin lỗi mọi người, người trong ảnh không phải tôi. Tôi không quen biết Úc tổng, cũng không có chuyện người khác bao nuôi tôi. Bây giờ tôi rất bận, mong mọi người nhường đường.” Lục Thiên Tinh lãnh đạm lên tiếng, quét mắt qua nhìn đám phóng viên. Mặc dù lời nói của cô rất lịch sự, nhưng qua ánh mắt, họ nhìn ra được sự cảnh cáo trong đó.

Bất quá, một nữ diễn viên bình thường, không ai tin rằng Lục Thiên Tinh có thể làm gì được mình nên vẫn chen chúc nhau, không chịu nhường đường.

“Ảnh hậu Lục, bộ quần áo người phụ nữ kia mặc, giống hệt bộ cô mặc hôm đó. Cô còn chối là không phải cô?”

“Ảnh hậu Lục, bằng chứng rõ ràng, cô còn không nhận?”

Lục Thiên Tinh thực sự đau đầu, nhìn đám phóng viên như nhìn một đám chó mèo ngu ngốc.

Chỉ là quần áo giống a! Dáng người có giống đi nữa thì đấy không chắc sẽ là cô nha. Một bộ quần áo, không biết có bao nhiêu người giống nhau. Tùy tiện tìm một cô gái dáng người giống cô, mua bộ quần áo y hệt vậy là có thể giả mạo rồi nha!

Nhưng nhìn đám phóng viên kia, không còn cách nào khác, cô nói với bọn họ, “Thứ sáu tuần này tôi sẽ mở buổi họp báo giải thích rõ chuyện này. Tới lúc đó, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi mọi người đặt ra.”

Cùng lúc đó, điện thoại cô thông báo, tập tin đã gửi đi thành công.

~~~~~~~
Có nên ngược dài dài chút không nhỉ :3? Mình định vài chương nữa là sủng rồi :”>
______
Bấm nút sao cho mình nhaa =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN