Có Khổ Vẫn Yêu Anh
Chương 4: Lần cuối
“Em nghe nói trước khi xảy ra vụ án, Bùi Á Châu thường xuyên cùng Âu tiền bối tới hộp đêm Hinh Sắc. Hai người quan hệ có vẻ mập mờ. Có thể nguồn cung cấp ma túy cho Bùi Á Châu cũng là ở đó.”
“Hay đi cùng Âu Thiện Dương?”
“Đúng vậy. Bất quá Âu tiền bối cùng nữ minh tinh hay nghệ sĩ nào đến hộp đêm chơi cũng không có gì kỳ lạ.”
“Ý em, cùng Âu Thiện Dương tới hộp đêm là chuyện bình thường?” Vân Trạch nheo mắt, giọng nói bất giác cao lên.
Lục Thiên Tinh nhún vai, vẻ không để ý nói: “Nói thế cũng không sai, quan hệ của anh ấy với người trong ngành rất tốt. Hắc, đợt trước anh ấy bị người ta hãm hại, người trong giới không ai muốn tiếp xúc với anh ấy, chính là em cũng với anh ấy tới hộp đêm uống rượu giải sầu thâu đêm luôn nha!”
Nghe cô nói, mặt Vân Trạch đen thui. Cái cô nàng này, lại dám cùng đàn ông tới hộp đêm uống rượu cho tới sáng. Có biết đàn ông ban đêm bao nhiêu kẻ hóa sói không hả? Cmn, thằng nào dám giở trò với Lục Thiên Tinh, anh sẽ…anh sẽ…
“Từ nay, cấm em tới mấy nơi như hộp đêm nữa. Không an toàn…” Đúng, rất không an toàn. Đi tới mấy nơi đó, cô sẽ bị người ta bẫy rồi ăn sạch vào bụng mà không biết gì.
“A… Như vậy rất nhàm chán… “
“Thiên Tinh, nghe lời.” Giọng nói anh ôn hòa nhưng lại khiến Lục Thiên Tinh cảm thấy nguy hiểm.
“Nói chuyện chính đi nào!” Cô quyết định bỏ lơ lời anh nói. Đùa à? Không đi hộp đêm thì còn nơi nào vui nữa?
Vân Trạch im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là nói chuyện vụ án trước.
“Quan hệ của Bùi Á Châu trong giới cũng rất phức tạp. Anh không biết đâu, cô ta gây thù chuốc oán khắp nơi. Em cũng chả ưa nổi cô ta. Hừ, thấy nữ nghệ sĩ nào nói chuyện với chồng cô ta là lại bắt đầu nói người ta quyến rũ hắn này nọ. Tưởng như chồng cô ta có giá lắm ý…”
“Ý em là, mắc bệnh đa nghi sao?”
Lục Thiên Tinh nhếch mép cười khinh bỉ, “Chứ còn sao nữa. Không loại bỏ được khả năng cô ta ép người quá đáng bị ghi thù đâu. Chả mấy người phụ nữ nào gặp rồi mà chơi nổi với cô ta. Trên sân khấu thì cứ như thiên thần, xuống dưới thì thành người đàn bà chua ngoa đanh đá. Ai biết chồng cô ta có chịu nổi cái tính tình đó không.”
Vân Trạch cau mày, “Xem ra có rất nhiều người đáng nghi…”
Vân Trạch ngồi xuống bàn làm việc, ghi chép những thông tin Lục Thiên Tinh vừa cung cấp lại. Lục Thiên Tinh đứng bên cạnh, cúi đầu xuống xem anh làm việc.
Cả hai người đều im lặng. Tới khi Vân Trạch ghi chép xong, ngẩng đầu lên, thấy Lục Thiên Tinh chăm chú nhìn anh, khuôn mặt gần trong gang tấc.
Vân Trạch sững sờ. Nhìn gương mặt xinh đẹp đã được tẩy trang, lông mi dài cong vút, đôi mắt đen láy, sống mũi cao, đôi môi nhỏ đỏ mọng, anh cố gắng khắc chế ham muốn ôm cô vào lòng xuống.
Lục Vân Tinh thấy anh quay sang nhìn, môi khẽ nhếch lên, khóe mắt cong cong, dường như rất cao hứng.
“Trạch ca…”
“Hả?” Vân Trạch theo bản năng trả lời một tiếng.
“Tới khi nào anh mới đồng ý cùng em kết giao a?” Mũi khẽ chun chun, cô hỏi một vấn đề quen thuộc suốt 10 năm.
Anh cau mày, ánh mắt có vài phần ảm đạm, “Em biết chuyện này không thể…”
“Không có cái gì không thể.” Lục Thiên Tinh cắt ngang lời anh, không để cho anh nói hết, “Em năm nay đã 25 tuổi rồi, cha mẹ em cũng thúc giục em nhanh nhanh có bạn trai. Nhưng anh Trạch, anh biết ngoài anh ra em sẽ không chấp nhận ai…”
Vân Trạch nghe ra được giọng nói cô có phần bi thương, “Anh không có cách nào đáp trả…”
“Tại sao?” Lục Thiên Tinh nhìn người đàn ông trước mặt, nở nụ cười buồn, “Em theo anh mười năm, một chút cảm giác đối với em anh đều không có?”
“Không có.” Anh cúi mặt, không nhìn thẳng vào mắt cô, sợ cô phát hiện ra tâm tình của chính mình. Không phải không có cảm giác, chính là rất yêu. Yêu đến tâm đều đau, nhưng không có cách nào để bản thân làm liên lụy tới cuộc sống của cô.
Làm cảnh sát hình sự, rất nhiều lúc bận rộn không thể ở bên cạnh chăm sóc. Kẻ thù đầy rẫy bên ngoài xã hội, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác trả thù, bị tấn công, người thân cận cúng dễ dàng gặp phải nguy hiểm.
Vậy nên, Thiên Tinh, thực xin lỗi, anh không có cách nào hại em dính vào nguy hiểm.
Lục Thiên Tinh nghe anh trả lời, im lặng không nói. Trong mắt cô, anh cúi đầu là biểu hiện đang muốn trốn tránh. Anh thật một chút cảm giác đều không có? Rốt cuộc bao năm qua, cô bên anh tính là cái gì? Liều mạng làm việc, muốn anh có thể thấy được mình có bao nhiêu lợi hại để làm gì? Anh đều không có để tâm. Trong lòng anh, đến tột cùng vị trí của cô là như thế nào?
Cô cúi đầu, nhẹ đặt một nụ hôn lên môi anh, rất nhanh rời đi.
“Trạch ca, một lần cuối này thôi.” Trong lòng đầy chua xót. Nốt một lần cuối cùng thôi…
“Nếu anh cảm thấy em phiền, sau này, em sẽ không quấy rối anh nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!