Có Lẽ Cuộc Đời Không Cho Phép - Chap 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Có Lẽ Cuộc Đời Không Cho Phép


Chap 1


***

Chiều.Tư Di ngồi thui thủi trên chiếc xích đu của một công viên.Ánh nắng nhẹ và làn gió thoang thoảng thổi qua gương mặt buồn chán của cô.Tư Di cảm thấy như chưa bao giờ buồn thế này,mặc dù cô không thể hiểu nổi tại sao lại buồn,nỗi buồn ấy đã xuất phát từ đâu…

Chợt từ xa,hình ảnh chàng trai với thân hình cao to,mỉm cười với cô và dần tiến tới khiến Tư Di ngẩn ngơ.Ánh hoàng hôn của chiều tà rọi xuống khuôn mặt chàng trai nên cô không nhìn thấy rõ,chỉ là một nụ cười mà cô luôn thấy rất quen thuộc.

Tư Di đứng dậy,chạy về phía chàng trai.Cô chưa bao giờ mong muốn được gặp chàng trai ấy như lúc này.Hai người càng lúc càng gần,gần hơn và gần hơn…

\”Xoạt!\”

Đoạn đường phẳng trên đường từ khi nào đã vỡ vụn,tạo ra một cái hố sâu thẳm,tưởng chừng như không đáy.Tư Di rơi xuống chiếc hố,ánh mắt cô kinh ngạc nhìn lên trên.Chàng trai đứng ở trên,chằm chằm nhìn cô mà không làm gì.

Tư Di nhìn xuồng phía sau,là bóng tối mù mịt,sâu vô tận:\”Đúng vậy,chính là anh ta!!Tại sao mình lại không thể nhận ra được???\”.Nụ cười ấy,bóng hình ấy,quen thuộc đến kì lạ…

\”Tư Di!!!\”

***

\”Tư Di,mau dậy đi!\”.Giọng nói của nhẹ nhàng của Thi Tịnh vang lên khiến Tư Di thức tỉnh.Nước mắt liên tục chảy ra từ đôi mắt xanh biển của cô,nhòe hết mascara.Cô ngồi thẳng dậy,nhận ra mình vẫn đang mặc chiếc váy cưới dài màu trắng tinh khôi đẹp lộng lẫy.

Thi Tịnh gõ nhẹ vào đầu Tư Di một cái,trách mắng:\”Tiểu Di à,đừng nói là hôm qua cậu hồi hộp quá nên không ngủ được đấy nhé,haizz….\”.Nói rồi Thi Tịnh đưa một chiếc khăn trắng cho Tư Di ý bảo cô lau mặt.

Tư Di cười nhẹ,vừa lau mặt vừa nói:\”Chắc có lẽ là như vậy…\”.Nói thế nhưng trong lòng cô vẫn mơ tưởng tới giấc mơ lúc nãy,nhưng lại quên hết diễn biến của nó.

\”Thôi,đám cưới cũng sắp diễn ra rồi,để tớ kẻ lại mascara với phấn mắt!\”.Vừa nói Thi Tịnh vừa nhanh chóng lấy đồ nghề ra.Tư Di chỉ gật đầu nhẹ nhàng,nhìn lại bản thân qua gương.

Khuôn mặt thanh tú,nhã nhặn được trang điểm nhẹ trở nên thêm xinh đẹp,thanh toát.Đôi mắt xanh ngọc biển tinh khiết,như có thể nhìn thấy xuyên nội tâm của mọi vật.Gò mà hơi hồng với đôi môi đỏ hồng đào khiến cả dung mạo như câu hồn đoạt phách,bách bàn nan miêu.

Thi Tịnh vừa trang điểm lại,nhìn vào đồng hồ,chỉ còn 5 phút nữa sẽ diễn ra đám cưới.Cô nhanh chóng sửa soạn lại cho Tư Di,vừa hốt hoảng đưa bó hoa cho cô:\”Sắp đến giờ rồi,cậu mau ra trước cửa sảnh chính đi!!\”

Tư Di nhẹ nhàng đứng dậy,cầm bó hoa hồng trắng tinh khiết,từ tốn ra ngoài.Ông Tư đã đứng trước phòng từ lâu,giơ tay ra.Cô khoác tay mình vào người ông,mỉm cười.

\”Ta đã mong chờ buổi lễ này rất lâu rồi,chỉ mong con sau này được sống hạnh phúc!\”.Ông Tư vừa nói,vừa nhìn ra cánh cổng trước mắt.Tư Di không nói gì,cô biết lời ông nói là chân thành,không hề có chút giả dối.

Đến trước sảnh,Tư Di vẫn khoác tay ông Tư đi vào,khuôn mặt vẫn cao quý,thanh cao như chẳng có ai có thể với tới.Từ xa,cô đã nhìn thấy phù dâu,phù rể và…Trạch Dương.Hôm nay anh mặc một bộ vest đen,bóng dáng vẫn cao to,khuôn mặt vẫn điển trai nhưng lạnh nhạt cho đến khi hai mắt gaio nhau,anh có chút bất ngờ nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài,không ngờ Tư Di có thể xinh đẹp,nghiêng nước nghiêng thành đến mức này.

Bước đến trước mặt anh,ông Tư nhẹ nhàng đưa tay của Tư Di cho tay Trạch Dương,cười:\”Hãy chăm sóc con bé cho thật tốt!!\”.Trạch Dương gật như không gật,điều này hầu như mọi người ai cũng thấy.Ông Tư vẫn giả vờ như không thấy,bước xuống để Cha sứ bắt đầu.

\”Tư Di,con có đồng ý lấy Trạch Dương làm chống không??\”.Lời cha sứ vang lên dõng dạc khiến tâm trí Tư Di có chút hỗn loạn.Nhưng cô vẫn không thể hiện ra,chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

\”Con đồng ý.\”

\”Trạch Dương,con có đống ý lấy Tư Di làm vợ không?\”.Trạch Dương vẫn lạnh nhạt nói:\”Con đồng ý.\”

\”Keng!!\”

Tiếng một chiếc ly thủy tinh rơi xuống.Một cô gái xinh đẹp ngồi ngay dãy thứ hai chợt mỉm cười kiều diễm,như muốn dành lấy sự chú ý của mọi người:\”Xin lỗi,là tôi lỡ tay đẩy ly rơi xuống!\”

Chỉ một câu nói của cô gái khiến cho toàn bộ hội trường xì xào bàn tán,bởi ai cũng biết rằng đồ thủy tinh rơi vỡ là thể hiện cho sự chia ly,tan rã.Trạch Dương vẫn đối hướng nhìn chăm chú cô gái xinh đẹp,cô gái lại đang nhìn Tư Di với vẻ đắc thắng.Tư Di biết nhưng cô vẫn không để ý.

Âm nhạc chợt vang lên,chiếc đèn ở chính giữa cũng mở lên làm cho mọi người quên mất chuyện vừa xảy ra.Tịch Tề Minh là MC chính cũng vui vẻ lên tiếng:\”Mời mọi người thưởng thức món ăn,chúc mừng cho chuyện vui của cặp đôi!!\”

Trạch Dương liền chạy xuống,vừa gật đầu nhìn mọi người,nhếch môi:\”Tôi đi vệ sinh một lát,sẽ quay lại ngay!!\”.Anh vừa bỏ đi,cô gái vừa làm vỡ ly cũng chạy theo đằng sau.Điều này không tránh khỏi ánh mắt của hai nhà,nhất là khiến nhà chồng vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.

Tư Di vẫn tao nhà đi đến bàn đầu tiên là gia đình Trạch Dương,cô cầm một ly rượu vang,mỉm cười nhẹ nhàng:\”Hôm nay con kính mọi người một ly!\”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN