Có Lẽ Cuộc Đời Không Cho Phép
Chap 2
Tư Di mở cửa phòng ngủ rồi đóng lại,lạng chạng vài bước rồi ngã bệt xuống giường,đôi mắt xanh ngọc biển hướng ra màn đêm tăm tối bên ngoài.Cô lại đảo lên nhìn đồng hồ,cũng đã hơn 11h,nhưng Trạch Dương vẫn chưa về.Tư Di ngồi dậy,miên man suy nghĩ,bàn tay trắng nõn nà đặt lên cằm,đầu cúi gục xuống,đôi mắt khẽ nhắm.
15 năm chơi thân…
15 năm tương tư,nhưng hóa ra là si tình…
8 năm học coi là tri kỷ…
Mọi thứ khi ấy đều là cả một bầu trời rực rỡ màu sắc của Tư Di,cho đến khi anh đi du học.Nhớ lại trước lúc đi anh vẫn còn nói rằng hãy chờ anh,rồi anh sẽ quay lại.Nhưng ai ngờ người thất hứa lại là…
\”Tư Di,anh…không còn tình cảm với em nữa!!!\”
Lần lượt từng ký ức xưa hiện lên mờ ảo trong tâm trí Tư Di,cô thiếp đi từ lúc nào không hay.
\”Cạch\”
Cửa phòng mở một lần nữa.Trạch Dương bước vào,nhìn người con gái nằm ngủ trên giường,đôi mắt sâu thẳm,không lay động.Anh khẽ lấy chăn đắp lên người cô,trước khi vẫn không quên tắt điện.
\”Tiểu Di,là tôi làm em chịu tổn thương!!!\”
*****
Sáng sớm,ánh nắng mặt trời chưa lên,tạo nên một khung cảnh âm u.Mùi cỏ dại nhè nhẹ lan tỏa,len lỏi qua cửa sổ căn phòng.Tư Di khẽ mở mắt,chợt nhớ ra điều gì đó liền ngồi bật dậy.
Mọi thứ trong căn phòng vẫn như cũ,to lớn mà lạnh lẽo.Anh vẫn chưa về sao?Vậy là đêm tân hôn đầu tiên lại phải đơn độc một mình,thật buồn làm sao…
Cô chợt nhận ra ai đó đã đắp chăn cho mình,có lẽ nào là…anh?Hay chỉ là người giúp việc?Có lẽ là giúp việc,bởi anh không về.
Tư Di liền đi vào tắm qua rồi đi xuống lầu.Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chân váy suông đen,không có gì đặc biệt nhưng vẫn tôn lên vóc dáng và làn da trắng hồng.Bước vào phòng bếp,liền thấy bữa sáng chuẩn bị chu đáo được đặt ngay trên bàn.
\”Cô Tư,cô dậy rồi?\”Giọng nói nhẹ nhàng từ đằng sau vang lên.Tư Di quay người lại,là một người phụ nữ trung niên ngoài 50 tuổi,khuôn mặt hiền lành,phúc hậu.
\”Cô là…\”
\”Gọi tôi là dì Miên.Từ nay về sau tôi sẽ phụ trách công việc cho căn nhà này,mong có gì cô Tư giúp đỡ!\”
Tư Di mỉm cười gật đầu,quay lại ngồi vào ghế ăn bữa sáng.Cô nhanh chóng ăn rồi chuẩn bị đi thì dì Miên vội vã chạy tới,vừa thở hồng hộc:
\”Cô Tư,chiều tối hôm nay chủ tịch và phu nhân sẽ đến,mong cô chuẩn bị và về sớm!!\”
Cô không quan tâm lắm,chỉ gật đầu nhẹ cái rồi bước ra ngoài.Bên ngoài là cả một khu vườn rộng lớn với cánh cổng to ngay trước mặt.Tư Di hít sâu,mùi cỏ dại với mùi hoa nhè nhẹ dìu dịu khiến cô cảm thấy rất rất dễ chịu,cái cảm giác này…đã lâu rồi chưa xuất hiện!
Chợt ngoài cổng,một chiếc ô tô đen bóng loáng đậu đối diện.Hãng xe BMW,nhìn qua trông như xe mới mua,ngoại trừ đầu xe có vết trầy nhẹ,cửa kính dán một hình sticker nhỏ.Nhìn qua cũng biết là ai.
\”Dạ Tổng!\”Tư Di mỉm cười,giơ tay lên vẫy vẫy,cô nhanh chóng ra trước cổng.Cửa xe mở ra,một chàng trai mặc bộ vest đen,khuôn mặt nửa cười nửa không,sắc đẹp cũng là tính như \’kim cương vương lão ngũ\’,có một không hai.
\”Chào cô bé,tiếc quá!!Đám cưới của em lại không thể đến dự,hôm nay tôi đến đền bù đây.\”Dạ Bằng Viễn cười,anh nhấc chiếc kính râm xuống nhìn,càng tôn lên vẻ đẹp trai thanh lịch,quý phái.
Dạ Bằng Viễn bước ra mở cửa bên cạnh,cười tươi:\”Mời!!!\”
Tư Di biết rõ tính cách người sếp này,thế nào anh ta cũng sẽ bắt lên cho bằng được,không bao giờ chịu bỏ cuộc.Cô đành chấp nhận,ngồi vào ghế phụ,cài dây an toàn.Dạ Bằng Viễn ngồi vào,chiếc xe nhanh chóng di chuyển và mất hút.
Từ xa,một chiếc xe khác tiến gần,cửa kính xe làm lộ rõ gương mặt người đàn ôn bên trong.Trạch Dương lặng người nhìn chiếc xe vừa rời đi.
Anh ta là ai,rốt cuộc là có quan hệ gì với Tiểu Di??Trông anh ta nhìn rất quen…Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu,nhưng anh vẫn không muốn nhắc đến,cũng không muốn nghĩ đến.
Hiện tại vợ chồng kết hôn,nhưng anh vẫn còn qua lại với cô gái ấy,làm sao có quyền bận tâm tới người vợ \”trên danh nghĩa\” này của mình?Anh ngoảnh lại nhìn căn biệt thự mới mua.
Nó thật to,thật đẹp,thật hùng tráng nhưng lại thật cô đơn trống trải,y như tâm trí của anh lúc này.Đầu Trạch Dương chợt hiện lên hình ảnh cô gái mười tám tuổi đang ngồi hái hoa trong vườn,thật trong sáng,thật xinh đẹp;một tâm hồn không bị nhiễm chút bụi bẩn.
A…Đầu anh lại đau rồi.Có lẽ nào….Trạch Dương vốn dĩ sai người trồng hoa trong vườn là bởi,có một người rất thích nó,rất thích,nhưng anh lại không thể nhớ là ai.
\”I feel lost somethings;
It hurt,but i just can\’t understand…\”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!