Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 56


“Chuyện là như vậy, Mạc La…chính là nhân ngư giống đực kia, hắn thật sự thay đổi đồ văn.”
Nhân ngư giống đực và nhân ngư lưỡng tính không chỉ khác nhau về đồ văn mà cấu tạo cơ thể cũng có chỗ khác.

Già Li chính là nhân ngư lưỡng tính, nếu Mạc La xuất hiện trước mặt y, chắc chắn y sẽ phân biệt được hắn có phải hay không.
Cho nên khi đó có một vài nhân ngư đã phát hiện ra Mạc La lừa Kyle, chỉ là mọi người đều ôm thái độ không liên quan tới mình, thờ ơ lạnh nhạt yên lặng quan sát mà thôi.
Kyle ấp úng hồi lâu mới nói ra một câu như vậy.

Già Li bất mãn nhướng mày, “Nói nhảm ít thôi, nói mau.”
Trên mặt Kyle lộ vẻ vô vùng bi thương, “Sau khi ta biết thì rất đau lòng, nhưng ta không nỡ chia tay, hỏi hắn vì sao phải lừa ta,” nói đến đây Kyle chợt dừng lại, ánh mắt láo liên khắp nơi.
“Hắn nói, nói…” Kyle vung mạnh đuôi, đập về phía mặt Già Li.
Không đề phòng Kyle đột nhiên đánh lén, Già Li theo phản xạ quay người né, vươn tay đập đuôi gã, không ngờ đuôi Kyle rất linh hoạt, Già Li không bắt được khiến gã nhân cơ hội bỏ trốn.
Thấy một chiêu không trúng, Kyle quay đầu bơi đi, nhoáng cái đã bơi xa mười mấy mét.
Kyle quay đầu nhìn lại, thấy Lôi Triết không đuổi theo, gã đang đắc ý thì bất ngờ đụng phải một đuôi cá màu đen, Kyle thầm giật mình, không kịp tránh đã bị đuôi của người nọ đập về phía mình.
Tốc độ của đối phương quá nhanh gã căn bản không thể tránh nổi, chỉ đành giơ tay ngăn cản theo bản năng.
Thậm chí ngay cả mặt cũng chưa nhìn rõ, dựa vào khứu giác mà ngửi ra mùi của người nọ.
Là Hàn Trạm!
Nhận một cú nặng nề, lồng ngực Kyle căng tức, gã há miệng phun ra một búng máu.
Kyle che ngực muốn chạy trốn, vừa quay đầu đã thấy Lôi Triết và Già Li thong thả bơi tới, gã căn bản không thể trốn nổi.
Già Li nhếch mép, “Trốn đi, không phải ngươi trốn rất giỏi sao?”
Ánh mắt Hàn Trạm nặng nề, anh nhìn chằm chằm vào Kyle, “Chuyện đồ văn của Noy là như thế nào?!”

Kyle nhìn ra sát ý trong ánh mắt Hàn Trạm, gã bừng tỉnh, nếu gã còn không chịu nói thật, Hàn Trạm thật sự sẽ giết gã.
Kyle cảm thấy như rơi vào động băng, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo, cùng với nỗi sợ hãi, dưới tình thế cấp bách gã buột miệng thốt ra, “Không liên quan tới ta, là Mạc La, là hắn trộm thần lực của Hải Thần!”
Mấy người lặng lẽ nhìn nhau, Già Li nửa tin nửa ngờ hỏi, “Vậy hắn trộm thần lực Hải Thần bằng cách nào?”
Kyle hối hận không thôi, nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, gã căng da đầu nói tiếp, “Hai năm trước, Mạc La vô tình xông vào cung điện Hải Thần, thấy Hải Thần đang ngủ say, hắn nhân lúc Hải Thần suy yếu trộm đi thần lực.”
“Hải Thần vốn đã suy yếu, sau khi mất đi thần lực thì hoàn toàn tử vong, thân thể Ngài hóa thành hai phần thần lực phân tán ra những hải vực khác.”
“Thần lực của Hải Thần?”
Kyle nói, “Hai năm trước Mạc La tới đây, hắn tìm ta, bảo ta giúp hắn đi tìm thần lực thất lạc.”
“Sao ngươi biết lời hắn nói là thật?”
Kyle khẳng định, “Chính mắt ta nhìn thấy hắn có thể thay đổi đồ văn, ngoài Hải Thần ra còn ai có thể làm được!”
Lôi Triết gật đầu, “Nói tiếp đi.”
“Mạc La nói, nếu ta giúp hắn tìm được hai phần thần lực còn lại, hắn sẽ chia cho ta một phần.”
Nhân ngư luôn khát vọng sở hữu sức mạnh vượt bậc, nghe thấy có thể có được thần lực của Hải Thần khiến gã không thể không động lòng.
“Các ngươi có tìm được không?”
Kyle nghiến răng, “Tìm được, ban đầu bọn ta tới những hải vực phun trào dung nham, nhưng không thấy nên đành tìm những nơi khác, bọn ta tới rất nhiều hải vực mới tìm được thần lực, nhưng Nina giết Mạc La, còn mang thần lực chạy mất.”
Lôi Triết ngẫm nghĩ, “Noy cũng đi trộm thần lực?”
“Hắn cũng đi tìm thần lực với bọn ta, chính Nina trộm thần lực cho Noy.”
Lôi Triết lại hỏi, “Đồ văn của gã là sao? Mạc La đổi giúp gã?”
Kyle nghĩ lại điều gì đó, giọng điệu mang theo cười nhạo, “Đương nhiên không phải, vì tân Hải Thần thức tỉnh, hắn chẳng qua là hấp thu thần lực mới thay đổi đồ văn, giả chung quy vẫn là giả, cũng chỉ có thể lừa nhân ngư hải vực hắn mà thôi, ha ha ha…” Vừa nói đến đây, Kyle cất giọng cười nhạo.
Lôi Triết bất ngờ nói, “Thực ra không phải Nina giết Mạc La, là ngươi giết hắn đúng không?”
Kyle như bị bóp chặt cổ, tiếng cười đột nhiên im bặt.
Nghe nói Hải Thần có ba thần lực, đó là Sáng tạo, Khống chế nước và Hủy diệt.

Sáng tạo tức là sáng tạo ra vạn vật, tất cả sinh mệnh trên biển đều do Hải Thần sáng tạo ra.
Họ đoán, thần lực mà Mạc La trộm đi chính là Sáng tạo.
Ánh mắt Hàn Trạm nhìn về Kyle lạnh cùng cực, “Thần lực đang ở đâu?!”
Kyle sẽ không tự ý hấp thu thần lực, sau khi gã giết Mạc La rồi trộm thần lực đi, Noy chắc chắn sẽ đuổi giết gã khắp nơi, nếu hấp thu thần lực, đồ văn thay đổi sẽ không thể qua mắt được Noy, gã nhất định đã giấu thần lực ở chỗ nào đó.
Kyle lập tức phủ nhận, “Ta không biết.”
Kiên nhẫn của Hàn Trạm cuối cùng cũng hết sạch, anh lắc lắc đuôi, ánh mắt không chút cảm tình nhìn Kyle.

Kyle cảm nhận được uy hiếp từ Hàn Trạm, mặt gã biến sắc, “Ta nói, nhưng ta có một điều kiện.”
“Nói!”
Kyle vội vàng nói, “Ta có thể nói cho các ngươi biết thần lực ở đâu nhưng các ngươi không được giết ta, các ngươi nghĩ đi, chỉ có ta biết nơi giấu thần lực, nếu ta chết các ngươi cũng đừng mong tìm được.”
Hàn Trạm nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Triết, một lát sau Lôi Triết gật đầu, “Được, ta đồng ý.”
Kyle khẩn trương đến độ ngưng thở, nghe vậy gã thở mạnh ra một hơi nước biển.
“Thần lực đang ở đâu?”
“Không ở trên người ta.” Kyle đáp với vẻ bất đắc dĩ, “Thủ hạ Nina phái tới đuổi giết ta vô cùng sít sao, ta không còn cách nào chỉ đành giấu thần lực đi.”
Hàn Trạm nhíu mày, “Ông giấu ở đâu?”
Kyle nói, “Không ở hải vực chúng ta, ta dẫn các ngươi đi lấy là được chứ gì, chỉ là hơi xa.”
“Cháu trông hắn cho kĩ.” Lôi Triết nói với Hàn Trạm.
Họ phải sắp xếp mọi chuyện xong xuôi mới có thể tới hải vực khác tìm thần lực.
Hàn Trạm có chuyện muốn nói với Lôi Triết, anh vung đuôi đập ngấy Kyle, ném gã sang một bên.

Hàn Trạm bình tĩnh nói, “Chú Lôi Triết, cháu muốn mang nhóc con cùng đi tìm thần lực.”
Họ chưa từng trông thấy Hải Thần, không biết thần lực trông ra sao, không loại trừ khả năng Kyle đang lừa họ.
Hàn Trạm bắt đầu tin Đông cục cưng chính là hóa thân của Hải Thần, có lẽ bé sẽ cảm ứng được vị trí của thần lực.
Thêm nữa, chuyến đi tìm thần lực này anh muốn đích thân đi xác nhận, anh không biết sẽ đi bao xa, bao lâu.

Hàn Trạm có lòng riêng, anh không muốn tách khỏi Đông cục cưng lâu như vậy, nếu lại đi mấy tháng chỉ sợ tiểu nhân ngư sẽ lại tức giận không để ý đến anh.
Lôi Triết trầm ngâm một lúc, chưa đồng ý ngay, “Chú suy nghĩ đã.”
Hàn Trạm xách theo Kyle vẫn đang hôn mê bất tỉnh về Hải Thành thì thấy bóng dáng nho nhỏ của Đông cục cưng nhào tới, “Anh!”
Đang đà nhào lên bỗng Đông cục cưng nhìn thấy Kyle trong tay Hàn Trạm, bé khựng lại, thở hổn hển nói, “Anh, sao anh lại mang nhân ngư xấu xa về!”
Hàn Trạm không nhịn được vươn tay chọc chọc mặt bé, “Bởi vì nhân ngư xấu xa giấu bảo bối đi, chúng ta phải đưa ông ta đi tìm bảo bối.”
Đông cục cưng bị chọc phun ra một ngum bong bóng, bé vội che miệng, “Anh không được chọc miệng em.”
Hàn Trạm bế Đông cục cưng lên, “Ăn thịt chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Đông cục cưng ngoan ngoãn ngồi trên cánh tay anh, “Anh Nguyên Khê bắt cá cho em ăn.”
“Anh còn đói, nhóc con ăn với anh nhé?”
“Vâng.” Đông cục cưng nắm chặt cánh tay Hàn Trạm, “Anh ơi, nhân ngư xấu xa sẽ ở cùng chúng ta ạ?”
Hàn Trạm sao có thể để Kyle ở chung nhà được, “Không đâu.” Nhưng để gã bên ngoài nói không chừng sẽ để gã trốn mất.

.

Truyện Điền Văn
Anh ngẫm nghĩ rồi tìm trúng phóc nhà Ngải Thụy, trực tiếp ném gã vào trong, “Trông ông ta, đừng để ông ta chạy mất.”
Ngải Thụy đang gặm cá thì đột nhiên có nhân ngư từ trên trời giáng xuống, suýt chút nữa đè hắn ngất xỉu, Ngải Thụy dùng sức nhai nát xương cá, hắn xách lên nhân ngư bị ném tới, vừa nhìn thấy mặt mũi là ai thì lập tức vui vẻ.
“Sao cháu tìm được gã này?”
Hàn Trạm nói, “Đừng động vào ông ta, chú trông cho kĩ, đừng để chạy thoát, mai tôi qua.”

Lúc này Kyle mới tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt hài hước của Ngải Thụy, đồng tử gã đột nhiên giãn to, “Ngải Thụy!”
“Là ta đây.”
Kyle tức đến ngứa răng, nhân ngư mà gã ghét nhất chính là Ngải Thụy, trước kia cứ khi nào gã vừa ý một nhân ngư nào đó thì y như rằng đối phương sẽ xin lỗi nói nàng thích Ngải Thụy.
Ngay cả Nina cũng từng tỏ ý thích Ngải Thụy.
Tuy rằng Kyle không thích Nina nhưng nghĩ đến nàng từng thích Ngải Thụy trong lòng gã vẫn thấy ngắc ngứ, lúc này đây đối diện với Ngải Thụy sắc mặt gã càng không tốt.
Ngải Thụy cười khẽ, “Sao ngươi lại đắc tội Hàn Trạm thế?”
“Ta không có.”
Ngải Thụy sờ sờ cằm, “À đúng rồi, ta vừa nhớ lại, ngươi là trốn từ Isbela về, nói đi, ngươi lại đắc tội ai?”
Thấy Ngải Thụy còn chưa biết chuyện Nina chính là vương hậu Isbela, Kyle càng không chủ động nói cho hắn, nghĩ thầm bất kể Ngải Thụy hỏi gì gã vẫn cứ ngậm miệng không nói.
Không ngờ Ngải Thụy không hỏi tiếp, hắn nhặt con cá mới ăn được một nữa lên thong thả gặm tiếp.
Nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, Kyle nuốt không trôi, gã đánh không lại Ngải Thụy thì cũng thôi đi, giờ còn đánh không lại cả Hàn Trạm vừa phá vỏ hai năm, biết vậy gã đã hấp thụ thần lực luôn cho rồi, dù sao cũng đỡ hơn bây giờ trở thành thịt cá trên thớt mặc người xâu xé.
Trong căn phòng tròn.
Hàn Trạm mang con Sí Ngư đã xử lí sạch sẽ vào, đầu tiên anh xé xuống một miếng cá nhỏ đưa đến bên miệng Đông cục cưng, “Nếm giúp anh xem có ngon không, nhé?”
Đông cục cưng ngoan ngoãn há miệng, miệng nhỏ nhai nhai, hai má phồng phồng, bé thích thú nheo mắt, “Ngon ạ.”
“Thế lại ăn thêm một miếng.” Hàn Trạm lại xé miếng thịt đưa đến miệng bé.
Đông cục cưng vô vùng vui vẻ ăn miếng thịt cá tươi ngon, nghiễm nhiên quên mất mình vừa ăn hết một con cá.
Ăn được tầm nửa con, Đông cục cưng cuối cùng cũng cảm thấy no bụng, bé xoa xoa cái bụng phồng lên, “Em ăn no rồi, anh mau ăn đi, đừng để đói mệt.”
Hàn Trạm yên lặng ăn hết nửa con cá, cả xương cá cũng nhai nhát nuốt vào bụng, anh bế Đông cục cưng lên, vươn tay vuốt vuốt mái tóc đen của bé.

Một lúc lâu sau Hàn Trạm mới mở miệng, “Nhóc con, hai ngày nữa anh phải rời khỏi đây.”
Đông cục cưng ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Hàn Trạm, đôi mắt xanh lam nhanh chóng dâng đầynước, bé khe khẽ nức nở, “Anh đi bao lâu?”
Hàn Trạm dùng ngón tay lạnh lẽo mơn trớn khóe mắt bé, “Nhóc con đừng khóc.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN