Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 57


Đông cục cưng bẹp miệng, nắm chặt cánh tay Hàn Trạm, “Anh đừng đi.”
Trái tim Hàn Trạm tan chảy luôn rồi, anh rũ mắt, cứng rắn nói, “Anh có chuyện quan trọng cần phải đi.”
Hốc mắt Đông cục cưng ừng ừng nước nhưng vẫn cố gắng không khóc ra.
Hàn Trạm như vô ý nói, “Nếu nhóc con lại lớn thêm một chút có thể đi cùng anh thì tốt rồi.”
Đôi mắt to tròn của Đông cục cưng đảo đảo, “Khi nào anh đi?”
“Hai ngày nữa.”
Đông cục cưng “A” một tiếng giống như đã ghi nhớ.
Lôi Triết và Già Li thương lượng cả đêm.
Hải Thành vừa xây dựng xong, hắn và Hàn Trạm cần một người ở lại, nếu Hàn Trạm muốn đích thân đi thì Lôi Triết quyết định ở lại để Già Li, Hàn Trạm và Ngải Thụy đi tìm thần lực.
Già Li không đồng ý mang theo Đông cục cưng vì bên ngoài rất nguy hiểm.
Biết ba không định mang mình theo, Đông cục cưng không khóc không nghịch, vô cùng ngoan ngoãn, nhưng hơi dính Hàn Trạm, cả ngày như cái đuôi nhỏ theo sau Hàn Trạm.
Già Li và Lôi Triết đoán Đông cục cưng không nỡ xa Hàn Trạm bèn mặc bé.
Đối với kết quả này Hàn Trạm cũng không bất ngờ.
Ngày mai phải xuất phát, Hàn Trạm đút Đông cục cưng ăn hết nửa con cá, “Nhóc con phải ngoan, biết chưa?”
Đông cục cưng gật đầu nói, “Vâng, anh nhớ về sớm một chút nha.”
Hàn Trạm hơi nhướng mày, xoa nắn gương mặt Đông cục cưng, “Không khóc nữa à? Nói không chừng khi anh về nhóc con đã thành niên rồi.”
Cằm Đông cục cưng gác trên cánh tay Hàn Trạm, bé nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sẽ không đâu.”
Trời còn chưa sáng Hàn Trạm đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi rất nhỏ, anh mở mắt, đi sang căn phòng nhỏ sát vách, tiểu nhân ngư vẫn đang ngủ rất say.
Lớp giao tiêu mềm mại phủ kín giường đá hình vỏ sò, giao tiêu mỏng manh thấm nước phát ra ánh sánh nhạt, càng làm tăng thêm vẻ trắng nõn như ngọc cho tiểu nhân ngư.
Hàn Trạm cúi người, đôi môi dừng trên mái tóc đen, “Anh đi đây.”
Trong lúc ngủ tiểu nhân ngư phát ra tiếng nói mê, dường như đang đáp lại anh.

Khóe miệng Hàn Trạm hơi cong, cuối cùng nhìn tiểu nhân ngư một cái thật sâu rồi quay người rời khỏi căn phòng.

Ngải Thụy ở bên ngoài đã đợi được một lúc, rốt cuộc cũng thấy Hàn Trạm đi ra, hắn cười nói, “Tiểu nhân ngư nhà cháu chịu thả cháu đi à?”
“Nhóc con ngủ rồi.”
“Vậy thì tốt, chờ nhóc ấy tỉnh lại sẽ không cho đi mất, chúng ta mau đi thôi.” Ngải Thụy xách Kyle lên chuẩn bị lên đường.
Mà lúc này trong căn nhà tròn, Lôi Triết hôn lên khóe môi Già Li, bình tĩnh dặn dò, “Về sớm một chút.”
Trong lòng Già Li không nỡ, y ôm cổ Lôi Triết trả lại một cái hôn sâu.
Trên mặt biển đã nhuốm một màu hồng ban mai, Già Li lưu luyến kết thúc nụ hôn với Lôi Triết, nhanh chóng gia nhập nhóm Hàn Trạm.
Họ bơi về phía mặt trời mọc.
Sau khi bơi một quãng rất xa, Hàn Trạm bỗng nhiên quay đầu lại.
“Hàn Trạm, cháu nhìn gì vậy.”
“Không có gì.”
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ, Đông cục cưng đã dậy, lặng lẽ bơi qua khóm san hô, vừa bơi vừa gọi khẽ, “Tiểu Hôi Hôi, cậu ở đâu?”
Tiểu Hôi Kình đang nấp trong khóm san hô bơi lên.

Đông cục cưng bò lên lưng Tiểu Hôi Kình, nhỏ giọng nói, “Đi mau thôi, chúng ta phải đuổi kịp ba và anh.”
“Urh urh ~”
Nhóm Hàn Trạm đã bơi rất xa, hơi thở sót lại trong nước biển rất nhạt, Tiểu Hôi Kình hơi bối rối, không biết bơi bên này hay bên kia bèn tùy tiện chọn một hướng bơi đi.
Thấy Tiểu Hôi Kình bơi ngược đường, Đông cục cưng vội vàng nói, “Tiểu Hôi Hôi, sai rồi sai rồi, bên này cơ mà.”
Sợ bị ba và anh phát hiện, Đông cục cưng không dám để Tiểu Hôi Kình bơi quá nhanh, duy trì khoảng cách không xa không gần theo sau họ.
Vẫn là Lôi Triết phát hiện Đông cục cưng mất tích trước, hắn lo bé không có ai bắt cá cho ăn sẽ đói, sau khi đi tuần tra về thì tiện đường bắt con cá mè hoa qua tìm Đông cục cưng.
Đến gần căn phòng nhỏ phát hiện hơi thở của Đông cục cưng rất nhạt, Tiểu Hôi Kình cũng không có ở đây, hẳn là rời đi đã lâu.

Lôi Triết lập tức đoán ra Đông cục cưng đi theo Già Li.
Khó trách hai ngày nay rất ngoan rất nghe lời.
Lôi Triết gọi một tiếng, Già Li không đáp lại, đoán chừng là đã bơi khỏi phạm vi hải vực, không nghe thấy tiếng hắn gọi.
Hải vực họ gần như đã không còn Long tộc, Đông cục cưng tuy rằng vẫn còn là tiểu nhân ngư nhưng cũng không có hải thú nào có thể khiến bé bị thương, Lôi Triết không quá lo lắng.
Hắn chỉ thấy hơi đau đầu không nghĩ rằng Đông cục cưng sẽ to gan như vậy.
Ánh nắng nóng bức chiếu xuống mặt biển, nhóm Già Li cũng không tiến sát mặt biển.
Đông cục cưng sờ sờ bụng, đói quá đi.
Đông cục cưng đói lả, cả người ghé lên lưng Tiểu Hôi Kình, đói mệt bèn ngủ luôn.
Không cẩn thận phun ra một chuỗi bong bóng nước.
Hàn Trạm đột nhiên quay đầu bơi ngược lại.
Hàn Trạm đã quá quen với hơi thở của Đông cục cưng, dù chỉ một chút anh cũng nhạy bén nhận ra.
Ngải Thụy vội hỏi “Cháu đi đâu vậy Hàn Trạm?!”
Trong lòng Hàn Trạm thực ra rất mâu thuẫn, muốn Đông cục cưng đi theo, lại cũng không nỡ để bé đi theo.

Anh giao quyền quyết định vào tay Đông cục cưng.

Mà trong khoảnh khắc anh biết Đông cục cưng thực sự đi theo, cõi lòng vô hạn sung sướng.
Không ngờ Già Li cũng quay đầu lại, hất đuôi bơi theo Hàn Trạm.
Hàn Trạm cẩn thận bế Đông cục cưng trên lưng Tiểu Hôi Kình, “Nhóc con, tỉnh nào.”
Đông cục cưng mơ màng tỉnh lại, cảm thấy mình được hơi thở của anh bao trùm, bé cọ cọ mặt vào tay Hàn Trạm, “Anh ơi, em đói quá.”

Già Li tức đến bật cười, y trực tiếp xách Đông cục cưng trên tay Hàn Trạm lên, lắc nhẹ, “Đứa nhóc nhà con, sao con lại đi theo hả?”
Đông cục cưng đối diện với vẻ mặt cười như không cười của ba, bé chột dạ chớp chớp mắt, “Ba.”
“Cục cưng to gan quá nhỉ.”
Đông cục cưng ôm cổ Già Li làm nũng, “Ba đừng giận, nhóc con của ba biết lỗi rồi, bây giờ bạn í đói quá, ba xem bụng bạn í xẹp lép rồi này.”
Lúc nhóm Già Li lên đường sẽ không dừng lại săn mồi, khi đi qua đàn cá sẽ tiện tay bắt một con, vừa bơi vừa ăn, đến tối nghỉ ngơi lại ăn một bữa.
“Biết sai rồi đúng không, ba đưa con về.” Già Li nhìn tiểu nhân ngư mềm mại trong lòng, quãng đường sẽ rất vất vả, không có cá mè hoa, cá Ngân Vĩ, Sĩ Ngư, có khi không bắt được mồi sẽ phải ăn bạch tuộc hôi tanh, y không muốn nhóc con nhà mình cũng phải chịu khổ như thế.
Đông cục cưng ôm chặt cổ Già Li, kì kèo, “Ba ơi con không muốn về, con muốn đi chơi với ba.”
“Ba không đi chơi.”
Hàn Trạm không nhịn được mở miệng, “Chú Già Li, để nhóc con đi theo đi, bây giờ quay lại sẽ bị muộn.”
Đông cục cưng vui vẻ lắc lư đuôi, “Đúng thế đúng thế.”
Già Li hơi híp mắt, đôi mắt hẹp dài liếc qua Hàn Trạm.
Hàn Trạm nhìn thẳng Già Li, không chút nao núng.
Giằng co một lúc, Già Li thỏa hiệp, “Tìm đồ ăn cho cục cưng trước đã.”
Hàn Trạm nói, “Để cháu đi.”
Sau khi Hàn Trạm đã bơi xa, Già Li xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn cả Đông cục cưng, “Đúng là nhóc con không bớt lo, còn mi nữa.” Già Li vỗ vỗ đầu Tiểu Hôi Kình, “Thế mà dám dẫn cục cưng chuồn đi.”
“Urr urr ~” Tiểu Hôi Kình lấy lòng củng củng tay Già Li.
Ngải Thụy đứng yên chờ họ, cách rất xa hắn tinh mắt thấy Già Li ôm Đông cục cưng bèn chậc chậc hai tiếng, “Đông cục cưng bám theo à.”
Mà Kyle thì sáng bừng mắt, gã nhìn chằm chằm đồ văn giữa trán Đông cục cưng, si mê nói, “Tiểu nhân ngư thật xinh đẹp.”
Nghe vậy, Ngải Thụy gõ gõ đầu gã, “Đó là nhóc con nhà Lôi Triết, ngươi dám làm xằng làm bậy cẩn thận Già Li lột da ngươi đấy.”
Kyle bỗng tỉnh hồn, gã cười giả lả, “Không phải, là đồ văn của nhóc ấy đẹp, đồ văn kia từ khi sinh ra đã có à?”
Ngải Thụy săm soi nhìn Kyle, không còn dáng vẻ biếng nhác như trước nữa, “Cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng động vào nhóc ấy!”
Kyle suy sụp cúi mặt, “Ta đâu có, ta nào dám…” Câu nói cuối cùng kia nhỏ gần như không nghe thấy, Ngải Thụy cũng không để ý.
Đúng lúc này Hàn Trạm bắt hai con cá mang về, anh đã cắn một miếng, chất thịt kém hơn cá Ngân Vĩ, miễn cưỡng cũng ăn được chỉ là để nhóc con chịu thiệt thòi rồi.
Đông cục cưng ôm cá ăn vui vẻ, bé dùng hàm răng nhòn nhọn cắn miếng cá, chậm rãi nhai.
Sau khi ăn no, Đông cục cưng ngáp một cái, đầu dựa lên bả vai Hàn Trạm, dáng vẻ mơ màng sắp ngủ.

Hàn Trạm ôm chặt Đông cục cưng, nhẹ giọng dỗ, “Nhóc con ngủ đi.”
Sắc trời còn sớm, mọi người tiếp tục xuất phát, họ tăng tốc tìm được nơi an toàn qua đêm trước khi màn đêm buông xuống.
Trước lúc trời tối, Ngải Thụy phát hiện một đống đá, họ xếp đá lên thành một vòng tùy tiện qua một đêm.
Bơi tiếp hai ngày nữa là tới rãnh biển, qua rãnh biển để tới hải vực khác rồi tới Wallen như lời Kyle.
Trước khi tới rãnh biển họ phải chuẩn bị lượng lớn thức ăn dự trữ.
Ngoài Kyle, trong số họ chỉ có Ngải Thụy có kinh nghiệm nhất, khi Ngải Thụy vừa thành niên đã thăm thú rất nhiều hải vực, vô cùng quen thuộc với rãnh biển, vì vậy Lôi Triết mới để Ngải Thụy đi cùng.
Rãnh biển hàng năm không thấy ánh sáng mặt trời, hải thú mỗi khi ra khỏi rãnh biển lớn đều đói đến bụng kêu vang.
Mọi người mất nửa ngày bắt đủ số thức ăn rồi dùng lưới đánh cá bao lại.
Đông cục cưng ngồi trên lưng Tiểu Hôi Kình, cố hết sức không gây phiền phức cho ba và mọi người.
Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, họ tiếp tục bơi tới rãnh biển.
Cũng may dọc đường Kyle không gây sự, tầm chạng vạng ngày thứ tư, họ thuận lợi đến được rãnh biển.
Tả Luân ra đón, kinh ngạc nói, “Già Li, sao mấy người lại tới đây?”
Già Li nói, “Bọn tôi muốn tới hải vực khác có chuyện cần làm, gần đây Isbela không phái nhân ngư tới chứ?”
“Mới đây có kẻ lén sang bị tôi phát hiện, nhưng chúng rất cẩn thận lại còn trốn nhanh, tôi đuổi tới cửa vào rãnh biển thì không đuổi theo nữa, quay về.” Tả Luân nhìn tiểu nhân ngư trên cánh tay Già Li, “Sao cậu còn mang theo tiểu nhân ngư nữa vậy?”
Già Li thở dài, “Cục cưng nhà tôi lén đi theo, dính lắm, không ném đi được.” Giọng điệu thì như ghét bỏ nhưng càng giống khoe khoang nhóc tay nải ngọt ngào nhà mình hơn.
Tả Luân nhìn đồ văn giữa trán Đông cục cưng không khỏi kinh ngạc, nhưng chớp mắt đã khôi phục vẻ mặt như thường, “Rãnh biển âm u còn có rất nhiều hải thú hung ác, mọi người phải cẩn thận.”
Ngải Thụy lười biếng nói, “Yên tâm, còn tôi nữa đây.”
Tả Luân nắm tay chạm nhẹ lên bả vai Ngải Thụy, “Bình an quay về.”
Họ nghỉ ngơi bên ngoài rãnh biển một đêm bổ sung thể lực, sau khi vào rãnh biển họ sẽ không có thời gian an nhàn như vậy nữa.
Đông cục cưng nằm trong lòng ba, đại khái do sợ ba sẽ đưa mình về nên mấy hôm nay tiểu nhân ngư vô cùng ngoan ngoãn, không than mệt, cũng không than đói.
Già Li xoa xoa gương mặt say ngủ của Đông cục cưng không nhịn được cảm thán.
Y không ngờ lần đầu mình rời khỏi hải vực sẽ trong tình huống như thế này, đi cùng với nhóc con, cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

Nếu không sinh trứng nhân ngư, lúc này đây hẳn y và Lôi Triết đang dạo chơi ở các hải vực..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN