Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả
Chương 58
Đêm đã khuya, khắp đáy biển vô cùng tĩnh lặng.
Ngải Thụy ôm cánh tay, đôi mắt hơi khép như đã ngủ.
Kyle bên cạnh lặng lẽ quan sát Ngải Thụy, trong tay gã cầm một cục đá, có vẻ do dự chần chừ.
Đối diện gã là Già Li, Già Li vươn tay ôm Đông cục cưng, tiểu nhân ngư chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn say ngủ, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn khiến người ta không thể kháng cự.
Kyle nhìn một lúc lâu, cho đến tận khi nhân ngư tóc đen đối diện quét vây đuôi, hất một cục đá sang.
Cục đá nhanh như chớp lăn tới cạnh đuôi, Kyle chợt bừng tỉnh, gã buông hòn đá trên tay xuống.
Đúng lúc này nhân ngư tóc đen đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen như mực lạnh lùng nhìn gã.
Kyle suýt thì bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, gã lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ngải Thụy nhếch nhếch miệng, khẽ cười một tiếng.
Lông mi Già Li khe khẽ rung, hiển nhiên cũng không ngủ.
Lúc này đây người duy nhất thực sự ngủ chắc chỉ có tiểu nhân ngư vô tư nào đó trong lòng Già Li mà thôi.
Tiểu nhân ngư chép chép miệng, trở mình, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Họ gần như không ngủ cả đêm, tính toán thời gian thấy sắp đến giờ bèn mở mắt tỉnh dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiến vào Rãnh Biển.
Đông cục cưng trong lòng Già Li còn đang ngủ say, Tiểu Hôi Kình củng củng đuôi Già Li, nhỏ giọng kêu.
Già Li búng cái đầu to của nó, “Mi ở lại, không được lén theo sau.”
Tiểu Hôi Kình ủ rũ cụp đuôi không ngừng củng Già Li, muốn Già Li mang nó theo.
Cuối cùng vẫn bị Già Li lạnh lùng từ chối.
Hàn Trạm bình tĩnh nói, “Chú Già Li, đưa nhóc con cho cháu đi.”
Già Li hơi khựng người, thực lực Hàn Trạm mạnh hơn y, sau khi vào rãnh biển họ sẽ phải đối mặt với vô số hiểm nguy, nhóc con theo Hàn Trạm sẽ được bảo vệ tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Già Li có hơi không tình nguyện đưa tiểu nhân ngư sang, còn chưa yên tâm dặn dò, “Trông nom nó cho tốt nhé.”
“Vâng.”
Đông cục cưng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, bé ngửi thấy hơi thở của anh thì hơi hoang mang, “Anh?” Không phải bé đang ngủ trong lòng ba ư?
Hàn Trạm cúi đầu, “Nhóc con dậy rồi à, ăn thịt trước đi, lát nữa chúng ta sẽ vào rãnh biển.”
“Vâng.” Đông cục cưng ngay lập tức quên tiệt vì sao mình lại nằm trong lòng Hàn Trạm, vô cùng vui vẻ ăn thịt cá.
Sau khi cho Đông cục cưng ăn xong, Hàn Trạm vươn tay vòng Đông cục cưng trước ngực, Già Li cầm lưới đánh cá, Ngải Thụy thì nắm vai Kyle từ từ bơi vào rãnh biển.
Họ bơi tới cửa vào, nơi này tốc độ chảy của dòng nước rất mạnh, cái khe lớn nhất là thông tới Isbela, họ đi vào cái khe nhỏ bên cạnh.
Sau khi đi vào rãnh biển, chung quanh dần dần chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì phía trước, chỉ có rong biển sinh trưởng hai bên khe là phát ra ánh sáng nhẹ, ít nhất cũng không khiến họ hoảng loạn.
Rãnh Biển không chia ngày đêm, họ đi loanh quanh bên trong không biết đã bao lâu.
Khi đói thì dừng lại ăn hai con cá bổ sung thể lực rồi lại tiếp tục lên đường.
Ban đầu Đông cục cưng còn có chút hưng phấn nhưng không được một lúc thì thấy chán, ủ rũ nằm trong lồng ngực Hàn Trạm nghịch ngón tay.
Rảnh Biển tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, nước biển ngập mùi thối rữa, có thể đoán được đã có rất nhiều hải thú chết ở đây.
Nước biển tanh hôi hun tới khiến Đông cục cưng nhăn mặt, bé che miệng lại.
Đúng lúc này vành tai bé giật giật dường như nghe thấy âm thanh gì đó, bé kéo kéo lọn tóc đen của Hàn Trạm, “Anh ơi.”
“Sao vậy? Đói rồi à?”
“Không phải.” Đông cục cưng lắc lắc đầu, “Đằng trước hình như có thứ gì đó kêu.”
Trong nước biển toàn mùi hôi thối không thể phân biệt được hơi thở của sinh vật khác.
Hàn Trạm cẩn thận lắng nghe, lại bơi thêm một quãng thì nghe thấy âm thanh thở dốc đứt quãng.
Lúc này Ngải Thụy và Già Li cũng để ý.
“Cẩn thận.”
Họ cẩn thận tới gần, đằng trước thấp thoáng một cái bóng khổng lồ, đến khi bơi tới gần mới phát hiện chỉ là quái vật biển.
Thịt trên người quái vật biển gặm gồ ghề lồi lõm, còn có con hải thú nhỏ đang gặm thịt trên người nó.
Trông thấy nhân ngư tới, con hải thú kia bị kinh sợ, vội vàng bơi đi mất.
Con quái vật đã thoi thóp, thân thể khổng lồ bị chèn giữa khe đá không thể động đậy, đến tận cùng sinh mệnh nó mới hiểu được cái gì gọi là “Rồng mắc cạn bị tôm giỡn mặt”, quái vật biển từng lừng lẫy bây giờ ngay cả hải thú cỏn con cũng trèo được lên đầu nó.
A, nó sắp chết, thật đáng thương.
Đôi mắt xanh lam long lanh của Đông cục cưng nhuốm vẻ buồn thương.
Quái vật biển há mồm, phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe, “Tiểu nhân ngư…”
Đông cục cưng ngẩn người, “Ngươi, ngươi gọi ta ư?”
“Đằng trước rất nguy hiểm, các ngươi đừng qua.”
Đông cục cưng hơi chần chừ rồi quay đầu nói với Hàn Trạm, “Anh ơi, quái vật biển nói đằng trước rất nguy hiểm, bảo chúng ta đừng qua đó.”
Nghe vậy Hàn Trạm chỉ xoa xoa tóc Đông cục cưng, “Nhóc con sợ không?”
Đông cục cưng lanh lảnh đáp, “Không sợ.”
“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.”
Già Li chống cằm hỏi, “Cục cưng, nó có nói đằng trước có gì nguy hiểm không?”
Quái vật biển hẳn cũng không được tỉnh táo, chỉ lặp đi lặp lại mấy từ, “Nguy hiểm…Đừng đi…Cẩn thận…”
Đông cục cưng hơi mờ mịt, lắc lắc đuôi muốn bơi khỏi lồng ngực Hàn Trạm, bỗng Hàn Trạm ôm chặt lấy bé, sắc mặt anh nghiêm trọng, “Chúng ta đi mau, trên người nó có sâu!”
Nghe vậy Đông cục cưng khẩn trương nắm chặt cánh tay Hàn Trạm.
Già Li, Ngải Thụy đều sửng sốt, sau khi thanh lọc triệt để hải vực của họ gần như không còn sâu, không ngờ lại gặp phải ở đây.
Cái khe ở rãnh biển rất hẹp, nếu sâu lao ra khỏi thân thể quái vật biển về phía họ thì gần như không thể tránh thoát.
Theo như quái vật biển nói thì đằng trước có càng nhiều sâu hơn, nhưng họ không thể quay lại.
Sau khi trao đổi ánh mắt, họ tăng tốc tiến về phía quái vật biển.
Phía trước xuất hiện những bóng đen nhỏ lúc nhúc.
Là sâu.
Số lượng rất nhiều.
“Già Li, nắm lấy.” Ngải Thụy móc ra một tấm lưới đánh cá, ném một góc cho Già Li.
Già Li ném lưới trữ cá cho Hàn Trạm, vươn tay tiếp lấy lưới Ngải Thụy ném sang, họ che lưới trước mặt, sâu không thể chui qua chúng điên cuồng chen lấn mặt lưới.
Họ khó khăn tiến liên.
Thấy cảnh này, Kyle sợ tới mức nói lắp, “Ta, lần trước ta đi qua đây, không có nhiều sâu thế này.”
Có sâu chui từ đằng trên đằng dưới, Hàn Trạm bắn ra móng tay sắc bén cắt mấy nhát trong làn nước, con sâu dài bằng ngón tay bị cắt thành hai khúc, cái xác bé tí trôi nổi trong nước.
Đông cục cưng vừa sợ vừa lo cho ba bèn dò đầu ra xem.
Hàn Trạm đè lại cái đầu không an phận của Đông cục cưng, che lại tầm mắt bé, “Chú Già Li, để cháu, chú nghỉ chút trước đi.”
Mái tóc đỏ của Già Li lộn xộn dán lên mặt khiến người khác không nhìn rõ vẻ mặt y, chỉ nghe thấy âm thanh bình tĩnh truyền lại, “Cháu đợi ở cạnh đi.”
Đông cục cưng hơi khẩn trương, “Ba.”
Đúng lúc này Ngải Thụy thở ra một hơi, nói, “Cậu cậy mạnh cái gì, để Kyle tới.”
Nghe thấy tên mình, Kyle chả hiểu gì cả, liên quan gì đến gã chứ.
Ngải Thụy liếc qua, Kyle chỉ đành run rẩy bơi lên, nắm lấy một góc lưới đánh cá.
Già Li bĩu môi, buông lưới ra, tập trung đối phó với những con “cá lọt lưới”.
Trong biển trôi nổi đủ loại thi cốt các loại hải thú, xương trắng hếu lướt qua trước mặt trông rất âm trầm khủng bố.
Sau khi đi vào Rãnh Biển họ không nghỉ ngơi nữa, không bao lâu sau Kyle cạn kiệt sức lực không nắm chặt lưới đánh cá, lỏng tay, lũ sâu tràn vào như châu chấu.
Hàn Trạm nhanh tay nắm lấy góc lưới, sâu cắn lên cánh tay anh, Hàn Trạm cảm thấy cánh tay tê rần lập tức mất đi cảm giác.
Dù có như thể Hàn Trạm vẫn ôm chặt Đông cục cưng không buông.
“Anh!”
Đông cục cưng mím chặt môi, bé tức giận, một làn nước biển cuộn tới hất bay đám sâu trên cánh tay Hàn Trạm.
Cảm nhận được nước biển chung quanh đột nhiên mãnh liệt hơn, Kyle trợn to mắt, đây là sức mạnh của Hải Thần!
Gã mừng như điên, không sai, đây là thần lực, gã cũng đã từng cảm nhận được rất gần, sức mạnh mãnh liệt vô tận cũng chỉ có thần lực của Hải Thần mà thôi.
Mạc La quá yếu, không thể hấp thu toàn bộ thần lực.
Noy chẳng qua cũng chỉ hấp thụ được một chút đã dám giả thành hóa thân của Hải Thần.
Đây mới là sức mạnh gã tha thiết mơ ước.
Kyle không nhịn được quay đầu, tầm mắt dừng trên người tiểu nhân ngư trong lồng ngực Hàn Trạm, ánh mắt dần trở nên điên cuồng.
Mới vừa nhìn một chút đã bị Già Li vung đuôi đập cho tỉnh cả người.
Già Li cảnh cáo, “Cất cái suy nghĩ ấy đi.”
Kyle rụt rụt vai.
Sâu bị nước biển cuốn đi xa, cuối cùng Ngải Thụy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đông cục cưng ôm cánh tay Hàn Trạm, vị trí bị sâu cắn đã sưng tấy, Đông cục cưng chu miệng thổi phù phù, “Anh có đau không?”
“Không đau.”
Hàn Trạm còn muốn nói gì đó nhưng Già Li hoàn toàn không cho anh cơ hội, y bế Đông cục cưng lên, “Cục cưng ôm chặt ba nào.”
Đông cục cưng nói “Vâng”, nhưng hai mắt vẫn ngóng nhìn Hàn Trạm.
Hàn Trạm giật giật môi, cũng không nói gì, anh nhìn lại Đông cục cưng với ánh mắt trấn an.
Ngải Thụy cười xì một tiếng, hắn xách Kyle lên đẩy nhanh tốc độ đuổi theo Già Li.
Còn có sâu định xông lên, Hàn Trạm lạnh mặt vung tay kết liễu, không cho chúng tới gần Già Li một bước.
Trên đường họ lục tục gặp được những nhân ngư khác, từng người từng người bị sâu đuổi xám xịt mặt mày, trông nhóm Già Li còn tốt hơn nhiều.
Khi chạm mặt, bọn họ đều tỏ rõ thái độ cảnh giác.
Già Li và đối phương duy trì khoảng cách nhất định, dọc theo đường đi không hề giao lưu.
Không ai biết khi đói đến tận cùng đối phương sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn gì.
Khi bơi đến đoạn đường rộng nhiều ngã rẽ, sâu từ bốn phương tám hướng bơi tới.
Họ như không biết mệt, máy móc lặp lại động tác giết sâu.
Đói thì thay phiên nghỉ ngơi, ăn mấy miếng cá bổ sung thể lực.
Vì sâu mà họ bị chậm quá nhiều thời gian, ra khỏi Rãnh Biển chậm hơn mấy ngày so với dự tính.
Đồ ăn của họ đã sắp không đủ nữa rồi.
Già Li chỉ ăn hai miếng cá rồi không ăn nữa, y xé một miếng đưa đến bên miệng Đông cục cưng, “Cục cưng mau ăn đi.”
Đông cục cưng nói, “Con không đói…Ưm.” Còn chưa nói xong đã bị ba nhét một miếng cá vào miệng.
Già Li còn muốn đút bé ăn nhưng Đông cục cưng cảnh giác che lại miệng không chịu ăn, “Ba mệt hơn, ba phải ăn no.”
Dù ăn ít đi thì sau vài ngày, thức ăn của họ vẫn hết.
Ngải Thụy vuốt mặt, “Còn bao lâu nữa?”
Kyle trông vô cùng chật vật, gã nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện gì đó, gã vuốt cục đá nhô lên trên vách đá, kích động nói, “Ta nhớ phía trước không xa chính là cửa ra, ngươi xem đây là ký hiệu ta để lại sau khi vào.”
Ôm thái độ bán tín bán nghi, họ xốc lại tinh thần bơi tiếp theo khe đá, sau khi vòng qua một khúc quanh thì thấy phía trước xuất hiện ánh sáng yếu ớt.
“Tới rồi tới rồi!”
Họ đánh một tiếng trống tăng thêm tinh thần rồi lao ra khỏi Rãnh Biển.
Ánh sáng chiếu lên vẻ mỏi mệt trên gương mặt mỗi người, Già Li chưa quen nheo lại đôi mắt.
Còn chưa quan sát kỹ càng hải vực trước mặt đã nghe thấy âm thánh oán giận của nhân ngư cách đó không xa, “Sao lại có thêm nhân ngư qua đây nữa.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!