Cổ Mộ - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
625


Cổ Mộ


Phần 15


Hạt mưa rơi tí tách bên hiên,Vua đứng lặng bên ngoài cánh cửa của phòng sản…
Bác sỹ bên Y phòng đi ra cúi đầu
-Thần vô dụng không giữ được long thai,xin người trách tội
-Đứng dậy đi…Tiên Phi sức khoẻ ổn cả chứ
-Dạ vâng hiện tại vẫn chưa thoát mê ( thuốc mê) còn sức khoẻ hoàn toàn ổn định …
-Vậy đủ rồi …
Trời đổ cơn mưa,Vua bước ra đi bộ giữa trời mưa…Hổ Phách đi theo cúi đầu chào Thái Hậu…
Thái Hậu thở dài nhìn Vua từ sau lưng rồi nói với công chúa
-Điện Hạ không cố tình phải không?
-Tất nhiên rồi ạ,Tiên Phi trước mặt nhiều người ai cũng nghĩ là Tiên Phi đẩy Thứ Phi nên nếu Điện Hạ không làm vậy thì Hoàng Hậu xử lý còn mệt mỏi hơn …
-Nhưng Tiên Phi không hề hiểu được điều đó,giờ trong đầu Tiên Phi có lẽ chỉ nghĩ tới cái huých tay của Điện Hạ đã gián tiếp làm mất đi em bé…Thứ Phi Aki này liệu có đánh đổi cả đứa bé để tạo nên xích mích giữa Điện Hạ và Tiên Phi không ?
-Con nghĩ cô ta sẽ không đánh đổi vậy đâu,đêm qua thứ phi cũng đa đau bụng khi khám bác sỹ có nói là thai nhi rất yếu…
-Điện Hạ chỉ trong một ngày mất đi hai đứa con,con trai của ta đến khi nào mới có thể thật sự mới có một đứa con trọn vẹn…
Tại Dã Cung nơi Aki sống…Cô ta cười đến rơi cả nước mắt
“Cô ta có thai và hỏng rồi sao,đúng là ông trời giúp ta ,một công đôi việc ha ha …Tiên Phi ơi là Tiên Phi cô hết cao ngạo rồi chứ,chính tay Điện Hạ phá huỷ đi đứa con đó…thương thay cho cô”
Aki cười lớn trên giường…
Vua đứng trên cầu nhìn dòng sông xanh…ông ta người ướt sũng,mái tóc rũ xuống …chiếc ô bật lên che cho Vua …Hổ Phách người cũng ướt sũng tay cầm ô…
-Điện Hạ người sẽ bị cảm mất
-Chuyện ta mất đi vợ con năm xưa kí ức đó vẫn luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời ta…hai đứa trẻ của ta một trai ,một gái bị cắt cổ từng chút ngay trước mặt của ta…giờ thì chính tay ta lại tự giết đi đứa con còn chưa thành hình…Giang sơn phù hoa ,chuyện xưa như khói mộng hoa tan,ta vẫn mơ hồ giữa bão cát sa mưa tuyết,một nét hoạ lên đứa trẻ ấy sao có thể không bận lòng…
Vua quay đi lặng lẽ…bước đi nặng nề…
Tại Tâm cung…
Tiên đôi môi tái nhợt nhìn bát canh sâm mà Tiểu Bối bê lên…
-Tiên Phi,phải ăn để lấy lại sức khoẻ,rồi sau người sẽ lại có em bé …
Tiên ngẩng lên nhìn Tiểu Bối ,hai hàng nước mắt rơi xuống…cô rút dưới gối ra một đôi hài bằng len do cô tự đan…mới xong một chiếc…cô dơ lên
-Em mới làm xong một bên,em còn chưa làm xong bên kia…
Tiên cúi xuống nước mắt rơi xuống chiếc tất…Tiên cười trong nước mắt …cố tỏ ra mình vui …
-Tiên Phi…người…
Tiểu Bối ôm miệng khóc khi thấy Tiên cười nhưng nước mắt vẫn rơi …Tiên cứ ôm chiếc tất bé xíu rồi hành động như bất bình thường…
Công Chúa đứng bên ngoài khựng lại khi thấy Tiên như vậy…cô buồn bã nói bên ngoài để cho Tiên nghe …
“ Hình bóng người bao quanh,cơn mưa rào bất chợt kéo dài sự đợi chờ,mong chờ một hồi mộng sẽ vì ai mà đến,tâm sự người gửi trong nhánh hoa đào”
Hình ảnh Vua ngồi dưới gốc cây đào bên cạnh con hổ trắng ông ta tựa đầu lên con hổ …ánh mắt như vô hồn…Tiên ngồi trong phòng nghe thấy lời của công chúa cô cắn vào tay để tiếng khóc không phát ra thành tiếng …
Hai tháng sau…
Tiên bất chợt gặp thứ phi Aki khi hai người chạm mặt tại hoa viên…
-Tiên Phi,đã lâu không gặp
-Phải,đã lâu không gặp
-Chúng ta cùng mất đi con chỉ trong một ngày nhưng có lẽ Tiên Phi vẫn chưa vực dậy được nên tự giam mình hai tháng không ra khỏi tâm cung nửa bước…hôm nay thấy Tiên Phi tôi cũng rất vui mừng…
-Thứ Phi quên con của mình nhanh như vậy thật sao
Lời nói của Tiên khiến Aki khựng lại
-Tất nhiên là không thể nào quên
-Còn tôi không quên được thế nên tôi đã tưởng nhớ con tôi suốt hai tháng,nhưng luyến tiếc mãi sẽ khiến con không được siêu thoát và không tốt nên tôi đã cố vực dậy để con của tôi được vui vẻ mà ra đi
-Tôi bị sảy do ngã còn Tiên Phi là do va chạm ( cố ý đả kích) thế nên có lẽ nỗi đau của hai chúng ta khác nhau…
-Tôi xin phép đi trước …à thứ phi này,chuyện hôm đó thứ phi chưa hề chạm vào tay tôi thế nên tôi rất tiếc vì đã không thể kéo cô lại…nhưng cú ngã đó không hề tự nhiên,tôi nói vậy để cô hiểu rằng giữa chúng ta đã từng có tình bạn cho đến ngày hôm đó,nếu có bản lĩnh hãy giữ Điện Hạ cho tốt vì giờ đây sẽ k ai tranh giành với cô đâu…
Tiên cười nhếch mồm bước đi…Tiểu Bối lo lắng
-Tiên Phi người nói thẳng vậy cô ta lại sân si đó
-Phải điều tra xem cô ta liệu có khả năng xảy trước khi ngã không…
-Liệu có kiểu đó không ạ
-Cô ta đã cố tình thì không điều gì là không dám làm…tôi nhất định phải trả lại sự trong sạch cho bản thân…
-Dạ…Thái Hậu ốm nên Tiên Phi mới ra khỏi cung mà cô ta còn xỏ xiên
-Kệ đi,đi thôi…
Vua trên triều ngồi nhắm mắt khi nghe quan kinh tế báo cáo
-Các đảo quốc nói do dịch bệnh nên xin được nộp thuế chậm trễ ,thần cũng đã trình lên người ý kiến đã một tuần,xin người cho quyết định ạ
Vua mở mắt nhìn xuống dưới…
-Miễn giảm 50% còn vẫn phải nộp không thiếu một xu
-Dạ vâng…thần hiểu ạ…
Quan bên tổ chức xin thưa
-Điện Hạ vào ngày sinh thần của người sắp tới có mở cửa đón khách không ạ
-Có …vẫn cứ làm như mọi năm,đón khách lịch thiệp trang nhã nhất có thể…
-Dạ vâng…
Hết Phiên họp Hổ Phách báo
-Thái Hậu đêm qua sốt cả đêm ạ
-Y phòng nói sao?
-Dạ do thời tiết không ảnh hưởng nhiều ạ…
Tiên Phi tới chỗ Thái Hậu bà thấy Tiên liền mỉm cười
-Con đã chịu ra ngoài rồi
-Thái Hậu,người có sao không ạ
-Già rồi nên hay ốm do thời tiết,thuốc trong cung nhậy lắm nên con đừng lo,ta khoẻ rồi …
-Dạ ,vậy con yên tâm rồi
-Tiên Phi chịu ra ngoài vì ta đúng không
Tiểu Bối nhanh nhảu: Dạ vâng nghe tin Thái Hậu ốm nên Tiên Phi đã nhanh tới đây đó ạ
Thái Hậu mỉm cười : Đúng là đứa trẻ ngoan ,ta rất lấy làm tiếc vì chuyện vừa rồi,con không trách Điện Hạ chứ,ngài không cố tình mà…
Tiên mỉm cười nhẹ…Vua bước vào Tiên vội đứng dậy cúi chào cùng kẻ hầu
-Điện Hạ Thiên An …
Vua trong bộ vest màu đỏ đun cũng hơi ngạc nhiên khi chạm mặt Tiên…Tiên cúi đầu không nhìn vào mắt Vua…
-Miễn lễ…
Ông ta bước tới cầm tay Thái Hậu
-Con đang bận việc còn qua đây làm gì
-Người đang ốm con không qua sao được…
-Ta ổn hơn rồi …con đừng quá lo lắng nhé
-Vâng…vậy nếu người ổn rồi con xin phép
-Điện Hạ tiễn Tiên Phi về dùm ta nhé,Tiên Phi cũng về nghỉ ngơi đi ,mai ta sẽ qua chỗ con chơi
-Dạ …vậy con cũng xin phép…người nghỉ ngơi đi ạ…
Vua và Tiên đi dọc hoa viên,cả hai đều không nói với nhau câu nào ,không khí căng thẳng …Tiên đi vấp vào viên đá ngã nhào thì Vua đỡ…lúc này cả hai đều khó xử khi nhìn nhau…Tiên vội đứng dậy…
-Em khoẻ hẳn rồi chứ
-Thần đã khoẻ rồi
-Chuyện khi đó ta mong em hãy quên đi…
-Sao có thể quên được khi mà chuyện đó đêm nào cũng trong giấc mơ của Thần…
Vua nắm lấy tay Tiên đứng dưới hàng hoa đào bên dòng sông xanh…
-Chúng ta có thể làm lại
-Bằng cách nào vậy?
Vua cau mày
-Ý em là gì?
-Chúng ta làm lại bằng cách nào sau khi chính người đã giết chết con của chúng ta…
-Đó là sự cố ngoài ý muốn,em thừa biết ta không hề muốn làm điều đó
-Nhưng người không tin thần,người nghĩ thần hại Thứ Phi vì đố kị và ganh ghét…vậy thì Thần lấy điều gì để tin rằng Điện Hạ k cố tình vậy…
-Đừng so sánh khập khiễng
-Thần có một thỉnh cầu,Điện Hạ hãy từ bỏ thần và hãy để cho thần được tự do…bởi vì tình cảm trong lòng của thần dành cho người đã chết theo đứa con mất rồi…
-Có nhất thiết phải nói ra lời như vậy không?
-Thần có đọc sách nói rằng các phi tần khác của các đời Vua trước đều được Vua yêu bằng cả tấm lòng,bằng sự trân trọng thế nên câu nói “ Hoa cứ rơi người cứ đợi” luôn được khắc trên những cây hoa đào nơi này…
-Ta rất trân trọng em
-Muộn rồi Điện Hạ ,trái tim của thần đã chết rồi …ngài đã yêu ai đó thật lòng bao giờ chưa,nếu có rồi thì tim sẽ đau ,đau đớn đến mức khó chấp nhận,muốn chết đi sống lại…thần đã yêu Điện Hạ từ lần đầu tiên,từ khi còn là một đứa trẻ cho đến khi lớn ,được gặp gỡ người và kết hôn cùng người đó là số phận…thần đã từng lo sợ né tránh nhưng thần nhận ra tình yêu của thần đủ lớn để có thể vượt qua tất cả…muốn được ngắm nhìn người khi ngủ,khi làm việc…muốn được cùng người dạo chơi khắp nơi…đó là tất cả những gì thần muốn nói ,thần đã từng yêu Điện Hạ…
Tiên cúi đầu cô quay đi nắm chặt tay nhăn mặt cố không để nước mắt rơi ,cố cứng rắn…
Vua với tay từ sau giật người Tiên lại…ông ta ôm cổ Tiên cúi đầu hôn lên tóc cô…
-Đừng từ bỏ tình yêu mà em dành cho ta…vì khi em từ bỏ chúng ta sẽ lạc mất nhau…
Tiên cầm tay ở cổ Vua gạt ra …
-Thần mong chúng ta sẽ lạc mất nhau để không ai phải đau,phải buồn…
Bàn tay Vua buông khỏi cổ Tiên…tuyết rơi xuống Vua cười trong trạng thái hỗn loạn…lời Tiên Phi nói như một câu chia tay làm bóp nghẹn trái tim Hoàng Đế …
– [ ]

Yêu thích: 3 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN