Cổ Mộ - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
652


Cổ Mộ


Phần 22


Nếu như trong đời chữ yêu có thể nói ra đó cũng chính là lúc hạnh phúc hay tổn thương bắt đầu…!
Cánh tay Vua kéo Tiên ,ánh mắt Tiên ngỡ ngàng khi lao người về phía Vua.Dưới cơn mưa hoa tuyết ,không gian như chậm lại …
Vua vuốt tóc của Tiên và hít sâu…
-Em đã đi đâu vậy,em đã đi đâu vậy…
Tiên đẩy Vua ra cô cau mặt
-Anh này ,anh hình như có nhầm lẫn gì đó rồi…
Vua nhìn ánh mắt Tiên như không còn cảm xúc khi nhìn ông ta
-Em giận ta cũng được nhưng đừng tỏ ra ánh mắt đó…
Tiên cười vẻ khó hiểu
-Anh này,kiểu tán gái đó xưa rồi hơn nữa chúng ta chỉ vừa gặp nhau mà anh làm như quen đã lâu vậy…tôi là người Việt Nam ok và người Việt thì không dễ dụ đâu…
Tiên quay đi Vua gọi
-Tiên …
Tiên bất giác quay lại ,cô vô tình thưa
-Vâng…
Vua đưa bó hoa về phía Tiên
-Tặng cho em …chào mừng em đến với Nhật Bản
-Cám ơn anh
Tiên cầm bó hoa rồi lắc đầu khó hiểu…” Ơ mà sao anh ta biết tên mình nhỉ,mình có giới thiệu tên đâu nhỉ”…
Tiên quay lại đã không thấy Vua đâu nữa cô đứng gãi đầu tay ôm bó hoa giữa phố “ Eo thấy ghê ghê nhỉ đã biến mất rồi”…
Hổ Phách tay vẫn run lên khi ngồi trên ghế lái…Vua không nói câu gì chỉ nhìn ra bên ngoài
-Điện Hạ chuyện này có thể có người giống nhau chứ nếu Tiên Phi k thể nào k nhận ra người và có thái độ như vậy…
-Là cô ấy,dù có thay đổi đến đâu ta cũng vẫn nhận ra,lập tức hồi cung ta muốn gặp Công Chúa…
Hổ Phách lo lắng …
Tiên ôm bó hoa về cả hai đều hỏi của ai ,Tiên nói được tặng làm hai người bạn không tin
-Thật á chị,không quen mà tặng sao
-Phải, chị nói hai đứa mày không tin chị nhỉ ,người ấy hình như nhầm người,chắc say rượu…
-Chắc vậy rồi
Tiên lên phòng đóng cửa chợt suy nghĩ “ Người ông ta có mùi của hoa sen không phải mùi rượu,kì lạ đàn ông mà trên người có mùi hoa,đàn ông ở đây thật khó hiểu”…
Cánh cửa Đông Cung mở ra,Vua ngồi lầm lỳ trên chiếc ghế …công chúa bước vào ông ta nhìn công chúa
-Điện Hạ cho gọi thần
-Công chúa,ta cho em một cơ hội cuối cùng,em có điều gì muốn nói cho ta biết không?
-Điều gì là điều gì vậy Điện Hạ,em chưa hiểu ý người ạ…
-Em còn định nói dối ta đến khi nào
Vua quát lên giận dữ với Công Chúa ,Hổ Phách và Tổng Quản thấy lần đầu Điện Hạ to tiếng với em gái,cả hai cúi đầu bên ngoài cửa…
-Em làm gì cũng chỉ muốn tốt cho anh,em muốn tốt cho anh trai mình có gì sai?
-Vậy hoá ra đúng là do em…hôm nay trên phố hoa ta đã gặp ai em biết không,ta gặp Tiên Phi…
Công chúa rơi nước mắt ngẩng lên nhìn Vua,lúc này Vua đỏ đôi mắt khi nhìn em gái
-Tiên Phi…không thể nào,không thể có chuyện đó …Điện Hạ Tiên Phi đã chết rồi,đã 5 năm rồi xin hãy quên đi ạ…người chắc chắn đã nhìn lầm…
-Em định dối ta đến bao giờ nữa công chúa,nếu ta bắt Hổ Phách có cái chết giống Tiên Phi liệu em có chịu được không?
-Em…Em…
-Em đừng nói nghĩ cho ta ,ta không có đứa em gái như em ,đúng là chúng ta không cùng mẹ sinh ra nên em mới đối xử với ta như vậy…
-Không có đâu anh…em luôn gọi anh coi anh như một người anh trai,anh chăm sóc cho em từ khi em mất mẹ ,anh còn hơn cả anh trai tại sao anh lại nghĩ như vậy được…
-Vậy tại sao em lại đưa cô ấy rời xa ta mặc cho ta đau khổ đến thế nào em biết không.Ta đã luôn trách mình và tự dằn vặt bản thân suốt năm năm qua…tại sao lại làm vậy…
-Tiên Phi đã cầu xin em ,cô ấy nói nếu cô ấy k ra khỏi đây được cũng sẽ tự tử nên em làm vậy để tốt cho cả hai…
-Vậy giờ em đã thấy anh và cô ấy đã tốt hơn chưa,khi mà đứng trước mặt nhau lại như hai người dưng…
Vua buồn bã đứng dậy…công chúa ngồi bịch xuống sàn buông thõng tay…Công Chúa ôm mặt khóc lớn “ Xin lỗi,em thật sự xin lỗi”…
Đêm hôm đó,Tiên nằm ngủ cô mê man,mê tới ngày đầu vào cung,mơ tới người đàn ông ngồi câu cá,mơ thấy người đàn ông đang chắp tay đứng trên cây cầu đỏ…trong tất cả đều chỉ nhìn thấy từ phía sau…cho tới khi mơ thấy mờ ảo có người đàn ông đang khóc khi nhìn vào quan tài ,nước mắt rơi xuống …hình ảnh người đó rõ hơn là người đàn ông tặng hoa cho cô…Tiên giật mình bật dậy…cô vội lấy nước uống và thì thầm
“ Mình bị ám ảnh quá rồi,mơ gì mà như thật vậy”
Tiên nhìn vào bó hoa được tặng để trên bàn…
Vua ngồi bên hồ sen gẩy đàn,mặt ông ta như trầm tư suy nghĩ,Hổ Phách mang ly trà tới
-Điện Hạ người dùng ly trà đi ạ,trời lạnh lắm…theo điều tra thì Tiên Phi sau cú ngã bị mất một phần kí ức…thế nên Tiên Phi đã không nhận ra người…
-Cô ấy có vẻ béo lên,đẹp hơn khi sống cùng ta,khi sống cùng ta cô ấy khóc nhiều và gầy gò xanh xao…có lẽ ta không phải người đàn ông thật sự tốt…
-Kìa người đừng nói vậy…tấm lòng của người đối với Tiên Phi đất trời đều rõ…
-Quên đi rồi cũng tốt,quên đi sẽ không phải suy nghĩ đến những kí ức đau thương nữa…năm đó cái chết của cô ấy là nỗi ám ảnh cực lớn với ta,giờ thấy cô ấy rồi ta lại lo sợ …lo sợ quá khứ sẽ lặp lại…
-Ngài có thể yêu lại từ đầu mà,theo tìm hiểu thì Tiên Phi không quen ai hay yêu ai,sống rất khép kín…
-Yêu lại từ đầu…!
Vua thở dài nhìn về phía hoa sen…
Tôi đã công tác ở đây được 10 ngày,ngày nào cũng đi tìm chủ đề để viết bài…mỗi lần nhắn tin cho bố mẹ xong tôi phải tắt ngay máy vì mẹ nhắn rất dài và hay chỉ trích tôi…thấy mấy người đàn ông trong tổ rủ chúng tôi đi ăn tối…tôi từ chối thì Mai với Chi nhận lời…cả hai cau mày nói tôi
-Đùa chị ơi sống phải giao lưu chứ ,các anh có lòng thì mình có dạ
-Thôi dạ dủng gì chị chiều định đi khám nên hai đứa cứ đi đi nhé
-khám gì đấy
-Bí mật…
Tôi thấy đau nhẩm nhẩm bụng dưới nên đi khám,bác sỹ nói
-Kinh nguyệt của em có đều không
-Dạ tháng có tháng không,không đều lắm ạ
-Có thể em hơi có ứ dịch gần tử cung em lên bàn đi chị khám phụ khoa…
-Vâng…
Tiên lên bàn cô dạng chân ra chợt nhớ “ Ơ chị ơi em chưa chồng cũng chưa có quan hệ,khám có sao không chị”
Bác sỹ nhìn âm đạo của Tiên rồi cười nhẹ
-Trời có thật là em chưa quan hệ không,để yên chị khám cho nào…
-Vâng em k nói dối đâu bác sỹ em chưa chồng cũng chưa có quan hệ
-Hiện tại chị nhìn thấy thì chỗ này của em không giống gái còn trinh…đừng đùa nữa để chị khám này…
Bác sỹ bành chỗ đó ra rồi cười nhẹ “ Sạch sẽ lắm k có gì đâu,chắc do cơ địa thi thoảng thay đổi k đáng lo”…
Tiên đi ra bên ngoài ngồi đờ đẫn tay cầm tờ siêu âm khám …nhớ lại lời bác sỹ “ Trước đây em có từng sảy thai bao giờ chưa,chị thấy ở tử cung có vết sẹo như là bị sẩy thai”
Tiên ôm đầu “ Mình đã quan hệ với ai,mình rõ ràng chưa quan hệ với ai sao bác sỹ nói vậy,nếu mình chưa quan hệ k thể đưa cái kẹp mỏ vịt đó vào tử cung như vậy được,vậy mình rốt cuộc đã quan hệ vào lúc nào”…
Tiên ngồi đần người như mất hồn …
Buổi tối khi Tiên đang trong góc vẫn suy nghĩ về bản thân…cô đau đầu rồi điện thoại kêu,Chi và Mai gọi
-Chị Tiên ra đây đi vui lắm ở nhà làm gì,ra đây k say k về đi chị,quên hết sự đời vui một hôm
-Quên hết sự đời à…
Tiên đến quán rượu,vài gã cùng cơ quan cũng đã ngà ngà say…Tiên đến rót rượu quất cho bọn chúng say hết…Mai và chi dơ ngón cái lên ý là Tiên uống đỉnh…
-Rồi hai đứa về đi
-Còn chị
-Chị phải đi ngẫm sự đời đã
Ba tên làm cùng gạ cả ba chị em “ Hay ba chúng mình đến chỗ nào vắng vẻ nói chuyện cho yên tĩnh đi”
Tiên cau mày:
-Thôi các anh say chúng tôi cũng vậy nên ai về nhà nấy thì hơn…
Một tên mon men ngồi gần Tiên “ Để anh đưa Tiên về trước nhé”
Hắn sờ lên đùi thì Tiên bẻ tay hắn do là người học võ nên rất nhanh …cô ghé vào tai tên kia “ Đừng có động chạm,đây còn đang không biết ai động vào đây đâu”
Tiên bắt đầu say nên nói tứa lung tung nhưng đại loại cô đang không biết mình đã từng ngủ với ai…
Cô đứng dậy gọi xe taxi tống chi và mai lên xe
-Hai đứa về đi chị lát sẽ về,chị còn phải đi thẩm vấn bản thân
-Là sao chị,là sao ạ…chị Tiên
Tiên đi ra vườn hoa đào,cô ngồi trên chiếc ghế rồi cố suy nghĩ…” Nào Tiên mày đã ngủ với ai vậy,sao mày mất trinh rồi”
Cô bật khóc thì bàn tay đưa cho cô chiếc khăn,Tiên ngẩng lên đó là Vua…
-Là anh à
-Cầm lấy
-Anh nhà gần đây hay gì mà hay gặp ở đây vậy
-Ừm nhà gần đây,lau đi nước mũi cô chảy kìa
Tiên vội lau rồi cười nhạt
-Tại trời lạnh quá nên vậy
-Cô say rồi về nghỉ đi
-Ô sao anh biết tôi uống vậy
-Người phả ra đầy hơi rượu…
-Anh quả là tinh ý…tôi say thật rồi
-Để tôi đưa cô về,xe tôi để bên kia
-Anh gì này…anh có phải người tốt không?
-Không,tôi k phải người tốt
-Thì cứ nhận mình tốt một lần xem nào
Vua cười nhẹ,Tiên nhìn Vua
-Anh cười rất đẹp đấy…tôi có việc nhờ anh
-Cô nói đi
-Việc này hơi tế nhị,anh ghé tai đây vì k nói to được…
Tiên say mềm người cố mở to mắt nhìn Vua,cô với tay nói thì thầm “ Anh là người lạ,tôi cũng vậy chúng ta gặp nhau một lần rồi thì coi như không lạ lắm” ( nói vòng vo)
-Ý cô là gì?
-Anh có thể nào ngủ với tôi xem tôi còn trinh hay không được không
Vua phụt tiếng ho ra ở họng vì sốc Tiên lại lấy ngón tay đặt lên môi Vua “ Suỵt…nghiêm túc…bên kia có khách sạn,anh đồng ý không”
-Ta đồng ý…
Tiên mỉm cười mà k hề biết rằng trước mặt chính là người chồng của cô…

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN