Cổ Mộ - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
752


Cổ Mộ


Phần 5


Có những mối nhân duyên đến trong cuộc đời đến kì lạ…người tôi muốn gặp lại suốt 15 năm qua lại cũng chính là người muốn giết tôi ở 15 năm sau…anh ta lại không phải là một người đàn ông bình thường…anh ta là Vua của thế giới ngầm …một vị vua tàn ác đầy quyền lực có tiếng…

Cô công chúa đứng bên bờ hồ thấy Hổ Phách đi tới…anh ta cúi chào

-Công Chúa Thiên An

-Anh…à không …ngươi không cần đa lễ

-Muộn thế này rồi người ở đây

-Ta chờ ngươi…

-Thần xin nghe

-Chuyện hôm nay ta cứu cô gái đó nhưng sợ sẽ là hậu hoạ về sau

-Công chúa cũng biết rồi sao

-Nhà Tiên Tri của Hoàng Cung bà ấy đã nói với ta phải giết cô gái đó vì là khắc duyên với Điện Hạ,khoan đã ngươi nói vậy là anh trai ta cũng đã biết…

-vâng Điện Hạ đã biết từ trước rồi

-Anh ấy điên rồi ,bao đời nay nếu khắc duyên xuất hiện phải giết

-Các đời Vua trước họ k giết mà vẫn đối diện đó thôi ạ

-Thế nên triều đại nào cũng có chuyện không hay,phòng trừ hơn bỏ xót…

-Công Chúa,thần xin có đôi lời này…

-Ngươi nói đi

-Thần nghĩ khi công chúa cứu được ai đó chắc hẳn lòng của công chúa đang cảm thấy rất yên bình ,cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp,công chúa biết Điện Hạ có tính cách thế nào mà thế cho nên cô gái ấy mới chính là đang bị nguy hiểm ,thay vì tin vào lời tiên đoán đó sao không để cô ấy đi thật xa …để cô ấy trở về nơi vốn dĩ thuộc về …

-Ta cũng nghĩ đến chuyện sẽ nghĩ cách để cô ta rời cung nhưng nếu là một ác duyên nguy hiểm đến Điện Hạ thì ta…ta k thể làm ngơ được…

-Quyết định ở công chúa,thần chỉ góp ý nhỏ vậy thôi …

Hổ Phách cúi chào rồi lướt qua công chúa…

Sáng hôm sau tôi được công chúa mời đến phòng từ sớm…cô ấy vẻ mặt rất nghiêm trọng…

Vị công chúa hẩy tay bảo người dưới “ Lui ra cả đi”…

-Vâng công chúa…

Công Chúa đứng dậy nhìn Tiên

-Bạn ngồi đi,ở đây không có người lạ nên không cần đa lễ

-Khi nào tôi được đi

-Ngay hôm nay tôi sẽ đưa bạn ra khỏi hoàng cung

-Thật sự cám ơn bạn rất nhiều,cám ơn bạn nhiều lắm …

-Thuỷ Tiên này…cậu có tin vào nhân duyên không

-Ý cậu là?

-Là nhân duyên giữa cậu và Điện Hạ

-Chắc là có nhân duyên vì mình gặp chú ấy cũng rất tình cờ…

-Vậy cậu đã nghe đến nghiệt duyên bao giờ chưa,là duyên ác đó nếu ở gần nhau một trong hai sẽ chết

-Tớ chưa nghe nói vậy nhưng sao cậu lại hỏi thế,tớ và chú ấy chỉ là tình cảm đơn thuần rất bình thường không phải tình cảm nam nữ

-Giữa nam và nữ không thể có tình cảm đơn thuần,ở gần nhau lâu chắc chắn cũng sẽ sinh chuyện…

-Cậu nghĩ xa rồi ,cho mình hỏi chú ấy bao tuổi vậy

-Sắp sinh nhật tuổi 60 rồi …

-Mình hơi sốc về vấn đề tuổi tác thôi không nghĩ chú ấy trẻ vậy

-Các đời Vua đều có một thứ thần dược riêng để trẻ mãi không già,thế nên khi cậu 70 thì ngài ấy chỉ có 105 tuổi mà lịch sử vị Vua thọ nhất là 198 tuổi

-Đúng là Vua luôn có lối đi riêng nhỉ ,cậu yên tâm mình coi chú ấy như một người tâm giao mà mình tò mò muốn gặp lại lúc còn nhỏ,giờ lớn rồi mình cũng biết mình và chú ấy là hai thế giới nên mình mong cậu yên tâm…mình sẽ không có tình cảm hay nói đúng hơn k dám có đâu…

-Cậu nói vậy mình yên tâm rồi ,vậy về chuẩn bị đi …Đêm nay sẽ có người đưa cậu và bố ra khỏi đây…

-Cám ơn công chúa,chúc công chúa mãi xinh đẹp và rạng ngời

-Cậu cũng vậy nhé …

-Mình có người bạn quen ở dưới khu giặt giũ,mình có thể qua chào hỏi được không

-Được chứ,người dưới sẽ đưa cậu đi…

-Cám ơn công chúa

Thuỷ Tiên được người hầu nữ đưa đi ,đến đoạn ngang qua Hoa Cung vừa bước tới cửa Tiên thấy cô gái chết ở đây lại hiện ra trước mắt cô…Cô gái ấy rơi nước mắt rồi nhìn sang bên phía giàn hoa giấy …cảnh một người phụ nữ cao ngạo mặc chiếc váy đen mặt hầm hầm Vả vào mặt cô gái đã chết liên tục …” Nói ,hôm qua mày quyến rũ Điện Hạ có phải không”

Cô gái đã chết bị tát đến ộc hết máu miệng luôn miệng van xin “ Tiểu thiếp không có thưa Hoàng Hậu”…

Thuỷ Tiên rơi nước mắt khi có thể thấy được kí ức của người chết đang báo lại…cô hầu nữ lay nhẹ vai Tiên

-Cô gái,cô ổn chứ,đi thôi…

Tiên hoàn hồn rồi vội vã đi thẳng qua…tới điểm giặt giũ mọi người thấy Tiên liền ngạc nhiên

-Cô còn sống sao?

-Tôi vẫn sống mà

-Sao bên bộ hình báo cô đã chết

-Chắc có nhầm lẫn gì đó thôi…chị Kao được ra khỏi đây rồi nhỉ,tôi quên mất định tới hỏi thăm chị ấy giờ nhớ ra đợt lễ quay đầu chị ấy có đăng kí đi

-Chị ấy chết rồi

-Sao cơ ,cô nói gì

-Lễ quay đầu là chết đó,nơi này vào rồi là không thể ra mà,họ nói như vậy để cho những người không phục vụ hoàng cung trung thành được thanh lọc sạch sẽ…

Tiên ngồi bịch xuống hiên “ Cô ấy nói muốn về với con mà,tại sao lại ác đến vậy”

Vị tổ trưởng bước ra thấy Tiên liền giật mình “ Ui ma …hay là…hay là”

Cô cung nữ nhanh nhảu: Đây là khách của công chúa…

-Khách sao…chuyện gì xảy ra vậy tôi tưởng cô ấy đã chết…

-Tôi không biết…

Thuỷ Tiên đứng dậy đi như kẻ mất hồn,cô nhìn hoàng cung này rồi cảm thấy sợ “ Mình ghê tởm nơi này,toàn những kẻ sát nhân sống ở đây mang mác ông hoàng bà chúa,lũ khốn ăn hiếp dân lành”…

Trong cuộc họp trên chiều …một vị quan ngủ gật ,ông ta gật gù cho đến khi mở mắt thấy Vua đứng trước mặt,các vị quan lặng yên không ai dám thở mạnh

-Vị Quan kinh tế này bận bịu gì mà ngủ gật ngay lúc ta đang họp vậy

-Thần ,thần đáng chết xin Điện Hạ lượng thứ ạ,xin người lượng thứ …

-Đưa hắn ra ngoài chặt đầu treo trước chính cung làm gương…

Các quan quỳ sụp xuống cúi đầu “ Điện Hạ anh minh”

Vị Quan được đưa đi ông ta kêu “ Điện Hạ Anh Minh” ( k dám phản kháng sợ liên luỵ người thân)…

Vua bước lên ngai vàng ngồi nhìn xuống dưới trong bộ vest màu xám lịch lãm,mái tóc lệch bóng mượt…ông ta cười nhẹ

“ Các ngươi nên nhớ rằng mặc dù mắt ta không thấy nhưng chỉ cần các ngươi có bất cứ sai phạm nào ta đều có thể thấy rất rõ ,hãy bầu một quan kinh tế tài đức vẹn toàn thay thế”

Tất cả các quan đồng thanh “ Vâng điện hạ “…

Vị quan phụ trách các bữa tiệc trong cung lên tiếng “ Điện Hạ,sắp tới là lễ cưới của người,ngài có muốn lễ cưới lần này có món gì đặc biệt không ạ để thần chuẩn bị”

-Ta sắp cưới sao?

Vua bật cười lớn khiến các quan ái ngại…

-Dạ vâng ba hôm nữa thôi ạ

-Cưới ai nhỉ ,Hổ Phách sao không thấy nhắc ta…

-Dạ là con gái thứ trưởng ạ

-Ừm ,dù là hôn nhân chính trị thì cũng phải tươm tất không được để sai xót…

-Dạ vâng

-Hôm nay kết thúc ở đây…

Vị Quan phụ trách tiệc vẫy gọi Hổ Phách…

-Điện Hạ không nhớ cả ngày cưới sao?

-Bận nhiều việc quá nên không nhớ cũng đúng thôi…với cả từ trước đến nay Điện Hạ chưa bao giờ quan tâm việc cưới vì với ngài ấy chuyện đó làm cho có nghĩa vụ thôi…

-Cũng phải mà chả bao giờ thấy Điện Hạ đề xuất cưới ai nhỉ

-Nếu có ngày đó hẳn là trong cung này loạn luôn ( Hổ Phách đấm vào ngực quan phụ trách tiệc cưới vẻ đùa cợt vì cả hai là bạn tâm giao)…

-Ừ nếu có ngày đó chắc trời sập …

Hoàng Hậu đến cung tìm gặp Vua nhưng bị lính chặn lại

-Sao ,các ngươi dám chặn cả ta à

-Đông Cung có lệnh không ai được vào dù là bất kì ai…xin người hãy quay lại ạ

-Nói với Điện Hạ ta muốn vào nói chuyện

-Điện Hạ đã đi thưởng hoa không có ở đây ạ

-Thưởng Hoa sao…( ngắm hoa)

Tiên cứ đi như kẻ mất hồn cho đến khi cô tới khu có tên Vườn Đào …” Mình đi lạc rồi đây là đâu nhỉ”

Bước vào bên trong hoa đào rơi lả tả,Tiên thấy hoa đào ở đây có đủ màu sắc ,cảnh đẹp đến nao lòng người…Cô bước tới đâu hoa rơi tới đó…đến cây hoa anh đào to lớn nhất Tiên thấy Vua đang ngồi ngủ tay chống lên đầu con hổ trắng …gương mặt ông ta cũng đẹp như cảnh ở đây vậy rồi Tien chợt rùng mình nghĩ đến tuổi “ 60 tuổi ,60 tuổi,ông ta 60 tuổi”…

Tiên quay đi thì Vua lên tiếng khi mắt vẫn nhắm

-Đứng lại…

Tiên không đứng vẫn cứ bước,Vua ngồi thẳng dậy mở mắt vỗ nhẹ con hổ trắng…nó lao tới chỗ Tiên vồ cô ngã ra

-Ôi mẹ ơi …( con hổ chống tay không cho Tiên ngồi dậy) mày chảy dãi vào mặt tao rồi này…( sợ nhưng vẫn cố phân tích)

Vua đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống,con hổ liền lùi lại…Tiên vẫn đang nằm…hoa rơi xuống lả tả từng cánh hồng trắng đan xen,rơi lả tả trên đầu Tiên và Hoàng Đế…

-Chúng ta quả thật là có duyên phải không

-Duyên thì làm gì đâu ạ,tôi đã từng mong gặp lại chú nhưng chú định giết tôi làm cho tôi cảm thấy sự chờ đợi 15 năm qua để gặp lại kẻ sát nhân thật ngu ngốc

-Ai là sát nhân

-Ở đây có tôi và chú ,tôi chắc chắn không nói tôi rồi…và tôi cũng hiểu ở nơi máu lạnh này sản xuất ra người như chú thì không có gì lạ

-Hỗn xược…

Vua bóp má Tiên rồi siết “ Ngươi nghĩ mình là ai mà lại ăn nói như vậy “

-Rồi chú định giết tôi tiếp à…vì tôi nói đúng mà…tất cả các người đều là những kẻ sát nhân máu lạnh…các người chà đạp lên những người yếu thế hơn,anh giỏi sao không can ngăn chiến tranh và can ngăn những vụ khủng bố ý…

-Im miệng ngươi thì biết cái gì

-Tôi không biết làm Vua nhưng tôi biết thế nào là nhân quyền con người…ở đây con người k có nhân quyền…anh đã bao giờ quan tâm đến điều gì đâu nhỉ vì anh không nhìn thấy,không nhìn thấy tim sẽ không đau…phải không?

Vua bóp miệng Tiên khiến cô không thể nói những vẫn cố dẫy dụa để nói ,cô cắn vào bàn tay Vua rất mạnh…tay ông ta chảy máu…Vua không chút phản ứng,Tiên cắn đến mệt thở hổn hển…” Chú là kiểu người gì vậy,bệnh không chịu được đau mà mặt cũng k cảm xúc”…

Tiên đứng dậy chạy…Hổ Phách đi ngược lại anh ta ngạc nhiên

-Ơ cô gái…sao ở đây

Tiên chạy thẳng…Hổ Phách tới chỗ Vua thấy tay ông ta chảy máu ròng ròng…anh ta lo lắng

-Điện hạ tay ngài sao vậy,máu chảy nhiều quá ạ

-Bị mèo hoang cắn

-Mèo hoang ạ,hổ đến gần ngài còn sợ mà lại có mèo ạ

-Phải một con mèo hoang ngu ngốc chưa được dậy dỗ…

Hổ Phách nghĩ ngay đến Tiên,anh ta mỉm cười rồi băng tay đức Vua…

Tiên trở về Sắc cung ( nơi công chúa ở)

Bố Tiên thấy con gái máu đầy ở miệng ông ta lo lắng

-Con sao thế,sao lại chảy hết máu miệng vậy

-Không phải máu của con đâu,của người khác đấy bố

-Của ai

-Của thanh niên U60

-Thanh niên U60 ?

-Chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt bố ạ

-Ừ bố cũng mong lắm…mà con chưa nói rõ máu của ai

-Của Vua đấy con vừa cắn ông ta

-Cái gì,con điên r à sao con lại làm vậy

-Tại con tức quá nên

-Con sao không nghĩ đến hậu quả chứ hả…

-Chắc k sao đâu bố

-Đùa với vua như đùa với hổ

-Lại nói đến hổ con hổ của ông ta cào xước cổ con rồi…

-Bố sợ con thật rồi đấy toàn làm những chuyện trái ngang…

Tại cuộc đấu kiếm giữa Vua và người anh trai nhị Vương gia…Kiếm sắc bén từng đường kiếm trong gió khi Vua lắng nghe tập trung…ông ta chĩa mũi kiếm vào cổ người anh…kết thúc trận đấu người anh trai và vua bỏ mũ giáp ra rồi cúi đầu chào nhau…

-Điện Hạ vẫn vậy đường kiếm vẫn rất sắc bén và nhanh nhậy,thần dù sáng mắt nhưng chưa khi nào chiến thắng người thật hổ thẹn

-Đừng nghĩ vậy ngươi cũng đã làm rất tốt hơn lần trước rồi

-Tay người bị thương rồi

-À không sao?

-Điện Hạ,mắt của người hoàn toàn có thể thay sáng tại sao người cứ giam mình trong bóng tối đã hơn 20 năm nay rồi,thần chỉ mong được thấy người sáng mắt thì tất cả là hoàn hảo

-Ta đã tự phá bỏ đi đôi mắt này thì tức là không muốn thấy thế giới này nữa rồi…đừng quá lo nhiều ta ổn ,trông ta đâu có giống kẻ phế tàn…

-Ý thần không phải vậy

-Ta hiểu ý ngươi…lui đi

-Vâng Điện Hạ…

Vua trở về Đông Cung,ông ta ngồi cho vị đại tổng quản già lau rửa vết thương trên tay

-Điện hạ đau không

-Ta không sao,nhỏ thôi mà

-Thân thể người cao quý,sao có thể để bị thương được chứ,con mèo nào có hàm răng to thế này ạ

Vua bật cười

-Tổng quản theo ta đã bao năm rồi nhỉ

-20 năm có lẻ rồi thưa Điện Hạ

-Từ ngày ta còn là một Hoàng Tử bị ghẻ lạnh thì bà đã luôn ở bên chăm sóc ta ,ta rất cảm kích vì điều đó

-Điện hạ,đó là bổn phận của thần xin người đừng nói vậy…

-Có công phải được nhắc chứ

-Thần theo lời di nguyện của Thái Hậu quá cố phải luôn chăm sóc ngài đến lúc nào thần không thể làm được nữa thì thôi…

-Được rồi đứng lên đi…ta có lệnh này muốn ngươi truyền đi

-Dạ thần xin nghe

-Ta muốn nạp cô gái tên Thuỷ Tiên hiện đang ở Sắc Cung làm phi ,lễ nạp phi sẽ cùng ngày với ngày ta cưới con gái thứ trưởng …bà hãy sắp xếp …

-Dạ …vâng thần xin vâng ạ …

Tôi tắm táp sạch sẽ cứ nghĩ sắp được về với mẹ đẻ nên lòng hào hứng…khi trở ra thấy bố tôi mặt thất thần

-Bố …sao bố mặt tái đi vậy

-Có lệnh rồi,ông ta muốn lập con làm phi…

-ai ạ…phi nào ạ

-Hoàng Đế muốn cưới con lập con làm phi…

-Không chúng ta sẽ bỏ trốn ,đi thôi bố,con không chấp nhận

-Trốn được không con…

-Con không tin đâu bố …không thể tin được …

-Vừa Đại Tổng Quản đến báo sớm ,sáng mai sẽ có lệnh chính thức bà ta dặn vậy

-Con phải nói chuyện với ông ta…ông ta điên rồi …hôn nhân đâu phải chuyện đùa…

-Bố lúc này không biết phải làm thế nào cả …

Tiên ngồi bịch xuống ghế gương mặt đờ đẫn

Công Chúa ngồi như chết lặng ngay khi nghe tin ,cô nhắm mắt “ Anh à,anh cố chấp như vậy em biết phải làm sao,chỉ còn ít phút nữa cô ta sẽ rời khỏi đây vậy mà anh luôn nhanh hơn em một bước,anh biết cô gái ấy là ác duyên của mình nhưng vẫn muốn cưới cô ta”…

Tiên vội vã hỏi cung nữ

-Đưa tôi tới Đông Cung

-Nơi đó là nơi Hoàng Đế sống không tuỳ tiện tới được đâu ạ…

-Cô chỉ đường thôi rồi quay lại,tôi sẽ tự đi…

-Vâng vậy bên này ạ…

Tiên chạy một mạch tới Đông Cung…lính chặn

-Ngươi là ai

-Tôi là,nói tôi là Thuỷ Tiên là chú ấy biết…à Điện Hạ biết…

-Có biết đây là đâu không mà dám nói vào là vào ( Lính quát)

Từ trong Hổ Phách đi ra nói gằn giọng “ Vậy ngươi có biết đây là ai không mà dám lớn tiếng”

-Ngài Hổ Phách ( Lính cúi đầu)

Hổ Phách nhìn Tiên

-Cô không thay đổi được gì đâu,phải cảm ơn trời vì cô may mắn trong hàng triệu cô gái mong muốn được vào đây

-Tôi không muốn,tôi đâu biết chú ấy là người thế nào chỉ biết là máu lạnh và rất hung hăng khác hẳn với 15 năm trước

Hổ Phách nháy mắt ý đừng nói nữa

-Cô vào đi ngài ấy ở hồ sen…

Tiên chạy thẳng vào cây cầu gỗ dẫn ra hồ sen rộng lớn…trời lạnh hơi thở của Tiên ra khói …cô rét run khi xoa xoa bàn tay…

-Chú ở đâu đấy ,tôi có chuyện muốn nói…

Từ dưới nước bàn tay Vua tóm vào chân Tiên khiến cô giật mình ngã nhào xuống hồ…Vua từ dưới mặt nước đỡ gọn Tiên trong tay…

Tiên đỏ mặt khi thấy Vua không mặc đồ …cô hét lên “ Chú biến thái à sao không mặc quần”

Vua chợt nhận ra ông ta có thói quen khi bơi không mặc gì liền lấy tay bịt mắt Tiên

-Ai cho ngươi vào đây

-Chú đưa cháu lên bờ đi đã lạnh quá…

Tiên bám tay vào bờ rồi quay mặt đi…Vua vẫn ở dưới nước…

-Nói đi có chuyện gì

-Tôi nghe nói chú định cưới tôi

-Phải

-Chú điên à…Tôi và chú đâu có yêu nhau

Tiên quay lại thấy Vua đang cầm chiếc khăn quấn rất nhanh quanh người…

-Về đi …chuyện ta cưới ngươi hãy xem đó là một ân huệ với gia tộc của ngươi

-Cháu có người yêu rồi…ở Việt Nam cháu có người yêu rồi

-Không sao ta sẽ bắt hắn từ bỏ

Tiên nhăn mặt suy nghĩ “ Không ổn rồi ông ta muốn cưới mình thật rồi”…

-Cháu không còn trong trắng đâu,vào đây nếu k còn trong trắng là k dc đúng không ạ,cháu hay xem phim thấy vợ vua phải kiểm tra ác lắm nên chắc k đạt chuẩn đâu…

-Ngươi không còn trong trắng ?

-Dạ vâng k còn đâu ạ cháu 25 rồi mà

-Không sao ,ta sẽ kiểm tra ngay đêm nay nếu không còn ngươi sẽ tự do…

-Là sao ạ

Vua đi tới bế bổng Tiên lên đi thẳng vào bên trong…” Bỏ cháu ra…tôi yêu cầu chú bỏ ra trước khi tôi báo công an”…

Tiên nhắm mắt biết mình nói câu đó có vẻ hơi thừa.Thái độ của Hoàng Đế thì rất nghiêm túc…tiếng hét lên từ Đông Cung…

Bên ngoài Hổ Phách cúi đầu khi thấy Vua đi vào trong…vị tổng quản lo lắng

-Hổ phách cô gái đó nếu không còn trong trắng thì…

-Điện Hạ sẽ kiểm tra tổng quản hãy yên tâm…

-Lần đầu tôi thấy Điện Hạ có thái độ gần gũi với một cô gái công khai như vậy

-Tôi cũng vậy mà,Hoàng cung này lại sắp có nhiều sóng gió rồi…!

– [ ]

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN