Cổ Thành - Chương 10 Nhành Hoa Dương Địa Hoàng (2):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Cổ Thành


Chương 10 Nhành Hoa Dương Địa Hoàng (2):


“Raven đã giết anh Timur của em, điều đó làm Ursula nuôi lòng thù hận và muốn ám sát hắn.” Aisha khó nhọc thuật lại cho thân vương Volga nghe.

Nàng hôn mê trong suốt bảy ngày vì chất độc tẩm trong con dao găm của Ursula, đến độ suýt chút nữa đã không thể qua khỏi nếu các bậc thầy độc dược của xứ Negero không được anh họ nàng kịp thời truyền đến. Trong suốt bảy ngày đó, thân vương đã luôn túc trực bên để chăm sóc cho nàng, và chàng là người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại.

“Vậy tại sao em lại che chắn cho Raven và yêu cầu ta để mắt đến nhiếp chính vương?” Chàng hỏi,

“Tại sao ư?” Đôi môi nhợt nhạt của nàng nhoẻn cười, nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt thân vương Volga. ‘Em không muốn cho Nguyên Lão Viện và Judas Sudo có cớ tàn hại các anh chị em của mình, giống cách chúng đã làm với mẹ em lúc trước.”

Nỗi buồn đong đầy trong đôi mắt của Aisha, dẫu cho nụ cười còn chưa tắt nơi bờ môi. Nguyên Lão Viện, các trưởng lão của bốn đại gia tộc, những bầy tôi từng tuyên thệ lời thề trung thành đến hơi thở cuối cùng với nữ hoàng Eriki, lại chính là kẻ đã xử bà tội chết. Aisha vẫn luôn nhớ đến phiên tòa cách đây tám năm, khi đại nguyên lão Judas Sudo tuyên bố mẹ nàng mắc tội phản quốc, nàng đã ở đó và chứng kiến hết thảy phán xét bất công. Judas Sudo, người đứng đầu gia tộc Sudo, một lão già ngoài sáu mươi với cái mũi làm người ta liên tưởng đến mỏ kền kền, kẻ cấu kết với hoàng tử Derizi Flava lúc bấy giờ để lật đổ nữ hoàng Eriki bằng việc dựng lên vụ án mưu sát tiên đế Renando. Nếu có thể, Aisha muốn tự tay nàng kết liệu cuộc đời của con kền kền già nua đó hơn là nhiếp chính vương Derizi. Sự phản phúc của lão đáng kinh tởm vượt qua bất kỳ kẻ phản phúc nào mà nàng biết đến. Judas đã tự tay chăm sóc nữ hoàng Eriki, giúp bà cai quản triều chính trong hơn hai mươi năm với lòng trung thành xứng được ca ngợi trong sử sách, để rồi cũng chính lão bịa đặt ra chuyện tiên đế Renando bị con gái ruột giết chết.

Aisha đã nghe nàng thị nữ thân cận kể về tình hình hiện tại ở Macedonica, về việc Derizi Flava từng cho người lục soát căn phòng của nàng ở Mauna. Nàng hài lòng vì mọi thứ đi theo đúng tính toán lúc trước nàng nghĩ tới, Judas Sudo hẳn đã rất tích cực trong việc xúi bẩy nhiếp chính đổ dồn mọi nghi ngờ về phía nàng. Tuy vậy, với tính cách đa nghi mà nàng biết ở cha mình, Derizi sẽ luôn đặt ra một câu hỏi ngược lại. Đúng thế, Derizi Flava chưa bao giờ tin tưởng vào lời thề trung thành của Nguyên Lão Viện, và ngược lại, sắc lệnh yêu cầu giới quý tộc phải đóng thuế cũng đã khiến Nguyên Lão Viện không vừa lòng. Judas Sudo lật đổ nữ hoàng Eriki vì bà muốn loại bỏ ảnh hưởng của lão trong triều, nhưng rốt cuộc thì lão lại đưa một kẻ nham hiểm với tham vọng thâu tóm quyền lực còn lớn hơn nữ hoàng rất nhiều lần lên ngôi báu.

“Khi một con kền kền và một con sói khao khát giết nhau, thì kẻ thù của chúng sẽ có cơ hội sống sót.” Nàng thở hắt, vết thương vẫn đau nhói theo mỗi cái cựa mình khe khẽ của nàng. “Nếu tiếp tục điều tra, nhiếp chính vương sẽ biết Ursula từng được nuôi dạy trong biệt viện gia tộc Sudo.”

Đó là mục đích cuối cùng của nàng. Một khi Derizi Flava nghi ngờ kẻ đứng đầu gia tộc Sudo, ông ta sẽ cần phải cân nhắc đến việc cầu đến sự giúp sức của các gia tộc còn lại, đặc biệt là gia tộc Oriento – kẻ thù truyền kiếp của nhà Sudo. Aisha mong chờ ngày đức ông Fide Oriento được được triệu hồi đến Macedonica, vì điều đó đồng nghĩa với việc những người anh trai của nàng – những người đang phục vụ trong đội quân của nhà Oriento ở lãnh địa Farland cũng sẽ được quay trở về. Ở Macedonica họ có thể nằm gọn trong sự giám sát của nhiếp chính vương Derizi Flava, nhưng một điều chắc chắn là sẽ không ai trong số họ phải chết theo cách mập mờ như hoàng tử Timur.

“Và em hi sinh cả Ursula lẫn bản thân mình?” Thân vương cầm tay nàng, chàng áp bàn tay lạnh ngắt đó vào má mình và chờ đợi câu trả lời.

“Ursula lựa chọn báo thù cho người cô ấy yêu, tất cả những gì em làm chỉ là không để cô ấy chết một cách vô nghĩa. Còn bản thân em, Kail yêu dấu, ngày qua ngày em vẫn đang chết dần từng chút rồi, khi không thể làm gì ngoài cầu nguyện cho các anh chị em của mình.”

Aisha nhìn bóng hình nàng lồng trong ánh mắt tràn ngập yêu thương của thân vương Volga, ánh mắt của chàng vẫn như những năm tháng trước kia, nó dịu mát như một dòng nước thanh khiết, tưới vào tâm hồn cằn cỗi nơi nàng. Aisha đã luôn nhớ về nó trong suốt bảy năm xa cách, trong những phút giây bất hạnh nhất, bởi nó làm nàng nhẹ nhõm và thanh thản xiết bao. Chàng vẫn đợi nàng, kiên nhẫn trong từng đó thời gian. Liệu đó có phải là tình yêu? Nàng không biết, hoặc giả nàng không muốn trả lời. Những gì nàng có, những gì nàng từ bỏ, cả con đường nàng bước đi sau này đều chẳng xứng nhận được thứ xa xỉ đó. Nàng không rõ đã vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt chàng trong bao lâu, nàng chỉ ý thức được nỗi khát khao muốn phác lại những đường nét cương nghị, tuyệt mỹ như tạc từ tượng thần của chàng trong tâm trí mình, để nàng luôn được gần bên chàng nơi tâm tưởng.

“Em đã tự hỏi chàng trông như thế nào sau bảy năm.” Aisha thành thực, ngón tay nàng lướt qua đôi môi chàng. “Chàng đẹp hơn mọi tưởng tượng của em.”

“Ta cũng tự hỏi một câu tương tự như vậy.” Thân vương Volga mỉm cười, nhưng giọng chàng chẳng giấu nổi sự xót xa. “Và thật đau lòng khi thấy em tiều tụy như bây giờ. Nàng công chúa đáng yêu luôn đi theo sau ta trước đây, giờ đã thành nữ tu chán ghét mọi thứ trên đời.”

“Kail yêu dấu của em, đừng nói vậy,” Nàng kéo nhẹ khuôn mặt chàng lại gần kề với mình và thì thầm. “Vì vẫn còn chàng trên đời làm em yêu thích…”

Nàng đặt một nụ hôn đầu đời của mình lên môi vị thân vương trẻ tuổi, theo cách vụng về. Nụ hôn giữa họ chỉ giống như cái chạm nhẹ, mang theo mùi thảo dược nồng đậm của xứ Negero. Những thứ thảo dược ấy, nghe đồn, cũng có khi là độc dược đắng ngắt.

Phía bên ngoài căn phòng, công chúa Roseta vừa chớm bước vào đã vội vã xoay người rời khỏi, cảm giác đau nhói nơi ngực trái lại hiện hữu rõ hơn bao giờ hết, đến độ những giọt lệ đang ứa tràn nơi bờ mi cũng chẳng thể làm nguôi ngoai đi được.

*

* *

Công chúa Roseta dường như có điều phiền não. Nàng vẫn đến chăm sóc cho chị Aisha của mình đều đặn mỗi ngày nhưng giờ giấc đều không còn cố định như lúc trước, thường là vào lúc thân vương Volga không có mặt. Đấy là một sự trốn tránh cố ý và đầy tế nhị, khi lòng nàng vẫn còn rối bời vì những cảm xúc kỳ lạ dành cho chàng.

“Em có nghe thấy ta nói không, công chúa Roseta?” Aisha hỏi khi nhìn thấy nét mặt thất thần của Roseta. “Mấy hôm nay trông em thật lạ, có phải em mệt mỏi vì phải chăm sóc ta?”

“Không, không đâu thưa chị/” Công chúa lấy lại nét mặt tươi cười vui vẻ, nàng ngồi xuống cạnh chị gái. “Em chỉ đang tự hỏi chậu hoa dương địa hoàng này từ đâu mà có, chúng đâu được trồng ở vườn thượng uyển,”

“Là thân vương Volga tặng ta, chàng biết ta thích loài hoa này.” Aisha tự hào nhìn chậu hoa tươi thắm vừa được mang đến vào sáng nay.

Dương địa hoàng vốn không được phép truyền lưu rộng rãi trong hoàng cung, bởi chất độc của nó. Nhưng, như cách bất kỳ người thầy thuốc nào vẫn thường ngợi khen tạo hóa kỳ diệu, dương địa hoàng cũng đồng thời là một loài thảo dược chữa bệnh. Khu vườn thảo dược của điện thờ Mauna trồng rất nhiều loài hoa này, các tu sĩ vẫn thường dùng nó làm thuốc kích tim khi cần thiết. Aisha yêu thích dương địa hoàng, nàng thường thêu nó lên một góc khăn choàng của mình như dấu hiệu riêng. Và thân vương Volga biết điều đó, bởi chính chàng đã kể cho nàng nghe về loài hoa kỳ lạ vừa là thuốc vừa là độc giết ngưới ấy khi cả hai con nhỏ.

“Ta ví von nàng như nhành hoa dương địa hoàng,…” Công chúa Roseta khẽ lẩm bẩm, mắt nàng không rời khỏi chùm hoa màu trắng. “Bởi trái tim ta chỉ đập vì nàng.”

“Em biết không, ta rất thích bài thơ đó. Khi chúng ta còn bé, thân vương thường đọc thơ của hoàng đế Patro cho ta nghe, mỗi lần ta đến tìm chàng ở học đường.”

Aisha kể lại những câu chuyện xưa cũ một cách háo hức, cặp mắt nàng ánh lên vui vẻ và nét mặt dịu mềm đi rất nhiều. Thật hiếm khi người ta có thể nhìn thấy nàng hân hoan như lúc này, đến độ công chúa Roseta cũng bị cuốn vào thứ cảm xúc mãnh liệt toát ra trong từng câu từ nàng thốt lên. Công chúa tạm dẹp bỏ u sầu của mình, nàng ta chăm chú lắng nghe từ mẩu chuyện về lần đầu thân vương Volga tới Vespero đến lần chàng đánh nhau với cậu em họ Drako trong lớp học bắn cung. Thỉnh thoảng, một cách e dè, Roseta lên tiếng cảm thán hay hỏi lại Aisha với vẻ thích thú. Họ trò chuyện thân tình, đến độ trong thoáng chốc dường như đã chẳng còn ai nhớ đến thân phận của riêng mình, các nàng quay trở về là những thiếu nữ đang mơn mởn sức sống tuổi trăng tròn.

Nhưng, bầu không khí thân thiện và hòa nhã đó không kéo dài được lâu, khi người hầu cận của Roseta bẩm báo rằng hoàng phi Soifi đang tiến vào phòng bệnh. Và cũng chẳng cần phải chờ đợi gì nhiều bởi ngay sau đó, người phụ nữ uy quyền bậc nhất ở Macedonica ấy đã xuất hiện tại ngưỡng cửa. Bà ta đảo mắt đôi chút để quan sát căn phòng chật hẹp, thầm đánh giá vài vệt ố mốc loang lổ trên trần nhà hay cái khung cửa sổ bằng gỗ đã bạc phếch màu nắng mưa.

“Ta hi vọng con sẽ chuyển đến nội cung, chúng ta vẫn còn vài biệt viện bỏ trống ở phía tây cung điện.” Hoàng phi nói trong lúc cởi áo choàng và đưa cho người hầu. “Nơi này quá tồi tàn cho một công chúa, con có thấy thế không, Aisha của ta?”

Roseta vội vã đứng dậy hành lễ, rồi nàng đứng nép vào phía sau mẫu phi của mình. Còn Aisha, nét mặt nàng đanh lại, đôi mắt không rời khỏi người hoàng phi Soifi Danco. Nàng ghét Soifi, bà ta giống như một bóng ma luôn ám ảnh cuộc đời nàng, chờ đợi cơ hội để ném ra những lời cay nghiệt nhất cốt sao chế nhạo được dòng máu Hamilton đang chảy trong huyết quản của nàng. Soifi Danco luôn gắn liền với bất hạnh, bà ta giống như con quạ đen luôn xuất hiện chỉ để nàng biết sắp có điều chẳng lành. Aisha nhìn chằm chằm người mẹ kế trên danh nghĩa, đôi mắt nàng xoáy sâu vào bà ta như một lưỡi dao sắc lạnh, Bầu không khí trong căn phòng lại nhanh chóng trở lên nặng nề, im lìm đến độ nàng có cảm giác mình nghe thấy rõ hơi thở nhè nhẹ của từng người. Hoàng phi Soifi là người lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc bằng cách ra lệnh cho công chúa Roseta lui ra ngoài để bà được trò chuyện riêng với Aisha. Lẽ dĩ nhiên, công chúa hiểu cũng như nhận thấy sự căng thẳng giữa mẹ và chị gái của nàng, nhưng Roseta chẳng thể làm được gì nhiều ngoài việc vâng mệnh mà lui ra.

Sau khi Roseta rời bước, những người hầu cũng phải ra khỏi phòng và đứng đợi phía bên ngoài. Chỉ còn lại hoàng phi Soifi Danco cùng Aisha. Người phụ nữ đứng đầu hậu cung Vespero lựa cho mình một chỗ ngồi thoải mái trên chiếc trường kỷ phủ lông thú, bà ta chậm rãi nhấp một ngụm hồng trà mà người hầu đã dâng sẵn theo lệ. Tám năm trôi qua, thời gian tựa hồ đã chẳng in hằn chút dấu vết nào lên nhan sắc tuyệt trần của hoàng phi, bà ta trông vẫn như mới chỉ ngoài ba mươi dù tuổi thực đã đến gần ngũ tuần.

“Thưa lệnh bà, lệnh bà tìm tôi có chuyện gì chăng?” Aisha cung kính, dẫu đang nằm trên giường bệnh nhưng nàng vẫn cố nhấc tay đặt lên ngực cho đúng phép tắc.

“Ta…” Hoàng phi Soifi nhìn Aisha đôi chút, bà nhẩn nha từng câu chữ.”Ta cần phải có lý do để đến thăm con gái của mình sao?”

“Thưa không, nhưng lệnh bà có chắc tới đúng chỗ? Trong căn phòng tồi tàn dành cho đứa hầu của y viện này nào có ai khác ngoài tôi.”

“Sự xấc xược của con vẫn không mất đi chút nào, Aisha yêu quý của ta.” Soifi nhẹ nhàng, từ nét biểu cảm trên đến ánh mắt đều trọn vẹn như một người mẹ hiền từ đang trách yêu đứa con của mình.

“Vậy có lẽ tôi và lệnh bà không có chung định nghĩa về sự xấc xược,” Nàng trả lời nhát gừng.

Hoàng phi Soifi nhướng mày, bà ta đặt tách trà lại trên bàn rồi đưa một ngón tay đặt trên môi ra hiệu im lặng. Cặp môi căng mọng thắm mướt màu son đỏ của hoàng phi nhoẻn thành nụ cười quyến rũ.

“Ta biết con đang nói đến điều gì,” Hoàng phi tiến lại gần bên cạnh Aisha, giọng nói êm nhẹ thì thầm bên tai nàng. “Nhưng hãy nhìn xem, kẻ thắng cuộc vẫn là ta – một ả vũ nữ phố chợ, và mẹ của con – nữ hoàng Eriki cao quý còn chẳng được chết toàn thây, đúng không?”

Aisha ngoảnh đầu sang hướng khác, một tay nàng đặt dưới lớp chăn mỏng đang nắm chặt lại, nét mặt nàng bình thản nhưng tâm trí nàng lại sôi sục cơn uất hận. Thứ cảm giác căm thù bùng cháy như lửa, nung nóng cả những mạch máu li ti chạy khắp cơ thể nàng. Nữ hoàng Eriki đã chết trong cuộc đấu ở Huyết Trường – như một kẻ dị giáo, đối thủ quả bà – tên đấu sĩ mang họ Sudo chặt đầu bà trước mặt hàng ngàn người dân Vespero. Và, vào giây phút nàng chứng kiến cảnh tượng kinh hãi ấy, bên tai nàng chỉ toàn là tiếng dân chúng Vespero hò reo sung sướng. Suốt cả cuộc đời này, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ quên được ký ức khủng khiếp ngày hôm đó. Soifi Danco biết rõ như vậy.

“Ta thích nhìn thấy con như lúc này, công chúa Aisha.” Soifi Danco nâng cằm Aisha, những ngón tay với phần móng được cắt tỉa gọn gàng và đính đá quý bóp chặt phần xương hàm mảnh mai, đâm sâu vào da thịt mỏng manh tái nhợt của nàng thiếu nữ. “Đau đớn của nhà Hamilton là ngọn nguồn sự vui sướng của ta.”

Động tác của hoàng phi Soifi càng siết lại, Aisha càng cảm thấy đau rát vì những mảnh đá quý góc cạnh cứa mạnh vào cổ, còn không khí dường như bị chặn lại. Nàng cố lắc lư phần đầu để thoát ra trong vô vọng, trong khi vết thương chỉ vừa khô miệng nơi bả vai lại nứt toác ra, rỉ máu thấm dần qua lớp băng vải., Không thể làm gì để tự bảo vệ mạng sống cho mình ngoài việc mở to mắt bất lực, cảm giác này với nàng thật tồi tệ.

“Đừng sợ, ta sẽ không giết con đâu, vì con đã cứu Raven – con trai ta và con còn cần thiết cho nhiếp chính vương.”

Dứt lời, Soifi Danco thả tay. Bà ta đứng dậy và bước đến bên cửa sổ, nhìn đại điện Leono lấp lánh những vệt nước phản chiếu từ mặt hồ Bailka gợn sóng. Hoàng phi bắt đầu nói về nàng vũ nữ Ursula, theo đó thì nàng ta đã bị các sứ giả từ Aum bắt sống khi đang trên đường chạy trốn khỏi Macedonica. Hoàng đế Juvelo đã gửi thư phúc đáp, yêu cầu được xử tội Ursula theo luật lệ của người Aum, điều này vốn chẳng có gì khó khăn với nhiếp chính vương Derizi Flava nếu như Đại nguyên lão Judas Sudo không đưa ra thỉnh nguyện tương tự. Ông ta muốn Nguyên Lão Viện xét xử nàng ta.

“Công chúa Aisha, giờ chúng ta chờ xem quyết định của con. Con muốn giao Ursula cho người Aum hay để Nguyên Lão Viện xét xử cô ta?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN