Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 5: The Treasure Hunt (Phần 2)
Đào Chấn Khôn cũng ngáp dài, than mệt, nói muốn lên lầu ngả lưng và đi mất. Phòng khách chỉ còn lại tôi, Vương Phương, Triệu Thủ Nhân và Trịnh Học Hồng.
“Họ đã không muốn thảo luận thì thôi, chúng ta cứ tiếp tục.” Giáo sư Trịnh đẩy tách cà phê sang bên cạnh, cầm cốc trà chú Sài mới rót hớp một ngụm.
“Tôi muốn nghe ý kiến của cô Vương.” Triệu Thủ Nhân lên tiếng, “Dù vụ lần này không phải giết người hàng loạt, nhưng chưa chắc đã không liên quan tới vụ án hai mươi năm trước. Là nhà tâm lý học tội phạm, không biết cô Vương nhìn nhận vụ này ra sao? Trong nước ta có vụ án nào tương tự để tham khảo không?”
Vương Phương thở dài, “Nếu anh hỏi tôi trước đây đã bao giờ gặp phải vụ án thế này chưa, thì đáng tiếc, đây là lần đầu. Có lẽ hung thủ vụ giết người hàng loạt năm xưa không phải Cổ Vĩnh Huy mà là một trong mấy người còn lại, tiếc rằng họ đều đã qua đời cả rồi, Bởi thế, tôi cho rằng vụ lần này là án mô phỏng. Chúng ta giả định rằng hắn sẽ tiếp tục gây án, hơn nữa hắn có thể là tên giết người hàng loạt tiềm năng. Nếu phân tích theo hướng này thì tôi muốn nói kĩ hơn một chút về định nghĩa giết người hàng loạt. Có lẽ đội trưởng Triệu chẳng lạ gì những ca này, nhưng thầy Trịnh và Tiểu Hàn thì ít có dịp tiếp xúc.”
Tôi gật đầu.
Vương Phương lại nói tiếp, “Thông thường, kẻ giết người hàng loạt gây án vì muốn thỏa mãn tâm lý, chứ không phải vì lợi ích vật chất hay có mục tiêu chiến lược gì. Chúng thường giết người cho vui, giết người vì hưng phấn hoặc ham muốn kiểm soát… Nhưng ở trường hợp này, cũng có thể là để báo thù.”
“Báo thù? Giết hết những ai ở Vỏ Chai để báo thù hả?”
“Không.” Vương Phương lắc đầu, “Có thể hắn chỉ nuôi ác ý với chủ nhân dinh thự, Cổ Vĩnh Huy mà thôi.”
“Thật đáng tiếc, chân dung tâm lý tội phạm cũng có hạn chế.” Vương Phương tiếp tục. “Giữa những năm 1990, Bộ Nội vụ Anh đã khảo sát 184 vụ án, chỉ có năm vụ phá được nhờ khắc họa tâm lý, chiếm tỷ lệ 2%. Trước hết, chúng ta phải xét xem hung thủ rơi vào dạng ‘có kế hoạch’ hay ‘nhất thời kích động’. Hung thủ ‘có kế hoạch’ thường có IQ cao, gây án hết sức thận trọng, trong mắt những người xung quanh, kẻ như vậy thường thân thiện, nhiều bạn bè, có nghề nghiệp ổn định, thậm chí có cả gia đình, không ai nghi ngờ người như vậy cả. Nhưng hung thủ ‘nhất thời kích động’ lại không suy xét nhiều đến thế. Chúng sẽ xáo tung hiện trường lên, đa số có tiền sử bệnh tâm thần, động cơ gây án nghiêng về giải phóng thân thể một cách cực đoan, bạo lực tình dục hoặc nhằm thỏa mãn một ảo giác nào đó. Loại khiến các nhà tâm lý học tội phạm đau đầu nhất là loại ‘hỗn hợp’, chúng sẽ thể hiện đặc điểm của cả hai loại trên đây, ví như tên giết người hàng loạt Jeffrey Dahmer. Hắn đã chặt xác nạn nhân, ướp lạnh các bộ phận, thử khoan vào sọ thi thể để xem phản ứng, thậm chí còn ăn thịt bọn họ…”
Tôi xen vào, “Trong vụ này, hung thủ cố ý rạch lốp xe, cắt đứt hệ thống mạng và điện thoại, lại lợi dụng mối liên hệ rời rạc giữa Vỏ Chai với môi trường bên ngoài để giữ chân tất cả chúng ta lại đây, rõ ràng đã bày sẵn kế hoạch. Nếu nói vụ án hai mươi năm trước là do Cổ Vĩnh Huy nhất thời kích động…”
“Thật ra, tôi không nghĩ Cổ Vĩnh Huy là hung thủ. Vụ án năm xưa có quá nhiều nghi vấn, nếu chỉ quy về nguyên nhân Cổ Vĩnh Huy tâm thần bất ổn thì không thỏa đáng.” Vương Phương thận trọng nhận xét.
Trịnh Học Hồng im lặng, dường như không phủ nhận, nhưng cũng không tán thành.
“Tôi phải thừa nhận mình chưa bao giờ gặp vụ án nào gom tất cả lại một nơi rồi đặt họ trước khả năng bị tàn sát thế này. Chuyện như vậy thường chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, ở một chốn biệt lập hoàn toàn, chứ áp dụng vào đời thực thì không sáng suốt lắm. Trước hết, sẽ có nhiều việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Giờ chỉ cần một đám người tình cờ ghé vào đây, có xe, có phương pháp khác để liên lạc với cảnh sát thì tất cả mọi bẫy rập hung thủ dày công bày biện đều sẽ đổ xuống sông xuống biển. Quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Nếu là kẻ giết người bình thường, hắn nên nghĩ cách để thoát khỏi lưới cảnh sát hơn là sắp đặt một vụ giết người kiểu phim ảnh.” Vương Phương kết luận.
Từ những phân tích của chị ta, đủ thấy dù là nhà tâm lý học tội phạm đầy kinh nghiệm, từng xuất bản hàng đống sách chuyên đề, nhưng thiếu tiền lệ tham khảo cho những vụ án cụ thể thì cũng khó mà tiến hành phân tích.
Với vụ án giết người trong phòng kín này, đừng nói Vương Phương, mà ngay đội trưởng Triệu cũng chỉ nghe chứ chưa từng tiếp xúc.
Trịnh Học Hồng lại tỏ ra hứng thú với phòng kín, thầy nhận xét, “Theo lý thuyết thì việc hung thủ biến mất trong phòng kín cũng không phải là không thể nếu biết vận dụng thuật tàng hình, thuật đi xuyên tường hoặc dịch chuyển tức thời. Xét về mặt vật lý, ba cách trên đây đều thực hiện được, trong đó, cách gần gũi với cuộc sống nhất, hơn nữa cũng có hi vọng được phát minh nhất chính là thuật tàng hình. Theo nguyên lý vật lý, trong phạm vi mắt thường nhìn thấy được, hiệu quả của hệ thống quan sát được quyết định bởi độ sáng, màu sắc và sự chuyển động giữa mục tiêu và phông nền. Ba thứ này là đặc trưng so sánh tham số thông tin thị giác, trong đó độ sáng giữa mục tiêu và phông nền là quan trọng nhất. Nếu có chênh lệch giữa kết cấu và độ sáng phản xạ mặt ngoài của mục tiêu, lửa và khói bốc lên từ cửa xả khói của động cơ, ánh đèn và đèn chiếu sáng với độ sáng của phông nền lớn, thì dễ bị phát hiện…”
Khổ thân tôi dốt nát, bài thuyết giảng này của thầy Trịnh, tôi không hiểu nổi đến một phần mười, nên không sao ghi nhớ đầy đủ được. Chỉ biết nôm na, tuy về lý luận thì có thể nhưng trên thực tế thì không thể. Bởi vậy, thầy Trịnh thà cho rằng hung thủ dùng cách gì đó che mắt mọi người chứ không đồng tình với khả năng hung thủ đã chế ra một thiết bị công nghệ cao khiến người ta biến mất. Toàn là chuyện nhảm nhí.
Chúng tôi thảo luận hồi lâu vẫn không thu được kết quả gì, đành giải tán. Mọi người hẹn nhau 5 giờ chiều tiếp tục tập trung ở phòng ăn cùng dùng bữa tối. Trước khi lên gác, tôi còn xuống bếp cảm ơn chú Sài đã chăm sóc chúng tôi. Dù sao Cổ Dương cũng đã chết, chú Sài không cần phải phục vụ nữa, hoàn toàn có thể chỉ lo thân mình. Tính tình chú chất phác, thấy tôi cảm ơn thì xúc động lắm, nếu không phải đang bóc vỏ tôm, tay đầy mùi tanh thì hẳn đã nắm chặt tay tôi rồi.
Tôi trở về phòng, nghe thấy tiếng ngáy của Trần Tước ở phòng bên thì biết cậu ta vẫn chưa dậy, bèn mở túi du lịch ra, tìm mấy cuốn sách đem theo rồi nằm xuống giường đọc.
Chừng hơn mười phút sau, chợt có tiếng gõ cửa.
Tôi cảnh giác ngay.
Đang giai đoạn bất ổn, mọi việc đều phải cẩn thận, nói không chừng vừa mở cửa ra đã hứng ngay một nhát dao vào giữa mặt. Nghĩ thế, tôi bèn đặt nhẹ cuốn sách xuống giường, rón rén đi đến gần cửa hỏi khẽ, “Ai đấy?”
“Tôi đây.” Giọng Chúc Lệ Hân.
“Có việc gì ư?”
Chúc Lệ Hân ngoài cửa không đáp, có lẽ đang phân vân không biết phải nói gì. Nhận ra đứng nói chuyện qua cánh cửa thế này có phần bất lịch sự, nhất là ở thời điểm hiện tại, cứ như đang đề phòng cô vậy, tôi bèn mở cửa ra.
Chúc Lệ Hân đứng đó, đầu cúi gằm rồi bất chợt ngước nhìn tôi, dáng vẻ tội nghiệp.
“Có việc gì à?”
Tôi ôn tồn hỏi lại lần nữa. Lần này tôi gắng cao giọng một chút, nghe cho có tinh thần hơn.
Chúc Lệ Hân vẫn cúi đầu, tần ngần hồi lâu mới thốt ra, “Anh có thể cùng tôi ra ngoài đi dạo một vòng không? Đi một mình tôi hơi sợ.”
Thật khó miêu tả cảm giác của tôi lúc ấy, vừa tò mò lại vừa ngạc nhiên.
“Ngoài trời đang mưa to, đi ra e không tiện, cô không ngại chứ?”
“À, tôi chỉ muốn đi loanh quanh một lát thôi. Nếu anh Hàn ngại mưa thì thôi vậy, tôi đi một mình cũng được.”
“Không không, tôi sẵn sàng mà.”
“Được.”
Hai chúng tôi xuống lầu, mỗi người cầm một chiếc ô rồi báo cho chú Sài một tiếng. Chú cũng chỉ dặn chúng tôi hết sức cẩn thận, không được đi quá xa lối mòn kẻo lạc. Khu vực này toàn là cây cối rậm rịt, cảnh vật xung quanh cứ na ná nhau, dễ đi lạc. Tôi luôn miệng vâng dạ, rồi mở cửa dinh thự Vỏ Chai.
Kể từ khi đặt chân đến vào ngày 15, hôm nay là lần đầu tiên tôi ra khỏi nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!