Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 5: The Treasure Hunt (Săn Tìm Kho Báu)
Triệu Thủ Nhân châm một điếu thuốc, ngán ngẩm, “Coi như cả đời tôi đổ hết vào dinh thự này rồi.”
Buổi chiều, trừ Trần Tước đã mệt nhoài và Chúc Lệ Hân chưa nguôi đau đớn, những người khác đều tập trung tại phòng khách, ngồi quây quanh bàn trà, thử phân tích vụ án của Cổ Dương. Với tư cách người trong ngành, Vương Phương cũng đưa ra quan điểm của mình nhưng manh mối ở hiện trường có hạn, không thể phục dựng chân dung tâm lý tội phạm. Mọi người thảo luận suốt nửa ngày trời, mất bao nhiêu hơi sức, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Tôi bèn đề xuất nên bắt tay điều tra từ vụ giết người phòng kín, biết đâu phá giải được bí ẩn, lại bắt được hung thủ.
“Giết người trong phòng kín là một mô típ phổ biến, tuy không mấy khi xảy ra ngoài đời, nhưng hay gặp ở tiểu thuyết trinh thám cổ điển.”
“Ý cậu là, có thể hung thủ đã phỏng theo tình tiết trong truyện trinh thám, dựa vào thủ pháp gây án trong sách để giết người ư?” Vương Phương hỏi.
“Có thể.” Tôi gật đầu.
“Đã vậy, cậu thử so sánh, đối chiếu tỉ mỉ thủ pháp trong tiểu thuyết với vụ giết người lần này xem nào? Thầy Trịnh thấy sao?”
Trịnh Học Hồng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, “Tôi chỉ quen nghiên cứu khoa học bình thường, về lĩnh vực phá án, vẫn nên hỏi anh Triệu thì hơn.”
Triệu Thủ Nhân bắt tréo chân, xòe hai tay đáp, “Tôi không có ý kiến. Giờ cũng chẳng có manh mối gì, chi bằng cứ nghe thử đã. Tiểu Hàn nói đi.”
Tôi hít sâu một hợi, hắng giọng, như sắp diễn thuyết.
“Nhà văn trinh thám lừng danh người Mỹ John Dickson Carr từng mượn lời nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng Ba cỗ quan tài[2] để thuyết giảng về phòng kín, phân tích mấy loại thường gặp trong quy cách giết người ở phòng kín. Xem xét các loại này, có thể sẽ phá giải được cách thức gây án vụ Cổ Dương. Tiếp theo đây, tôi sẽ liệt kê các thủ pháp phạm tội từng được John Dickson Carr nhắc đến, áp thử chúng vào cái chết của Cổ Dương xem có tìm ra hướng đột phá nào không.”
[2] Tên tạm dịch từ The Three Coffins.
“Về bản chất thì nó cũng chẳng khác gì ảo thuật cả.” Triệu Thủ Nhân bổ sung.
“Không sai, cách giết người trong truyện trinh thám thực chất chính là ảo thuật, nhưng ảo thuật thông thường đem lại niềm vui, còn phương pháp giết người thì làm hại xã hội.”
“Cậu mau bắt đầu đi.” Đào Chấn Khôn nhướng mày, khẽ đằng hắng mấy tiếng.
Tôi bắt đầu:
“Trường hợp thứ nhất, đây không phải mưu sát, chỉ là một chuỗi những trùng hợp tình cờ dẫn đến sự việc ngoài ý muốn giống như mưu sát mà thôi. Trong truyện trinh thám thường có tình tiết bị thương trong phòng rồi chết chẳng hạn. Nhưng trường hợp đó không phù hợp với vụ này, rõ ràng Cổ Dương bị vật nhọn sát hại, hơn nữa, vị trí vết thương cũng không thể do cậu ấy tự gây ra.
“Chúng ta tiếp tục xét đến trường hợp thứ hai là mưu sát, nhưng nạn nhân bị buộc phải tự giết mình, hoặc lỡ mắc vào cái bẫy chết người. Chuyện này hay gặp ở những ngôi nhà bị đồn có ma ám, điều kiện cần là tâm lý nạn nhân không vững vàng, dễ dàng thần hồn nát thần tính, để hung thủ lợi dụng. Hung thủ sẽ dọa cho người bị hại hốt hoảng bỏ chạy, điên cuồng tự đâm đầu vào tường cho tới chết. Không bàn đến tính tình Cổ Dương, chỉ xét vị trí bị thương cũng biết không phải tự sát, nên trường hợp này chúng ta cũng bỏ qua.
“Trường hợp thứ ba, đây là một vụ mưu sát với phương pháp là sử dụng cái bẫy đã giăng sẵn trong phòng, hơn nữa cái bẫy này phải được giấu tại một vị trí trông qua có vẻ vô hại giữa đám đồ nội thất, khó phát hiện. Thông thường, nạn nhân sẽ vô tình chạm phải nên bẫy tự động bật ra. Trường hợp này hay gặp trong tiểu thuyết trinh thám cổ điển nhưng tính ứng dụng thấp. Chúng tôi đã lục soát kĩ lưỡng phòng Cổ Dương, không hề phát hiện thứ gì giống bẫy cả, ngay cả những cái bẫy tức cười như đạn trong điện thoại, kim độc trong đàn piano, đệm giường tỏa ra hơi ngạt, súng giấu trong khối băng cũng không thấy. Trường hợp này có thể loại trừ.
“Thứ tư, đây là một vụ tự sát nhưng cố tình sắp đặt cho giống với bị mưu sát. Liệu có khả năng này không? Trừ phi Cổ Dương muốn vu vạ cho ai đó trong số chúng ta. Mà cho dù là vậy thì cậu ta phải làm thế nào đây? Làm sao có thể tự thực hiện một động tác khó như cắm dao vào gáy mình được? Tại hiện trường không hề có công cụ hỗ trợ cậu ta hoàn thành động tác ấy, nên có thể loại trừ khả năng này.
“Thứ năm, đây là mưu sát, hung thủ đã khéo léo lợi dụng nhận thức sai lệch của mọi người, kết hợp với thuật cải trang để gây án. Đây là cách ngu ngốc nhất, nạn nhân đã chết, còn một người khác cải trang thành nạn nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Cách này có thể coi là phòng kín về mặt thời gian, tạm thời không bàn đến.
“Trường hợp thứ sáu là mưu sát, hung thủ ra tay từ bên ngoài nhưng nhìn lại như giết người ngay trong phòng. Thật ra với vụ này, đây là trường hợp có khả năng xảy ra nhất. Dù sao cửa phòng cũng không khóa kín, chỉ cài xích, để lộ ra một khe hở chừng 5-8 cm. Nhưng ngoại trừ tôi, chú Sài, cô Chúc và bác sĩ Đào thì không ai lại gần gian phòng này cả. Hơn nữa, mỗi lần chúng tôi lên đây đều có hai người, có thể giám thị lẫn nhau, không ai có cơ hội ra tay. Huống hồ, dù có đồng phạm giúp thực hiện hành vi giết người qua khe cửa thì anh Triệu cũng đã đưa lý lẽ bác bỏ ngay từ đầu rồi đó. Nếu hung khí đâm vào Cổ Dương từ phía trước mặt còn có thể lý giải, chứ đâm từ đằng sau thì không hợp logic. Cách này cũng bị loại trừ.
“Trường hợp thứ bảy là mưu sát, nhưng cách thức thực hiện khá đặc biệt, hung thủ bước vào phòng mới ra tay. Cách này hết sức liều lĩnh, lợi dụng điểm mù trong tâm lý để mọi người sơ ý bỏ qua. Chúng ta hãy thử hồi tưởng lại tình cảnh khi phát hiện Cổ Dương bị sát hại. Cửa vừa bị xô ra đã thấy Cổ Dương nằm sấp dưới sàn, bấy giờ hung khí đã ở trên người cậu ấy, hơn nữa khắp nền nhà đầy máu, khó mà ngụy tạo được. Theo trường hợp này thì người đầu tiên phát hiện nạn nhân sẽ là hung thủ, nhưng không thể áp dụng vào vụ án của Cổ Dương nên cũng loại trừ. Trên đây là vài mô típ gây án trong phòng kín điển hình, e rằng chúng ta không thể áp dụng lý luận phòng kín của Carr được rồi.”
“Có khi nào hung thủ giở trò trên xích cài cửa không?” Đào Chấn Khôn trợn mắt hỏi.
“Tôi và Trần Tước từng thảo luận về chuyện này, nhưng cảm thấy độ khó cao. Xích ở phòng Cổ Dương tuy chẳng có gì đặc biệt nhưng cũng không dễ mở từ bên ngoài. Chúng tôi tính cả đến khả năng dùng keo dán kính hoặc dây thép nối sợi xích đã đứt từ trước, nhưng không phù hợp với tình hình lúc đó. Các vị nên nhớ, anh Triệu phải dùng kìm sắt mới mở được cửa, sau đó chúng tôi đã kiểm tra, trừ chỗ bị kìm cắt ra, xích cài vẫn nguyên vẹn.”
Nói một thôi một hồi như thế, tôi thấy khô cả họng bèn cầm cốc nước lên ừng ực uống cạn.
“Nói đi nói lại, vẫn không biết hung thủ làm thế nào.” Đào Chấn Khôn bực bội.
“Chẳng phải đang thảo luận đấy ư?” Vương Phương xoa dịu.
“Có gì mà thảo luận? Đợi cảnh sát đến, giải tất cả chúng ta đi thẩm vấn, hăm dọa mấy đêm là hung thủ khai ra ngay.” Đào Chấn Khôn cười khẩy.
“Chỉ e chưa đợi được cảnh sát tới, chúng ta đã bị hung thủ giết cả rồi.” Chu Kiến Bình sầm mặt, nói bằng giọng khàn khàn.
“Đừng nói gở.” Vương Phương lườm Chu Kiến Bình, “Dù hung thủ ẩn nấp trong chúng ta thì cũng chỉ có sức một người, chúng ta đông thế này, cố gắng đừng hành động một mình, hắn cũng khó mà sát hại được.”
Chu Kiến Bình cười nhạt, “Tên hung thủ này là người hay quỷ còn chưa biết đâu.”
“Anh là ảo thuật gia mà cũng nói thế à?” Tôi bực mình quay sang trách ông ta.
“Hừ, cậu tưởng ảo thuật và giết người giống nhau sao? Tôi nói với cậu thế này nhé, trong ảo thuật có nhiều màn biến mất trong phòng kín, nhưng làm gì có màn nào như vụ án này. Tha hồ cho các cậu kiểm tra đạo cụ đấy. Thông thường, chúng tôi không đục lỗ dưới đáy hòm thì cũng lợi dụng đạo cụ để đánh lạc hướng, chỉ cần người xem bước lên khán đài là nhìn ra mánh khóe ngay. Nếu bị nhốt vào phòng kín thực sự thì dù Houdini[3] sống lại cũng không thể thoát được, xét cho cùng thì ảo thuật chỉ đơn giản là đánh lừa mắt nhìn thôi.” Nói rồi, Chu Kiến Bình đứng dậy khỏi sofa, xem ra không muốn thảo luận nữa.
[3] Ảo thuật gia người Mỹ gốc Hungary Harry Houdini được mệnh danh là nhà ảo thuật lừng danh thế giới đầu thế kỉ 20 bởi những biệt tài ít ai sánh kịp, nhất là ảo thuật trốn thoát, tự cởi trói hay thoát hiểm. Cánh cửa thứ 4, IPM suất bản 1/2016, cũng đã từng nhắc đến.
“Tôi không muốn ngồi chờ chết.” Tôi bảo Chu Kiến Bình, “Chúng ta phải giành thế chủ động.”
Chu Kiến Bình khinh khỉnh nhìn tôi, “Muốn chơi trò phá án thì các vị cứ việc chơi với nhau, tôi không rỗi hơi. Xin lỗi nhé.”
Dứt lời, ông ta sải bước đi thẳng lên lầu, để lại mấy người bọn tôi ngồi trơ ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!