Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 4: The Door Between (Phần 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
489


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 4: The Door Between (Phần 4)


“Một cảnh sát hình sự lão luyện từng nói, hiện trường phải xem đủ trăm lần. Lúc ấy tôi còn coi thường, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy có lý. Mỗi lần xem sẽ có cảm nhận khác nhau.” Trần Tước nằm bò ra bậu cửa nhìn xa xăm.

Tôi phát hiện bậu cửa sổ phòng Chúc Lệ Hân khá cao, ít nhất cũng phải 1m40, ngang ngực Trần Tước. Nếu là người hơi thấp, e rằng sẽ không thể nhìn được phong cảnh bên ngoài. Tư duy thiết kế của kiến trúc sư nhà này kể cũng thật khó hiểu.

Bên ngoài vẫn mưa xối xả.

Tuy là cùng một căn nhưng cấu trúc phòng đã khác hẳn hai mươi năm trước. Vào năm 1994, gian này bỏ trống, không có nhiều vật dụng và đồ trang trí như bây giờ. Tôi có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của đội cảnh sát khi xông vào đây. Không có chỗ ẩn nấp, vậy mà một người sống sờ sờ lại biến mất, chẳng khác nào chứng kiến một màn ảo thuật. Họ chỉ biết đứng đực ra, trợn mắt đến rách khóe mà nhìn ô cửa mở toang, gió thông thốc lùa vào.

“Hay là dịch chuyển tức thời? Dùng ý niệm đi đến bất cứ đâu trên thế giới?” Tôi bảo Trần Tước.

“Einstein cũng từng đề ra lý luận đó, hóa giải vật thể thành năng lượng rồi đưa tới một nơi thật xa, sau đó khôi phục từ năng lượng thành vật thể. Nhưng vật thể có thể thực hiện quá trình truyền lượng tử như thế ư? Hình thái chưa biết của lượng tử khó nhân bản chính xác, mà vật thể vĩ mô lại do vô số nguyên tử hợp thành, hình thái của mỗi nguyên tử cũng không thể nhân bản chính xác. Với trình độ khoa học kĩ thuật hiện thời, chỉ có thể dừng lại ở mức truyền lượng tử ẩn hình mà thôi, nếu muốn di chuyển một người sống, e rằng còn xa lắm.”

“Đúng là kì quặc…”

“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.” Trần Tước quay người phủi tay rồi giục.
“Hả? Bắt đầu gì cơ?”

“Tôi định thử xem có thể trốn ra theo cửa sổ này không.” Trần Tước vừa nói vừa cởi áo ngoài, “Hàn Tấn, anh giúp tôi được chứ?”

“Gì cơ?”

“Tìm cho tôi một cái áo mưa. Lát nữa tôi định nhảy ra cửa sổ, nhưng không muốn ướt như chuột lột.”

Tôi nhanh nhảu chạy đi tìm chú Sài, hỏi xem trong nhà có tấm áo mưa nào mượn dùng tạm được không. Nghe bảo phải tìm thử trong phòng chứa đồ ở tầng 1, tôi lại chạy xuống, lục ra được hai chiếc áo mưa mỏng trong ngăn tủ cũ. Có điều, cả hai cái đều rộng thùng thình, tôi bèn lấy cái nhỏ hơn mang lên.

Áo mưa vẫn hơi rộng so với Trần Tước, cậu ta cao hơn 1m80 mà áo vẫn dài đến gần mắt cá, lùng thùng trên người. Nhưng cậu ta chẳng để tâm, nhờ tôi tìm sợi dây thừng, một đầu buộc vào thắt lưng cậu ta, một đầu buộc vào cột nhà. Chuẩn bị xong xuôi, Trần Tước xoay người trèo lên cửa sổ, cả người treo lơ lửng bên ngoài khiến tôi nhìn mà phát khiếp.

Thoạt tiên, cậu ta định bám vào mái hiên phía trên cửa sổ, tiếc rằng khoảng cách quá xa, dù cánh tay có dài thêm một mét cũng không với tới. Phía trên ô cửa sổ có hàng gạch đen lồi ra nhưng lại trơn trượt, mấy lần định bám vào đều thất bại, còn mất thời gian. Trần Tước choàng áo mưa bí bức, chẳng mấy chốc đã đầm đìa mồ hôi. Cậu ta bám một tay vào khung cửa sổ, cả người lắc lư như quả lắc đồng hồ. Mưa trút ào ào xuống thân thể Trần Tước, tôi chỉ sợ cậu ta sẩy tay rơi từ tầng 3 xuống thì không chết cũng trọng thương. Lát sau, Trần Tước đã thấm mệt bèn đặt chân lên bậu cửa tạm nghỉ, lắc đầu bảo tôi, “Không được, không thể bò lên mái nhà, cũng khó mà bám được vào mái hiên. Kể cả bám được thì tôi thấy cũng không lấy gì làm chắc chắn, khéo cả người lẫn ngói lại rơi xuống cũng nên. Chúng ta thử với bậu cửa hai bên đi.” Tôi gật đầu.

Bên phải tuy có cửa sổ, nhưng lại lồi ra so với cửa sổ phòng Chúc Lệ Hân, không thể trèo qua. Bên trái là phòng Vương Phương. Trần Tước đẩy cửa sổ, bám vào mép dưới khung cửa, tay kia với sang cửa sổ phòng Vương Phương, tiếc rằng còn cách quá xa. Tôi chỉ sợ bản lề cửa sổ long ra, cậu ta sẽ rơi thẳng xuống dưới. Bấy giờ, cậu ta lại bảo, “Anh mở cửa sổ bên chị Vương ra, như thế khoảng cách hai bên sẽ thu hẹp lại. Tôi bám cánh cửa bên này, thử xem có với được đến cánh cửa bên ấy không.” Thấy ý kiến không tệ, tôi lập tức chạy sang phòng Vương Phương, mở cửa sổ ra, đẩy mở cánh cửa ra sát tường về phía phòng Chúc Lệ Hân. Tư thế lúc bấy giờ của Trần Tước hết sức nguy hiểm, hai chân lơ lửng trên không, chỉ có hai tay đeo giữ thân mình. May mà cửa sổ cũng vững chắc, chịu được trọng lượng của cậu ta, chỗ bản lề không có dấu hiệu long nứt hay hỏng hóc.

Trần Tước dốc toàn lực nhưng vẫn công cốc, không thể bám vào cánh cửa bên kia. Dù đầu ngón tay đã gần chạm đến mép cửa, nhưng thân hình lắc lư chao đảo khiến cậu ta không dùng sức nổi.

Trèo trở vào phòng Chúc Lệ Hân rồi, Trần Tước cởi phăng áo mưa, nhờ tôi cất lại phòng chứa đồ. Cậu ta có vẻ rầu rĩ. Thí nghiệm cho thấy khả năng Cổ Vĩnh Huy trèo cửa sổ bỏ trốn là không thể, phải suy xét lại từ đầu.
Trần Tước dùng khăn giấy lau mồ hôi rồi mặc lại áo ngoài.

Cả đêm không ngủ, lại vất vả leo lên trèo xuống, sức chịu đựng của cậu ta đã đến giới hạn. Thỉnh thoảng cậu ta ngáp sái quai hàm, mắt mũi lờ đờ. Trở về phòng, chẳng đợi tôi hỏi han, cậu ta đã nằm lăn ra giường, chỉ hai phút sau là ngáy pho pho. Thấy thế, tôi lẳng lặng đi ra, khẽ khàng cài cửa lại.

Tôi trở về phòng, sắp xếp lại những sự kiện xảy ra mấy ngày nay.

Thứ Sáu ngày 15 tháng Tám, tôi và Trần Tước đến dinh thự Vỏ Chai, cùng đi còn có bác sĩ tâm thần Đào Chấn Khôn. Bấy giờ, trong dinh thự có chủ nhân Cổ Dương, nhà tâm lý học tội phạm Vương Phương, ảo thuật gia Chu Kiến Bình, nhà vật lý Trịnh Học Hồng, và Chúc Lệ Hân bạn gái Cổ Dương – nhưng lúc ấy cô đang nghỉ ngơi trên lầu. Nửa đêm hôm đó, cảnh sát Triệu Thủ Nhân tìm tới, tổng cộng là chín người. Triệu Thủ Nhân thuật lại những gì mình chứng kiến hai mươi năm trước, sau đó giao hồ sơ và biên bản hiện trường cho Trần Tước, hẹn cậu ta phá án trong vòng ba ngày.

Thứ Bảy ngày 16 tháng Tám, tôi và Trần Tước sục sạo tra xét khắp nơi trong dinh thự, còn đến cả nhà phụ, hi vọng tìm được chút ít manh mối về vụ án giết người hai mươi năm trước; Cổ Dương mở cuộc họp trong phòng để thảo luận về vụ án, kết quả mọi người cãi nhau gay gắt rồi giải tán; chúng tôi ngồi dưới phòng khách đánh bài cả chiều, mãi đến tối, tôi mới cùng chú Sài lên gác gọi Cổ Dương nhưng không được, mấy tiếng sau Chúc Lệ Hân và Đào Chấn Khôn lại lên lầu, phát hiện có chuyện không ổn, cửa bị gài xích không thể vào, cuối cùng Triệu Thủ Nhân phải dùng kìm sắt bấm xích ra, cảnh Cổ Dương nằm trong vũng máu hiện lên trước mắt mọi người; Trần Tước tuyên bố một ngày sau sẽ phá án.

Chủ nhật ngày 17 tháng Tám, tức hôm nay. Tôi cùng Trần Tước tra xét hiện trường sát nhân tại phòng Cổ Dương, rồi lại điều tra vụ biến mất năm xưa ở phòng Chúc Lệ Hân. Tôi nhẩm tính, từ khi tới đến giờ mới hai ngày, vậy mà cảm giác như lâu lắm rồi. Nếu chú Sài không nhầm lịch thì xe chở vật dụng sinh hoạt và thức ăn sẽ ghé lại vào sáng ngày 19. Chúng tôi còn phải chống chịu nguyên một ngày nữa.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN