Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
572


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 6)


Trần Tước khá bình thản, ánh mắt nhìn chú Sài đang giận dữ đến mức méo mó cả mặt mày lại tràn ngập xót thương.

“Cậu nói có ba viên đạn có thể dồn hung thủ vào chỗ chết, giờ mới nói có hai, còn một viên nữa là gì?” Vương Phương bước đến gần, nhẹ giọng hỏi Trần Tước.

Trần Tước thoáng do dự, chẳng biết có nên nói ra không. Sự thật đôi khi còn đáng sợ hơn cả hành vi giết chóc. Có lúc, sự thật là tấn bi kịch cuộc đời, còn đau đớn hơn mưu sát chính mình. Có lúc, chúng ta thà không biết sự thật… Nhưng tất cả những điều này, phải sau khi trải qua chuyện ở dinh thự Vỏ Chai tôi mới ngộ ra. Còn bấy giờ, tôi cũng như những người khác trong phòng khách, đều nôn nóng chờ đợi câu trả lời của Trần Tước.

Chúc Lệ Hân vẫn im lặng, giờ như nước lũ vỡ bờ, điên cuồng hét vào mặt chú Sài, “Tại sao ông giết Cổ Vĩnh Huy? Còn giết cả Cổ Dương nữa? Tại sao ông hận nhà họ Cổ đến thế? Đến nỗi không buông tha cho một người nào?”

Trần Tước bèn giơ tay làm dấu, ý bảo Chúc Lệ Hân bình tĩnh một chút. Cậu ta quay sang lạnh lùng bảo chú Sài, “Tôi sẽ thay chú trả lời cô ấy.”

Chú Sài ngập ngừng, vẻ muốn nói lại thôi.

Chẳng đợi ông ta phản ứng, Trần Tước đã kể tiếp, “Theo những gì thầy Trịnh kể với tôi thì nhiều năm trước, Cổ Vĩnh Huy từng yêu một nhân viên nữ trong công ty ông ta, tên Bạch Diễm. Ông ta điên cuồng theo đuổi Bạch Diễm, nhưng bị từ chối, nguyên nhân là Bạch Diễm đã kết hôn, lại không phải người dễ dãi. Song Cổ Vĩnh Huy hiếu thắng, thứ càng khó có được thì càng khao khát. Một lần, thú tính trỗi dậy, ông ta liền cưỡng bức Bạch Diễm. Nào ngờ mấy hôm sau, vì không chịu nổi ô nhục, Bạch Diễm đã nhảy lầu tự sát. Mà chú Sài đây, hẳn chính là chồng Bạch Diễm năm xưa.”

“Tôi không hiểu cậu nói gì cả…”

“E rằng chú lấp liếm cũng vô ích, đợi cảnh sát tới điều tra là rõ cả thôi. Để báo thù, chú đã nếm mật nằm gai, cải trang ứng tuyển quản gia, rồi bày ra vụ giết người hàng loạt, đồng thời đổ tất cả tội lỗi cho Cổ Vĩnh Huy, phải không nào?”

“Tôi không thừa nhận.”

“Bạch Diễm là người Thành Đô, Tứ Xuyên. Tuy chú ra sức giấu giọng địa phương nhưng trong lúc nói chuyện vẫn vô tình để lộ vài phương ngữ. Ví dụ, lúc chúng tôi chân ướt chân ráo bước vào dinh thự, chú đã gọi giật tôi và Hàn Tấn lại, nói là quẹo ở chỗ này. Thật ra là muốn bảo chúng tôi rẽ, ‘quẹo’ là phương ngữ Tứ Xuyên. Còn nhiều chi tiết khác, tôi không thể kể ra hết được. Chú là người Tứ Xuyên, điểm này chú không thể phủ nhận được, phải không nào?” Trần Tước nói đầy tự tin.

“Phải thì sao nào?” Chú Sài trừng mắt nhìn Trần Tước.

“Kiên nhẫn nghe tôi nói hết đã. Biết chồng phản bội, vợ Cổ Vĩnh Huy căm hận thấu xương, bèn rời bỏ ông ta, một mình ra nước ngoài. Đến khi quay về, bà ấy đã mang thai. Nhưng đứa trẻ không phải con của Cổ Vĩnh Huy. Cho đến lúc chết, ông ấy vẫn không biết chuyện này.” Đến đây, Trần Tước hơi lúng túng, ấp úng cố nói cho hết câu.
Cơ mặt chú Sài hơi giần giật. Tôi cũng có dự cảm chẳng lành.

Trần Tước hơi ngừng lời, rồi như lấy hết can đảm, lại nói tiếp, “Để báo thù Cổ Vĩnh Huy, Phương Tuệ đã quan hệ với người khác, sinh ra Cổ Dương, sau đó đưa Cổ Dương về bên Cổ Vĩnh Huy để ông ta nuôi nấng nên người. Hiện giờ tôi chỉ muốn hỏi chú bốn câu thôi. Một là, nhóm máu của chú nhất định không phải AB, đúng không? Hai là, chú chưa bao giờ gặp Phương Tuệ, phải không? Ba là, sau khi Bạch Diễm qua đời ít lâu, có phải có một người đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp đã ngả vào lòng chú, sau mấy bận qua lại thì biến mất không tăm tích? Bốn là, chú thường ho sù sụ, có phải mắc bệnh hen suyễn không?”

Nghe cậu ta nói xong, tôi trợn tròn mắt đứng đờ ra. Dù có cho đoán một trăm lần, tôi cũng không đoán được kết quả này. Để báo thù Cổ Vĩnh Huy, Phương Tuệ đã tìm đến chú Sài rồi quan hệ với ông ta. Cổ Vĩnh Huy chẳng hề biết chuyện này, càng không biết con mình lại là máu mủ của tình địch. Có lẽ Phương Tuệ muốn dùng cách đó để Cổ Vĩnh Huy đền tội với chú Sài, mặt khác, bà cũng muốn trừng phạt Cổ Vĩnh Huy.

“Không thể… Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào…” Chú Sài lắc đầu như điên dại, tựa hồ muốn gạt bỏ hết những lời Trần Tước vừa nói ra khỏi đầu.

“Tôi là bạn học với Cổ Dương, cũng biết cậu ta mắc hen suyễn bẩm sinh. Sau khi đến đây, tôi lại phát hiện chú thở khò khè, ho hắng không chỉ một lần, e rằng cũng cùng một chứng bệnh. Mọi người đều biết hen suyễn là bệnh di truyền. Lần đầu tiên liên hệ hai chuyện này, tôi cũng khó mà tin được, thế nên không nỡ nói ra sự thật. Tôi chỉ mong mình đoán lầm…”

“Nói với tôi đây không phải sự thật đi. Nói đi mà.” Chú Sài gào lên với Trần Tước như dã thú rồi gục xuống, điên dại đấm vào sàn nhà hết đấm này đến đấm khác, máu loang đỏ cả sàn vẫn không chịu thôi. Ông ta ngẩng đầu gầm lên như ma quỷ thét gào, hai hàng nước mắt ứa ra. Mấy giây sau, ông òa khóc, hai tay ôm lấy đầu.

Tội ác dày công sắp đặt, cuối cùng lại báo ứng lên chính bản thân mình. Nhìn chú Sài suy sụp quỳ rạp dưới đất, lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chẳng biết nên mừng thay Trần Tước vì bắt được hung thủ, hay buồn thay cho tấn bi kịch trước mắt. Chắc rằng trong lòng chú Sài giờ đây chẳng còn ai oán và căm giận nữa, thay vào đó chỉ là hối hận vô tận vô cùng.

“Đúng vậy, chú đã tự tay giết chết con trai mình.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN