Cô Tinh Bích Nguyệt - Chương 1: Ấn tượng đầu cho lần gặp gỡ đầu tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Cô Tinh Bích Nguyệt


Chương 1: Ấn tượng đầu cho lần gặp gỡ đầu tiên


Vào thời điểm không ai xác định được.~ ~ ~ ~
Thời thế loạn lạc, giang hồ hiểm trở, người không đoán được người. Lúc này, núi Bạch Dương cao ngút trời, sừng sững, hiên ngang, linh khí trời đất như được tụ tập tại nơi đây. Mọi chuyện sau này phải bắt đầu từ khi Bạch Dương Môn được thành lập trên đó. Phái này có lịch sử kém hơn những phái khác hàng ngìn năm nhưng danh hiệu “ Thiên hạ đệ nhất chánh phái” thuộc về Bạch Dương chỉ sau vài trăm năm thành lập. Sau đó, Bạch Dương Môn cùng Thiên Tự Môn, Tiêu Điệp Mon và Thái Nguyệt Môn liên minh lại thành “Tứ đại chánh phái”, đánh thẳng vào Thánh Cung của ma giáo.. Lợi dụng uy lực của Lục Mạch Thần Kiếm phong ấn Ngũ Đại Yêu Thần và Đệ nhất sát trận “ Thiên cơ Địa” tại Thất Linh Phục Hoàn động. Kể từ đó, tung tích của Lục Mạch Thần Kiếm là không ai biết đến.
Nhưng ma giáo chưa bị sụp đổ hoàn toàn. Tiêu Hồn Giáo, Ba Hi Giáo và Linh Độc Giáo dần dần khôi phục lại và dưới sự chỉ huy của Thánh Vương: Cô Hỏa, Thánh Hậu:Tinh Nguyệt, Thánh Chủ: Cô Long, Thánh Quân:Cô Dương và Thánh Nữ: Cô Tinh Bích Nguyệt xây dựng lên mợt ma giáo vững mạnh hơn bao giờ hết.
Lúc này, ở Bạch Dương, trương Tiêu Dao là đệ tử duy nhất của trưởng môn Bạch Dương: Hoàng Dược Ka cùng Nhị tiết: Lý Tiết, Dao Tiết là đệ tử của Hồng Hoàng tiên quân và Tam Tiêu: Bích Tiêu, Âm Tiêu, Bách Tiêu xuống núi làm nhiệm vụ.
Câu chuyện bắt đầu từ cuộc gặp gỡ giữa Thánh Nữ ma giáo và đệ tử Bạch Dương.
Tại trấn Cúc Hán- một trấn nhỏ dưới chân núi Thái Nguyệt Sơn đang tổ chức lễ hội …
Đám người của Trương Tiêu Dao đi trên chợ, vẻ đẹp điển trai, khí đọ bất phàm của ba nam tử khiến cho nhiều cô nương mê mẩm, tâm bay lên trời. Còn hai vị cô nương kia cũng không khác. Bách Tiêu thì thanh tao, trang nhã, mang vẻ đẹp cực kỳ nghiêm túc; Bách Tiêu thì hồn nhiên, vô tư, mang vẻ đẹp của sự tinh nghịch. Còn… Thiếu!? Còn thiếu Âm Tiêu, lúc này cô đang ở trong một đám đông.
Bích Tiêu hỏi:
-Trương sư huynh bây giờ chúng ta nên Thánh Nguyệt Sơn tham gia đại hội hay….
Dao Tiết nói chen luôn vào:
-Đương nhiên là dạo phố, chơi hội đã. Mọi người cứ nghĩ mà xem từ bây giờ đến đại hội còn dài dù dì lên đó chúng ta cũng không làm gì, chi bằng ở đây chơi vài bữa đã.
Mọi người chưa kịp tranh luận gì thì Âm Tiêu từ trong đám đông kia gọi vọng ra:
-Sư huynh, sư tỷ mọi người đến đây xem đã.
Họ đi đến. Lý Tiết hỏi:
-Có gì?
Cô chỉ tay vào cái đám đông nghìn nghịt kia. Bách Tiêu nói:
-Có gì đâu, chỉ là mấy trò lừa đảo hay thượng lắm là đám ca vũ gì đó.
Nói rồi cô đi sang phía Trương Tiêu Dao , nói:
-Trương sư huynh, Tuyết sư tỷ sắp đến đây rồi.
-Tuyết Như Yên. Ha ha “ Tứ đại mỹ nhân Bạch Dương” sắp tụ tập ở đây rồi – Dao Tiết cười méo miệng.
-Tuyết sư muội, muội ấy đến đây làm gì? – Bích Tiêu hỏi, cô chẳng hiểu
-Nhiệm vụ tại Thái Nguyệt Sơn, tỷ ấy xin đi theo nên Điệp Lục Chân Quân mới cho tỷ ấy theo – Để ý thấy thái độ của Trương Tiêu Dao cô hỏi –‘Trương sư huynh, huynh có nghe muội nói gì không đó?’
Anh như bị thất thần bởi câu nói của Bách Tiêu, bởi nếu Tuyết Như Yên đến chắc chắn ngoài Bách Tiêu ra sẽ có một Người nữa bám theo anh. Lảng tránh đi câu hỏi của Bách Tiêu, anh thở dài rồi quay sang hỏi:
– Âm Tiêu, trong kia có gì mà muội vui thế?
– Một cô gái. – Cô hồn nhiên trả lời.
– Hả. – Cả 5 quay sang ngạc nhiên
– Đang múa – Cô bổ sung thêm
– Muội đã nói rồi mà chỉ là khua khua mấy động tác rồi xin tiền thôi, chẳng có gì ấn tượng – Bách Tiêu nói.
– Sư muội à, cô gái này thật sự không hề tầm thường, không hề phàm, động tác dứt khoát, chân tay uyển chuyển. Thân hình toát lên vẻ đẹp thanh tao, bất phàm. – Âm Tiêu nói, đi ra vỗ vỗ vào vai Bách Tiêu.
– Chà, nếu là Âm Tiêu đã khen thì chắc không hề tầm thường. – Tiêu Dao nói
– Huynh xem – Vừa nói cô vừa rẽ đường, cả 6 người họ đi vào
Vào trong cả 5 như đứng chôn chân xuống đất, mắt dán vào người con gái mang bộ trang phục màu tím nhạt, gương mặt bị che đi một nửa bởi chiếc khăn cùng màu. Ánh mắt, thân hình,động tác đều toát lên vẻ thanh tao không kém gì Bích Tiêu, lại am thông nhạc phổ không khác gì Âm Tiêu, lại nhìn ra được đâu đó có sự nghịch ngợm và hồn nhiên.Bây giờ tất cả họ trừ Âm Tiêu như những cái cây mà rể đã cắm sâu xuống đất. Còn Âm Tiêu thì khoang tay trước ngực nở một nụ cười đầy bí ẩn nghĩ:”Muội đã nói mà.”
Sau khi kết thúc, Tiêu Dao còn đứng ngây ra đó một hồi, ngay cả ‘Tứ đại mỹ nhân Bạch Dương’ cũng không làm cho anh có cảm giác lạ như thế. Huống hồ chi anh chỉ nhìn được một nửa dung nhan của nàng ta.
Khi nàng đi xuống có cả đám lưu manh vây quanh nàng ta.
-Cô em, cô em đã xuất hiện ở trấn này đã 3 năm rồi. Lần nào đi theo cúng mất tăm, mất tích, chi bằng hôm nay ở đây bỏ chiếc khăn che mặt xuống cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Một kẻ lên tiếng nói, mặt hắn toàn là sẹo, vừa nhìn đã thấy cái tâm bất chánh của hắn. Nhưng thứ khiến ai cũng nhận ra là sự dung tục.
Hắn ta vừa nói, vừa giơ tay ra toan kéo tấm vải che mặt của cô xuống. Nhưng cô lé đi và bước chân lui xuống từ từ.
-Vô sỉ. – Cô nói
Sau đó, ai ai cũng ngạc nhiên bởi sao cô lại có giọng nói mạnh mẽ như thế.
-Ở đời em gặp được người vô sỉ như anh cũng hiếm lắm. – Hắn như được nước lấn tới xông thẳng vào người cô như thú dữ.
Ai ai cũng lo lắng cho cô, chỉ riêng những người trong đoàn kia thì có thái độ ngược lại,họ mỗi người một suy nghĩ riêng nhưng cùng chung một ý:”Tên này sống nhiều quá rồi, không thiết sống nữa.” Rồi họ nhìn nhau, lắc đầu, thở dài.
Lúc này ánh mắt cô sắc lạnh tới tột cùng đang định thi triển pháp thuật thì một làn giáo lạ kéo đến kèm theo sức lực gì đó lạ thường khiến chúng ngã lăn ra. Cô quay lại đằng sau thì thấy một nam nhân cầm thanh kiếm giúp mình.Khoan! Nhìn kỹ lại thanh kiếm mà anh ta đang cầm đầu cô lóe lên moọt suy nghĩ:” Đào Quang kiếm! Chẳng phải đây là một trong những bảo kiếm của Hoàng Dược Ka sao? Rốt cuộc tên nam nhân này có lai lịch như thế nào?” Hàng trăm suy nghĩ cứ lóe lên, loe lên trong đầu cô. Đúng lúc đấy, mấy tên kia xông lên. Âm Tiêu nhanh như cắt rút cây sáo trong ống tay áo ra thổi khiễn chúng ngã xuống đất mà giãy giụa như con chó, con mèo bị hóc xương vậy.
“ Sáo xiêu, lại là một pháp bảo chánh phái rốt cuộc mấy người này có lai lịch như thế nào?” – Cô nghĩ mà bao nhiêu thắc mắc cứ đổ dồn về như sóng biển.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN