Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi - Chương 10: Cơ trưởng Vưu, cháu đừng kích động…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi


Chương 10: Cơ trưởng Vưu, cháu đừng kích động…


Có vài hành khách đi ngang qua, nghe được lời của tiếp viên trưởng nói, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc và tò mò.

Tiếp viên trưởng sau khi chuyển xong lời của Lương Tấn nói lúc nãy, liền xoay người rời đi.

Cô con gái ngồi bên cạnh Sonja xấu hổ: “Bọn họ đây, là có ý gì?”

Còn có ý gì nữa chứ? Mỉa mai! Sắc mặt của bà ta trầm xuống đáng sợ.

Giám đốc Bắc Hàng ngồi cạnh, lần này đi là để khảo sát sân bay tư nhân. Ông ta ho một tiếng, vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng lại cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện, vì vậy liền dứt khoát không nói một câu nào.

Tiếp viên trưởng đi vào khoang điều khiển, nhìn về phía Lương Tấn báo cáo đã xong việc. Anh không quay đầu lại, chỉ “Ừ” một tiếng, vì đang cùng cơ phó bắt đầu tiến hành khâu bắt đầu chuẩn bị cất cánh.

“Xin rút nguồn điện dưới đất.”

Cơ phó một: “Được rồi.”

“Kiểm tra trước khi khởi động.”

“Chèn bánh xe – đã dời ra; ống pitot – đã kiểm tra; nhiên liệu – 141 tấn; đã ghi lại số liệu cất cánh; giá trị áp suất không khí tham khảo – 1021mb.”

“Cửa sổ mạn tàu và cửa khoang tàu – đã đóng; phanh đỗ – đã nới lỏng.”

Kiểm tra trước khi khởi động đã hoàn tất.

Lương Tấn liên lạc bộ phần điều khiển ở mặt đất để họ tiến hành kiểm tra trọng lượng thực tế của khoang tàu. Cùng với một loạt xin phép, cuối cùng cũng có thể điều khiển máy bay tiến vào đường băng và cất cánh.

Vưu Châu Châu đang ở London nhận được điện thoại của chủ nhiệm Trần cũng không nói gì, sau khi cúp máy cô liền viết thư từ chức, thông qua mail của công ty gửi thẳng qua.

Sau đó, cô gọi điện thoại cho Lương Tấn. Điện thoại của anh tắt máy, cô đoán là anh đang có nhiệm vụ, nên cô đổi thành gửi tin nhắn.

“Anh bay đi đâu à?”

Lương Tấn đến Toronto, mở điện thoại ra hiện lên tin nhắn của Vưu Châu Châu. Nhìn sơ qua, rồi cất điện thoại lại, vừa nhét điện thoại vào trong đồng phục thì điện thoại lại tiếp tục vang lên tiếng tin nhắn.

“Tôi tới tìm anh nha?”

Vưu Châu Châu gửi tiếp tin thứ hai.

Ở Canada có chợ London, nhưng anh biết cô đang ở London của nước Anh. Mà nơi đó và Toronto cách xa nhau rất xa, cô chắc chắn sẽ không thể nào tìm đến đây được. Lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn của cô.

“Tôi ở Toronto.”

Vưu Châu Châu ngồi trên giường của khách sạn, trên mặt đắp mặt nạ, tay cầm điều khiển TV vừa buồn bực vừa ngán ngẩm chuyển kênh. Nghe được tiếng chuông của điện thoại, cầm lên nhìn, vô cùng vui vẻ. Từ trước đến giờ Lương Tấn chưa bao giờ chịu trả lời tin nhắn của cô, ấy vậy mà lần này anh lại chịu trả lời. Mặc dù là qua tận mười tiếng sau anh mới trả lời.

Thì ra là anh bay đi Toronto. Vưu Châu Châu đã hiểu, anh biết cô không có cách nào để tìm anh, do đó anh mới trả lời tin nhắn.

Cô trả lời: “Anh ở lại Toronto bao nhiêu ngày vậy?”

Nếu như thời gian đủ dài, sau khi cô quay về điểm xuất phát, sẽ ngay lập tức đi tìm anh.

Lương Tấn cúi đầu, chăm chú nhìn vào tin nhắn của cô.

“Cơ trưởng, đến khách sạn rồi.” Nhân viên đi cùng nhắc nhở.

Xe bọn họ ngồi là xe công ty sắp đặt, trực tiếp chở vào khách sạn. Anh cất kỹ điện thoại, rồi xuống xe.

Vưu Châu Châu không nhận được tin trả lời của Lương Tấn, nhưng không sao, dù sao cô cũng có biện pháp khác. Cô gọi cho cô bạn thân của mình, nhờ cô ấy tra hộ là hãng hàng không Trường Cát sau khi bay đến Toronto sẽ ở bao lâu, thêm vào đó lại còn bảo cô ấy nghe ngóng thư xem Lương Tấn ở khách sạn nào. Cô thực sự muốn biết anh sẽ ở đâu, và sẽ ở đó trong bao lâu, bởi vì sau khi quay trở về điểm xuất phát, cô cũng không có ý định nhận thêm nhiệm vụ nào nữa, chỉ muốn đến tìm anh thôi.

La Xán Xán rất nhanh đã trả lời cho cô biết, Lương Tấn sẽ ở Toronto ba ngày, tại khách sạn Ritz-Carlton.

Vưu Châu Châu tính toàn thời gian hạ cánh, sau khi về đến nơi lập tức đi Toronto, vừa đúng lúc Lương Tấn trở về điểm xuất phát của tối hôm trước.

Cô nhanh chóng đi mua vé máy bay đi Toronto.

Vừa về đến sân bay Bắc Thành, cô nhận được một cuộc điện thoại của chủ nhiệm Trần nói, Sonja đã đến Bắc Thành.

Vưu Châu Châu cười khẽ: “Muốn cháu đi xin lỗi bà ấy sao? Không có cửa đâu! Cháu đã gửi đơn từ chức rồi, phiền mọi người mau chóng kiểm tra cho.”

“Cơ trưởng Vưu, cháu đừng kích động…”

Cô trực tiếp cúp điện thoại.

Đưa tay nhìn đồng hồ, máy bay đi Toronto nửa giờ sau sẽ cất cánh. Ngay cả đồng phục cơ trưởng cô cũng không thèm thay ra, nhanh chóng đi làm thủ tục bay đến Toronto.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN