Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi - Chương 11: Tôi đã bay từ London về đến Bắc Thành, rồi từ Bắc Thành tiếp tục bay đến Toronto, và cuối cùng thì nhìn thấy đư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi


Chương 11: Tôi đã bay từ London về đến Bắc Thành, rồi từ Bắc Thành tiếp tục bay đến Toronto, và cuối cùng thì nhìn thấy đư


Vưu Châu Châu bước vào máy bay trước hai phút trước khi cửa máy bay được đóng lại. Đứng trước cửa khoang, tiếp viên nhìn thấy cô bận đồng phục ai nấy đều lấy làm sợ hãi, sau đó mới mỉm cười nhìn cô gật đầu. Cô kéo hành lý qua ngang qua tiếp viên vừa mới giật mình vừa rồi, tìm chỗ ngồi của mình, cất hành lý vào ngăn rồi ngồi xuống.

Chỗ ngồi của cô là ở hàng cuối cùng, kế bên cửa sổ. Từ cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài, sân bay còn đang bao phủ trong màn đêm, loáng thoáng đèn đường ở sân bay lóe lên. Bây giờ trời vừa mới rạng sáng ở Bắc Kinh. Vào mùa hè, ở Toronto chạy chậm hơn Bắc Kinh tận mười hai tiếng, chờ cô đến Toronto thì trời đã hóa thành ban đêm, nói chính xác hơn là hai giờ sáng.

Giọng cơ trưởng vang lên, dùng tiếng anh lưu loát để thông báo cho mọi người biết, máy bay sắp cất cánh, xin mọi người thắt chặt dây an toàn, tắt nguồn điện thoại di động và tất cả những thiết bị điện tử khác.

Điện thoại của Vưu Châu Châu reo lên, chủ nhiệm Trần vẫn còn gọi điện thoại cho cô. Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không chút do dự nhấn vào nút tắt máy.

Cô rất hăng hái. Ngồi trên máy bay đi Toronto, cô sắp được nhìn thấy anh rồi. Không biết sau khi anh nhìn thấy cô, vẻ mặt của anh sẽ như thế nào.

Rất nhanh chóng, máy bay đã bay lên đến tầng bình lưu(1). Dù cho trong người cô vô cùng hưng phấn, nhưng liên tục bay như vậy cả người cô cũng bắt đầu rã rời. Vưu Châu Châu đóng tấm che nắng bên ngoài cửa sổ lại, tựa lưng lên trên ghế, nhắm mắt lại.

Sau mười ba tiếng, máy bay cuối cùng cũng đã đến sân bay quốc tế Pearson(2). Máy bay hạ cánh, Vưu Châu Châu theo dòng người đi xuống, sau đó ngồi xe taxi đến khách sạn Ritz-Carlton.

La Xán Xán chỉ hỏi thăm được Lương Tấn cùng với các nhân viên phi hành đoàn khác ót khách sạn nào, chứ cô ấy cũng không thể nào biết được số phòng của Lương Tấn. Hai giờ sáng, người trực ban cho khách sạn gục đầu xuống bàn ngủ. Vưu Châu Châu gọi nhân viên trực dậy, hỏi thăm được Lương Tấn ở phòng 603, cô liền kéo hành lý vào tháng máy lên đến lầu mười sáu.

Hành lang của khách sạn yên tĩnh. Đến trước cửa phòng 603, Vưu Châu Châu dừng lại, đưa tay lên nhấn chuông cửa.

Lương Tấn đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, choàng thêm áo ngoài rồi xuống giường. Khi cửa vừa được mở ra, anh giật nảy cả mình.

“Lương Tấn, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi! Tôi đã bay từ London về đến Bắc Thành, rồi từ Bắc Thành tiếp tục bay đến Toronto, và cuối cùng thì nhìn thấy được anh!”

Cô mặc đồng phục cơ trưởng màu trắng, tay kéo hành lý, cười híp mắt nhìn anh. Từ chân mày đến khóe mắt, tất cả đều không giấu nổi vui vẻ.

“Cô….” Lương Tấn không thể nào tưởng tượng nổi.

“Là tôi.” Cô nhếch khóe môi: “Tôi đã nói là, tôi sẽ đến để tìm anh.”

Cô đúng là có nói qua, nhưng anh không ngờ cô không ngại xa như vậy, cô thật sự lại đến.

“Tìm tôi làm gì?” Sau khi giật mình, rất nhanh Lương Tấn đã khôi phục lại vẻ mặt như thường, một vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trực tiếp nói: “Tôi muốn gặp anh, vô cùng muốn.”

Lý do này, đối với cô mà nói là rất đầy đủ.

Lương Tấn nhìn cô chăm chú. Đôi mắt của cô rất tự nhiên nhìn thẳng vào anh.

Hai người, một người đứng bên trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa. Một người thì nét mặt lạnh nhạt, còn người còn lại thì trong mắt đầy ý cười.

Vưu Châu Châu nói: “Lương Tấn, cho tôi vào trong đi.”

“Tôi đã bay liên tục hai mươi bảy tiếng lận đó.” Thấy Lương Tấn đứng trước cửa không nhúc nhích, cô lại nói.

Cô nhìn anh, mỉm cười trong mắt còn có thêm vài phần tơ máu. Qua vài giây đứng trước cửa, Lương Tấn rốt cuộc cũng nghiêng người.

Khóe môi Vưu Châu Châu càng tăng thêm ý cười, nhanh chóng kéo hành lý của cô đi vào phòng của Lương Tấn.

Chú thích:

1. Bình lưu: tầng bình lưu hay tầng tĩnh khí là một lớp của bầu khí quyển trên Trái Đất và một số hành tinh.

2. Sân bay Pearson: nằm giữa biên giới Đông-Bắc của Mississauga và Toronto láng giềng, là sân bay tấp nập nhất Canada và là một phần của Hệ thống các sân bay quốc gia. Năm 2005 sân bay này xếp thứ 29 trong bảng xếp hạng các sân bay bận rộn nhất thế giới, phục vụ 29,9 triệu lượt hành khách và xếp thứ 23 trong các sân bay bận rộn nhất thế giới về lưu lượng giao thông với 409.401 chuyến. Năm 2006, 30,9 triệu hành khách đã sử dụng sân bay này, với 418.000 lượt chuyến bay. 505.000 tấn hàng cũng được thông qua sân bay này năm 2006. Sân bay này phục vụ cho khu vực Vùng đại đô thị Toronto, là trung tâm hàng đầu của hãng Air Canada. Trước đây được quản lý bởi Transport Canada, Sân bay quốc tế Toronto Pearson hiện đang được quản lý bởi một hãng phi lợi nhuận gọi là Sở sân bay Đại Toronto.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN