Hàn Trạch Dương thấy cô nhìn mình thì liền đi tới trước mặt cô.
Nhìn thấy anh, Bạch Lăng Diệp không kìm nổi mà nước mắt chực trào, cô ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Anh có biết vừa rồi tôi lo lắng cho anh thế nào không hả?”
Nghe cô hỏi, Hàn Trạch Dương ngẩn người vài giây sau đó liền biết vì sao cô lại lo lắng, trên đường tới đây, anh cũng đã nghe tin tức về vụ tai nạn máy bay, nhưng anh không nghĩ tới điều này lại khiến cô lo lắng.
Hàn Trạch Dương vội đi tới đưa tay lau nước mắt cho cô rồi nói: “Xin lỗi đã để em lo lắng!”
Lúc này Bạch Lăng Diệp không kìm được nước mắt nữa, cô càng khóc dữ dội hơn, vừa khóc cô vừa nói: “Anh có biết là tôi lo lắng lắm không hả? Tại sao không nghe điện thoại của tôi? Tôi còn tưởng… Còn tưởng sẽ không gặp được anh nữa chứ!”
Hàn Trạch Dương chỉ có thể ôm lấy cô sau đó vỗ về cô rồi nói: “Xin lỗi là tôi không tốt, để em lo lắng nhiều như vậy! Tôi không nghe điện thoại của em là vì điện thoại của tôi mới bị rơi hỏng khi xuống máy bay!”
Cứ như vậy Bạch Lăng Diệp ôm Hàn Trạch Dương khóc một lúc lâu mới dừng lại.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Bạch Lăng Diệp mới cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình, cô ngại ngùng rời khỏi vòng tay anh, cúi đầu nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất lễ, tôi vào nhà vệ sinh một chút!” Nói xong cô nhanh chóng đi tới hướng nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, Bạch Lăng Diệp nhìn mình trong gương mà không khỏi ngượng ngùng, khóe mắt cô lúc này vẫn còn đọng vài giọt nước mắt chưa khô. Kể từ khi ba mất, đây là lần đầu tiên cô khóc, hơn nữa lại khóc trước mặt nhiều người như vậy.
Trước đây cho dù có chịu nhiều khổ sở, ấm ức đến đâu cô cũng không hề rơi nước mắt, vì cô biết mình phải mạnh mẽ để bảo vệ mẹ và em trai.
Nhưng lần này vì anh mà cô lại rơi nước mắt, có lẽ trong tim của cô cũng đã tồn tại một vị trí riêng biệt dành cho anh.
Sau khi rửa mặt và trang điểm lại, Bạch Lăng Diệp mới trở lại, nhìn ba người ngồi chung một bàn cô kinh ngạc không thôi.
Còn chưa hết kinh ngạc, Vương Giai Kỳ đã đứng dậy kéo cô ngồi xuống mỉm cười nói: “Lăng Diệp, mau tới đây! Giới thiệu với cậu đây là bạn trai của mình Lăng Hạo Thiên, hình như hai người đã quen biết nhau rồi phải không?”
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm Lăng Hạo Thiên nói: “Thì ra tên nam nhân đã cướp đi bạn thân của tôi chính là anh!”
Lăng Hạo Thiên cũng rất ngạc nhiên khi biết Bạch Lăng Diệp chính là bạn thân của bạn gái anh, sớm biết như vậy thì anh đã không phải phiền phức nghĩ cách để kéo Hàn Trạch Dương tới đây cùng anh rồi.
Đáng lẽ người hôm nay tới đây cùng anh là Lục Hạo chứ không phải là Hàn Trạch Dương. Nhưng là lúc đến sân bay đón người anh mới phát hiện ra Lục Hạo vẫn chưa có trở về, chỉ có Hàn Trạch Dương là trở về trước. Hết cách, anh chỉ có thể tìm đại một lý do để kéo Hàn Trạch Dương tới đây cùng anh. Cũng may, ông trời cũng giúp anh nếu không lần này trở về Hàn Trạch Dương sẽ lột da anh mất.
Nghĩ đến đây Lăng Hạo Thiên mỉm cười với Bạch Lăng Diệp nói: “Đúng vậy, tôi chính là bạn trai của cô ấy, thật không ngờ cô lại là chị em tốt của cô ấy, đây đúng là duyên phận mà!”
Duyên phận cái con khỉ, anh dám cướp đi bạn thân của tôi một cách trắng trợn như vậy lại vẫn có thể cười vui vẻ được như thế. Bạch Lăng Diệp thầm nghĩ.
Nhưng nói thế nào thì là người quen vẫn tốt hơn là người lạ, dù sao cô cũng có quen biết với anh ta, nếu sau này anh ta dám làm tổn thương Giai Kỳ của cô, cô còn có thể tìm anh ta để tính sổ, hơn nữa với những gì cô biết về anh ta thì anh ta là một người tốt, Giai Kỳ quen với anh ta thì cô cũng không cần phải quá lo lắng.
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm Lăng Hạo Thiên với ánh mắt như một vị phụ huynh nhìn con rể của mình nói: “Tôi nói cho anh biết, nếu sau này anh giám làm tổn thương Giai Kỳ nhà tôi dù chỉ một chút thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
“Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy tổn thương dù chỉ là một sợi tóc!” Lăng Hạo Thiên quả quyết nói.
“Nhớ những gì hôm nay anh nói đấy!” Bạch Lăng Diệp thấy thái độ quả quyết của anh thì cô yên tâm rồi.
Vương Giai Kỳ ngồi bên cạnh ngại ngùng nhìn Bạch Lăng Diệp nói: “Thôi, cậu đừng làm khó anh ấy nữa, anh ấy đã nói như vậy rồi mà!”
“Được, mình không làm khó anh ta nữa, xem cậu kìa, mới có chút xíu mà đã bênh người ta rồi!” Bạch Lăng Diệp giả vờ giận dỗi với cô.
“Thôi, đừng giận mà, mình gọi thêm bánh ngọt cho cậu nhé!”