Cô Vợ Hoàn Hảo - Chương 5: Người giàu đúng là bố thiên hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Cô Vợ Hoàn Hảo


Chương 5: Người giàu đúng là bố thiên hạ


Người tôi vừa mới đè lên cơ thể Tiết Lệ, chị ta không đợi tôi cởi đồ, trực tiếp dùng tay ấn lấy đầu tôi, trong nháy mắt, mặt tôi dính chặt vào bộ ngực phập phồng của chị ta.

“Hôn chị, mau hôn chị đi!”, giọng nói của Tiết Lệ như phát ra từ trong mơ, mơ hồ nhưng đầy mê hoặc, khiêu khích giới hạn của tôi.

Trước tình cảnh này, ngọn lửa thú tính trong cơ thể tôi đã hoàn toàn bùng cháy, không kìm hãm được!

“Binh!”

Vậy nhưng, ngay lúc này, một âm thanh chói tai vang lên từ cửa phòng khách sạn, cánh cửa bị đá bay khiến cả người tôi run lên. Tôi quay đầu nhìn theo bản năng, trông thấy ba người đàn ông đang nổi giận bừng bừng xông vào.

Người đàn ông đi đầu ăn mặc sang trọng, chiếc đầu vuốt keo bóng mượt, khoác chiếc áo gió, trong tay cầm một điếu xì gà lớn.

Có hai người đàn ông mặc áo vest đen, đeo kính râm đi theo ngay sau ông ta, vẻ mặt lạnh lùng y chang mấy người vệ sĩ trong phim.

Vừa trông thấy ba người đàn ông đột ngột xông vào, sắc mặt Tiết Lệ bỗng trở nên trắng bệch, cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Khi người đàn ông kia nhìn thấy tôi đang đè lên cơ thể không mảnh vải che thân của Tiết Lệ, mặt ông ta đanh lại, vứt thẳng điếu xì gà trong tay xuống đất, gằn giọng mắng: “Mẹ kiếp, Tiết Lệ, loại đàn bà lăng loàn, lại vụng trộm với trai sau lưng ông mày!”

Người đàn ông đi đến bên giường, nắm lấy tóc tôi, sau đó dựng tôi dậy khỏi người Tiết Lệ rồi đấm một cú thật mạnh lên mặt, đánh tôi lăn từ trên giường xuống dưới đất.

“Ông xã, sao anh lại tới đây…”, Tiết Lệ kinh hãi lên tiếng, còn chưa nói hết câu chị ta đã bị người đàn ông đầu vuốt keo giáng cho một bạt tai.

Người đàn ông đầu vuốt keo tức đến nghẹn họng, cơ thể run lên, ánh mắt như bắn ra tia lửa đạn: “Mẹ kiếp, Tiết Lệ, có phải cô rất thích bị khinh nhờn, thích được đàn ông “dập” đúng không? Hừ! Được, hôm nay ông đây cho cô toại nguyện!”

“Không không không, không phải như vậy, ông xã, anh nghe em giải thích”, Tiết Lệ bị giáng cho một bạt tai nên nửa mặt sưng lên, có thể nhìn thấy rõ vết hằn năm ngón tay trên mặt chị ta. Chị ta bắt đầu khóc lóc, giọng nói ngắt quãng.

Người đàn ông đầu vuốt keo không hề nghe Tiết Lệ nói, bắt đầu tát Tiết Lệ liên tục.

Trái tim tôi rơi tọt xuống bụng, nghĩ thầm, đêm nay, tôi toi đời rồi, “chơi” ngay vợ của người khác, giờ bị bắt tại trận, chết là cái chắc.

Giây phút này, tôi vô cùng hận Tô Tuyết, nếu không phải cô ấy bảo tôi tới làm cái chuyện thất đức này thì còn lâu tôi mới lao đầu vào.

Người đàn ông đầu vuốt keo vừa dạy dỗ Tiêt Lệ, vừa quay đầu nhìn hai người đàn ông mặc vest rồi nói: “Đập chết thằng ranh này cho tôi. Mẹ nó, dám ngủ với vợ của Tôn Anh Minh này, gan cũng không nhỏ nhỉ!”

“Dạ, giám đốc Tôn!”, hai người đàn ông mặc vest đáp lại một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh tôi, bắt đầu ra tay.

Hai người đàn ông ra tay rất mạnh, chẳng hề nể tình chút nào. Trong nháy mắt, tôi bị bọn họ đánh đến ngất đi, hoàn toàn không hề biết mấy chuyện xảy ra sau đó nữa.

Cũng không rõ bao lâu sau, khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi mở mắt là Tô Tuyết.

Khuôn mặt Tô Tuyết không chút biểu cảm, sau khi nhìn thấy tôi tỉnh lại cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng.

Trông thấy bộ dạng thờ ơ của cô ấy, trong lòng tôi vô cùng tức giận. Dù sao tôi cũng vì cô ấy mà ra nông nỗi này.

Dường như Tô Tuyết nhìn ra được sự oán hận trong lòng tôi, cô ấy bình tĩnh nói: “Tôi trả cho anh một trăm nghìn, mau cất cái sự bất mãn của anh đi”.

Tôi: “…”

Mẹ nó chứ, đúng là có tiền thì làm bố thiên hạ mà. Trong mắt Tô Tuyết, tôi chỉ là một công cụ thụ thai mà cô ấy bỏ tiền ra thuê.

“Anh đã nằm trong bệnh viện suốt một đêm rồi. Bác sĩ nói người anh không sao, chỉ bị thương ngoài da chút thôi. Hôm nay, anh xuất viện đi, vừa hay ngày mai, tôi…tôi chuẩn bị mang thai rồi”, Tô Tuyết nói.

Mẹ chứ, giờ ngoài gật đầu ra thì tôi còn làm được gì.

Buổi chiều, Tô Tuyết giúp tôi hoàn thành thủ tục xuất viện rồi đưa tôi về nhà.

Bởi vì tối hôm qua tôi mới bị đánh nên giờ cơ thể rất mệt, chỉ biết nằm trong phòng.

Một lúc sau, tôi bỗng nghe thấy tiếng đàn ông vang lên trong phòng khách.

“Tô Tuyết, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, em phải bảo đảm mang thai thành công trong vòng một tháng”.

Tô Tuyết đáp: “Ông xã, em biết, anh yên tâm đi”.

Giọng của Lý Khả cũng vang lên trong phòng khách: “Anh rể, em học y đó, chuyện này còn là sở trường của em, chắc chắn có thể giúp chị họ mang thai trong vòng một tháng”.

Người đàn ông nói: “Được, chỉ cần mang thai thành công, hai người đều sẽ có thưởng!”

Nghe cuộc nói chuyện của ba người, tôi bỗng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến nửa đêm, tôi bỗng thức giấc vì buồn tè nên vội vàng chạy vào toilet.

Khi đi qua phòng của Tô Tuyết, tôi nghe thấy tiếng thở gấp và âm thanh cót két vọng ra ngoài.

Tim tôi bỗng thắt lại, cửa phòng của Tô Tuyết không đóng chặt, để lộ ra một kẽ hở. Tôi vội nương theo khe hở đó nhìn vào trong phòng.

Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm, trông thấy một người đàn ông có thân hình rắn chắc, vừa nhìn đã biết là kiểu người thường xuyên rèn luyện.

Sau này tôi mới biết, anh ta chính là chồng của Tô Tuyết – Vương Hoài Viễn.

Điều kỳ lạ là dường như Vương Hoài Viễn không hề có hứng thú gì với Tô Tuyết, anh ta chỉ ngồi bên mép giường nhìn cô ấy tự mình thẩm du.

Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, Vương Hoài Viễn không giống như người yếu sinh lý. Tại sao anh ta nhìn Tô Tuyết không mảnh vải che thân đang tự giải tỏa ham muốn mà lại chẳng có chút phản ứng nào?

Về sau tôi mới biết, thì ra Vương Hoài Viễn là loại người vô cùng nguy hiểm!

Tôi sợ bị Vương Hoài Viễn phát hiện nên không dám nhìn tiếp nữa, đi tiểu xong thì nhanh chóng về phòng ngủ.

Trong đầu tôi toàn là hình ảnh Tô Tuyết tự giải tỏa ban nãy.

Sáng sớm hôm sau, khi tôi thức dậy đi ra phòng khách, Vương Hoài Viễn đã rời khỏi nhà, có điều, trong nhà xuất hiện thêm một người – Lý Khả.

Lý Khả tỏ ý sẽ ở lại biệt thự của Tô Tuyết vào thời gian tới để đảm bảo Tô Tuyết có thể mang thai trong vòng một tháng.

Hôm nay, trời vừa tối, Tô Tuyết tắm xong thì về phòng của cô ấy, chuẩn bị cho việc mang thai.

Trong phòng khách, Lý Khả nhìn tôi rồi nói: “Hứa Lương, hôm nay là ngày chị họ tôi rụng trứng, là thời kỳ tốt nhất để mang thai, sức khỏe anh ổn không?”

Tôi vừa nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể ngủ với Tô Tuyết thì tỉnh cả người, vỗ ngực nói: “Ổn, không có vấn đề gì”.

“Được, vậy bắt đầu đi!”, Lý Khả nghiêm túc nói.

Bỗng dưng, tim tôi đập nhanh hơn, nuốt ngụm nước miếng rồi tôi bước vào phòng Tô Tuyết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN