Cô Vợ Ma
Phần 1
Dương Hào 27 tuổi là nhân viên của công ty A, hàng ngày sau khi kết thúc công việc thì nhận giao hàng cho một cửa hàng thời trang gần đó, vì thế mỗi ngày kết thúc thường rất khuya, sau đó anh lại về khu nhà trọ của mình, mọi việc tiếp diễn như thế cho đến thứ bảy hôm nay anh có đơn hàng ở ngoại ô thành phố, Dương Hào vừa chạy vừa liên hệ với khách thì đột nhiên có một tốp người chặn đường, Dương Hào ngơ ngác hỏi :
— Có chuyện gì vậy các anh?
— xuống xe cho tao.
Cả đám người gương mặt bặm trợn, tay chân xăm trổ đầy người, tiến lại gần Dương Hào, ép anh xuống xe :
— Có bao nhiêu tiền đưa hết đây cho bọn tao. .
Biết đây đích thực là bọn cướp, Dương Hào nhu hòa bảo :
— Các anh, tôi chỉ là nhân viên giao hàng, thật sự không có tiền. Các anh tha cho tôi.
— Không có tiền thì đổi mạng.. Đại, Nhị lôi nó xuống xét, lạng quạng xử nó..
Hai tên nhanh chóng kéo Dương Hào xuống, cầm dao bấm khống chế, trấn lột lấy hết hàng hoá xe cộ và cả giấy tờ tuỳ thân.
— Không được, các anh mau trả ví cho tôi.
— Im.. Mày tin tao cho mày gặp Diêm Vương không hả?
— các anh lấy bao nhiêu tiền cũng được nhưng tuyệt đối xin trả tấm hình trong ví cho tôi, tôi xin anh đó..
Tên đầu sọ lấy điện thoại rọi vào bức ảnh trong ví Dương Hào, nhếch mép :
— Tưởng gì hoá ra chỉ là tấm ảnh rách nát, được tao trả cho mầy, trả, trả này.
Hắn nhanh tay xé bức ảnh ra làm nhiều mảnh rồi ném vào mặt Dương Hào,những mẫu giấy nhỏ bay xuống đường, hoà vào cơn gió bay toáng loạn, tên đầu sỏ khinh khỉnh :
— của mày đấy.. Ha ha… Rút tụi bây..
Hai tên đàn em buông Dương Hào ra, Dương Hào nhìn thấy kỉ vật duy nhất bị xé nát, không nói không rằng lập tức tiến đến đánh tên đầu sỏ từ phía sau một cái thật mạnh, nhưng ngay sau đó bị đám đàn em kia giữ chặt, đánh đến máu me đầy mặt mũi , tay chân không chút sức sống.
— Mẹ kiếp cái thằng chó này mày chán sống rồi à? Để tao tiễn mày một đoạn… Đánh chết nó cho tao…
Mọi thứ trước mắt Dương Hào dần mờ nhạt rồi lịm hẳn. Đến khi khướu giác tiếp nhận một mùi thơm nồng của cháo, đôi mắt từ từ được hé mở, những luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào đồng tử thì bên tai cũng tiếp nhận một thanh âm nhỏ nhẹ, cực êm tai :
— Anh tỉnh rồi à?
Dương Hào giương mắt nhìn cô gái trước mặt, gương mặt trái xoan, mũi cao môi đỏ, dáng người thanh mảnh, mái tóc quá nửa lưng xõa hững hờ, cô mặc chiếc váy trắng tinh như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích, quả thật lúc này Dương Hào không biết nên dùng ngôn từ nào để diễn tả hết sắc đẹp của cô nữa, chỉ gói gọn trong hai từ ” xuất sắc”.
— Cô là..
— Tôi là Giang Tiểu Sảo, hôm qua khi đi làm về tới thấy anh nằm ở giữa đường , trên người lại không có điện thoại hay giấy tờ gì hết nên đưa tạm về đây, đây là nhà của tôi.. À, chắc anh đói rồi, để tôi đút cháo cho anh ăn nhé.
— Được rồi cảm ơn ơn cô, tôi tự ăn được..
Dương Hào cố gắng ngồi dậy, cả người ê ẩm đau buốt, nhưng vết thương trên người lại không quá nhiều, duy ở cánh tay trái lại có một đường dài sọc như bị dao rạch. Dương Hào vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng đêm qua anh bị đánh đến đổ máu, hôm nay vết thương tự nhiên biến mất, thật sự rất lạ, ăn xong chén cháo, Dương Hào hỏi :
_- Cô ở đây một mình sao?
Tiểu Sảo cười, hai chiếc răng khểnh đưa ra rất duyên :
— Tôi ở một mình, hôm qua khó khăn lắm tôi mới đưa anh được về đây đó, anh bị sao vậy, hay gặp cướp.
Dương Hào kể cho Tiểu Sảo biết chuyện hôm qua mình gặp phải, Tiểu Sảo nói rằng đó là bọn cướp đêm nổi tiếng ở khu này, ban đêm rất ít ai dám đi một mình ở đoạn đó. Dương Hào thắc mắc :
— Vậy sao cô lại đi, cô không sợ sao?
Tiểu Sảo chau mày rồi đáp lại :
— Hôm qua tôi về với bạn nên bọn tôi mới đưa anh về đây được, chứ anh nhìn xem, tôi chỉ có 50kg làm sao một mình chở anh đến đây được.. Mà anh tên gì?
— Tôi là Dương Hào.
— Dương Hào, Dương Hào.. Tên rất đẹp.. Anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài nấu chút thức ăn.
— Phiền cô rồi.
Tiểu Sảo chỉ cười chứ không đáp, nụ cười đó thật sự làm tim Dương Hào đập nhanh, có phải anh đã rung động trước nụ cười khuynh nước đó.
Đến gần trưa, nằm trong phòng thật sự bí bách quá, Dương Hào mở cửa đi ra ngoài, lạ thật, thân thể Dương Hào chỉ đau nhức nhẹ, người vẫn di chuyển bình thường, anh chau mày nhíu trán, cứ tưởng sau trận đòn thập tử nhất sinh đó thì không liệt cũng nằm cả tuần trên giường, sao nhanh hồi phục đến vậy. Lạ quá.!
Căn nhà Tiểu Sảo ở thật sự rất nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ và một căn bếp nhỏ, đồ đạc cũng không quá nhiều nếu không nói là tối giản, đến cả ti vi còn không có, nhưng xung quanh lại có rất nhiều hoa lạ, loài hoa cánh nhỏ, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, thật khiến người ta thư thái, đi ra một chút nữa thì Dương Hào mới để ý gần đây ngoài ngôi nhà của tiểu Sảo thì không còn căn nào khác nữa, Dương Hào thầm cảm phục một người con gái mà lại ở một mình nơi hoang vắng này cũng thật gan dậ, anh đâu ngờ rằng, cô gái với sắc đẹp kinh hồn ấy đích thị là một con quỷ tu luyện nhiều năm trên núi, hai chiếc răng khểnh kia chuyên dùng để hút máu người..
Trong lúc ăn uống, Dương Hào được biết Tiểu Sảo hai mươi lăm tuổi, là một y tá ở trạm y tế huyện X, chỉ khi nào cuối tuần cô mới về dọn dẹp một lần, may mắn hôm qua cuối tuần nên mới cứu giúp, chứ nếu không không biết Dương Hào bị làm sao nữa. .
Dương Hào gãi đầu :
— Ngày mai cô cho tôi đi nhờ lên thành phố được không, tôi bị cướp lấy hết tiền rồi. Trong người giờ không có gì cả?
— Ngày mai tôi có hẹn đi chung với bạn rồi, nhưng tôi có thể cho anh mượn tiền để bắt xe buýt, chuyến sớm nhất là 5 giờ sẽ có xe chạy ngang đây, như vậy sẽ kịp giờ làm của anh.
Nói xong, Tiểu Sảo đưa cho Dương Hào hai tờ năm mươi nhân dân tệ, bảo có duyên gặp lại thì trả, không thì thôi.
Dương Hào vô cùng cảm kích với sự hào phóng đó, cảm ơn rối rít. Hứa chắc chắn khi lãnh lương sẽ mua há cảo ngon nhất ở Thượng Hải đem đến hậu tạ cho Tiểu Sảo..
— Anh có định báo cảnh sát không?
Dương Hào lắc đầu :
— Chắc không, vì báo cảnh sát sẽ rất phiền phức, tôi cũng đã không sao rồi.
Buổi tối Dương Hào cứ thao thức mãi không ngủ được, phần vì lạ chỗ, phần vì nhà của Tiểu Sảo không có điện, thật sự rất nóng nực, lăn lộn một hồi Dương Hào vén màn bước ra ngoài hóng gió, hôm nay trăng sáng, chiếu rọi khắp lối, Dương Hào ngồi trên cái ghế nhỏ trước nhà, mùi hương của những bông hoa đó xộc thẳng vào cánh mũi, Dương Hào lim dim, buồn ngủ..
“” Vụt… ”
Dương Hào dụi mắt, rõ ràng anh vừa thấy một bóng trắng lướt ngang, chẳng lẽ anh nhìn nhầm, Dương Hào lắc đầu, có thể mình hoa mắt, có lẽ là như vậy.
” Rít, rít ” tiếng gió trong đêm thật ghê rợn, tiếng ếch nhái kêu rầm rộ giữa nơi hoang vu thật khiến da gà da vịt Dương Hào nổi cục cục, lạ thật, lúc nãy rất nóng nực sao bây giờ người cứ lạnh lạnh, sống lưng cũng lạnh theo, cứ như ai nhìn trộm từ phía sau vậy đó.
” xào xạc, xào xạc” trong đám hoa trước mặt bỗng nhiên phát ra tiếng động, gió mạnh hơn, cây cỏ cũng theo đó mà nghiêng ngả, lúc nầy Dương Hào dù có can đảm cũng cảm thấy hơi sợ, liền nuốt một ngụm nước bọt rồi đứng lên khỏi ghế, nhưng chiếc ghế vừa lúc gãy một chân, Dương Hào ngã nhào xuống đất, chiếc áo cũng bám lấy bùn đất mà dơ đi một góc, nhưng Dương Hào nhắm rồi lại mở, mở rồi lại nhắm, sao đất lại màu đỏ như máu, hoảng sợ, run rẩy, đôi chân Dương Hào không trụ vững, lập tức ngã xuống một lần nữa, bàn tay tiếp đất liền cảm nhận một thứ chất lỏng như nước, ôi không, máu, tay Dương Hào toàn là máu, khắp nơi đều là máu, kèm theo một giọng cười man rợ, Dương Hào la lên thật lớn :
— Không…!
Giật mình, trán ướt đẫm mồ hôi, thân thể cũng đã lạnh toát, thì ra là mơ, một giấc mơ khủng khiếp, Dương Hào uể oải vào phòng để ngủ, trời cũng đã khuya rồi.
Khi đi ngang phòng Tiểu Sảo, thấy đèn dầu vẫn còn sáng, Dương Hào nửa muốn gõ cửa nửa lại không.
— Anh chưa ngủ sao?
Tiếng của Tiểu Sảo làm Dương Hào bất ngờ quay lại, đôi mắt trong veo của Tiểu Sảo dưới ánh trăng càng sáng hoắc, long lanh tuyệt mỹ, phải nói Dương Hào đã gặp qua nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng đây là lần đầu có một cô gái hớp hồn anh từ khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, đầu óc Dương Hào cảm thấy lâng lâng, hình ảnh Tiểu Sảo xoay vòng, một Tiểu Sảo, hai Tiểu Sảo, nhiều, rất nhiều Tiểu Sảo trước mắt anh, Tiểu Sảo cười, nhích gần đến bên Dương Hào, từng chút, từng chút nhe hàm răng nhọn hoắt ra, hút chất lỏng màu đỏ nơi khoang cổ của Dương Hào, chiếc cổ lần lượt, lần lượt nuốt từng ngụm huyết tươi vào cuống họng, sau khi đủ lượng máu cần thiết, Tiểu Sảo thu hai chiếc răng nanh lại, quét một vòng quanh lưỡi rồi quơ tay một cái, lập tức cả người Dương Hào nằm gọn trên giường như chưa từng rời khỏi.. Tiểu Sảo hài lòng, bứt một sợi tóc nhét vào miệng Dương Hào, sau đó thoắt biến vào vầng dương đang rực sáng, mọi chuyện thật sự mới bắt đầu.
Hôm sao khi tỉnh giấc, Dương Hào nhìn ra bên ngoài thấy trời vẫn chưa sáng lắm, có lẽ giờ này chỉ khoảng 4 giờ, Dương Hào ra cái giếng rửa mặt sạch sẽ, sau đó thấy một mảnh giấy được để ngay ngắn trên bàn, chắc là của Tiểu Sảo để lại :”Tôi có việc đi trước, có duyên sẽ gặp lại. Ký tên Tiểu Sảo.”
Dương Hào khẽ cười, cắt mảnh giấy vào túi, đóng cửa lại rồi ra đường lớn bắt xe buýt về thành phố, nhất định anh sẽ quay lại tìm cô gái đó.
Về đến phòng trọ, việc đầu tiên là tắm rửa sau một đêm mặc đồ cũ, sau đó ra tiệm dì Hà đầu ngõ ăn bát mỳ hoành thánh rồi đến công ty cho kịp giờ làm việc. Buổi trưa đến giờ ăn uống, Tiểu Phi cùng Dương Hào xuống căn tin ăn uống, Tiểu Phi nhíu mày, thắc mắc :
— Hào, đêm qua cậu đã đi đâu sao tôi gọi cậu không được, có phải đã vui vẻ cùng em nào không?
Dương Hào chán nản lắc đầu :
— Không có.
— còn chối, chứng cứ còn kia kìa, gớm, còn cả vết cắn ngay cổ rành rạnh thế kia, chắc đã quần nhau suốt đêm phải không?
Dương Hào chụp lấy điện thoại trên bàn của Tiểu Phi nhìn theo nơi Tiểu Phi chỉ, đúng là có một vết cắn còn hơi đỏ, Dương Hào nheo trán, rốt cuộc vết cắn này là sao..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!