Cô Vợ Ma - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
608


Cô Vợ Ma


Phần 2


Dương Hào chụp lấy điện thoại trên bàn của Tiểu Phi nhìn theo nơi Tiểu Phi chỉ, đúng là có một vết cắn còn hơi đỏ, Dương Hào nheo trán, rốt cuộc vết cắn này là sao..

Tiểu Phi đập vai :

— Còn chối nữa không? Chơi không đẹp rồi nhé..

Tiểu Phi đi trước, Dương Hào vẫn không hiểu là chuyện gì, chỉ bỗng thấy nhớ nụ cười của Tiểu Sảo, nhớ chiếc răng khểnh duyên dáng kia.

Chiều hôm đó khi tan ca về, Dương Hào lại ghé quán mỳ của dì Hà gọi một bát, dì Hà liền đi tới nói lớn :

— Nè, Hào, tôi quen biết cậu bao lâu nay mới biết cậu là hạng người xấu xa như vậy, đến bà già này mà cũng lừa cho được, cậu đi đi, tôi không bán cho cậu.. Đi đi để chổ cho người khác làm ăn.

Dương Hào không hiểu dì Hà nói gì, ngơ ngác hỏi :

— Sao vậy dì Hà, tôi không hiểu?

— Còn làm bộ, nói cho cậu biết tôi già nhưng chưa lẫn nhé.. Đây này, hôm qua cậu ăn bát mì, cậu đưa tôi 50 nhân dân tệ, lúc đó khách đông tôi không kịp để ý, đến một hồi mới biết là tiền âm phủ, cậu lấy mà dùng đi, còn bát mỳ coi như tôi bố thí cho cậu đó.

— Dì.. Có hiểu lầm gì không? Tôi không có..

Dì Hà vào tủ cầm tờ tiền ném vào mặt Dương Hào :

— Đây.. Cậu xem đi tôi có vu oan cho cậu không.. Đồ lừa đảo, cút..

Không thể nào, không thể nào.

— Dì Hà, chắc dì nhầm với ai, chứ tôi không làm như vậy, tôi chắc đó.

— Nhầm.. Không hề, tiền tôi để theo ngăn hết, trước đó tôi đã xếp gọn hết số tiền lớn , chỉ duy nhất một tờ tiền của cậu vẫn chưa kịp bỏ vào . Không nói nhiều, đi, đi ngay đồ lừa đảo..

Dương Hào cầm tờ tiền thất thểu về phòng trọ, ngắm nghía một hồi vẫn cứ cho là dì Hà nhớ nhầm mình với ai đó thôi..

Vì xe và giấy tờ đều bị mất, nên Dương Hào mới nhờ Tiểu Phi mua cho mình một chiếc đt cũ xài tạm, hàng ngày đi xe buýt đến Cty, ban đêm thì đi xe của cửa hàng để giao hàng, bà chủ thấy Dương Hào tội nghiệp nên quyết định cho Hào mượn luôn chiếc xe đó để tiện đi lại.

Mọi chuyện nhanh chóng trôi đi, cũng đã nửa tháng từ lúc Dương Hào rời khỏi nhà Tiểu Sảo, bình thường không sao, nhưng về đêm, Dương Hào hay nằm mơ thấy một cô gái, Hào không thấy rõ mặt cô ấy vì cô ấy cứ ngồi ôm mặt mà khóc, tiếng khóc bi thương mỗi lúc một lớn, Dương Hào tiến gần lại hỏi :

“” cô ơi, có sao không? “”

Cô gái vẫn gục đầu khóc tức tưởi.

“” Sao cô lại khóc, nói tôi biết đi “”

“” nè, cô ơi.. ”

Cô gái từ từ ngước mắt lên , Dương Hào há hốc kinh hãi, nước mắt, nước mắt cô ấy màu đỏ như máu.

Dương Hào ú ớ:

” cô.. Cô.. ”

Thoắt một cái khuôn mặt kia từ từ biến dạng, một nửa bên mặt trở nên nham nhở, những con giòi, con bọ thi nhau chui ra, nhiều, rất nhiều con bò lúc nhúc, đáng sợ lắm.

Dương Hào muốn chạy nhưng đôi chân như bị ai nắm lại, bước không được.. Khi nhìn xuống, một bàn tay đầy máu đang ôm chân mình, mà cánh tay này là của cô gái đó, sao nó có thể đứt rời kia như thế hả, ôi, không..

— Tôi buồn lắm.Anh làm bạn với tôi nhé..

Dương Hào khó khăn để nói được mấy chữ :

–Cô.. Cô.. Không…

Cô gái đứng lên, mà cánh tay vẫn dưới đất mà nắm lấy đôi chân Dương Hào. Giọng tha thiết:

–Tôi muốn anh.. Tôi muốn làm tình với anh.. Nào, đừng đi, ở lại với tôi nhé.. ”

— Không.. Không… Buông tôi ra…

Mặc Dương Hào la hét, cô ta dùng cánh tay dài ngoằng kia xé toang quần áo của Dương Hào xuống, sau đó trêu chọc tiểu đệ của Dương Hào đến cương cứng, thoắt một cái đẩy mạnh Dương Hào lên giường sẵn , trói tay Dương Hào ngược lên trên, chủ động ngồi lên người để ân ái.. Mỗi nhịp độ cô ta làm Dương Hào từ sợ hãi chuyển sang sung sướng, đôi mắt bắt đầu lim dim, khi mở ra thì hoảng hốt vì người trước mắt đích thực là tiểu Sảo, cô còn cười với Hào nữa, dù ở thế bị động nhưng Dương Hào cũng hợp tác rất tốt, đến khi phóng thích tất cả tinh hoa ra thì người cũng rả rời mà nhắm mắt tận hưởng..

— Tốt lắm..

Dương Hào mở mắt, định đáp lại thì cơ mặt lập tức căng cứng, Tiểu Sảo đâu, sao lại là cô gái với khuôn mặt biến dạng lúc nãy, cơ thể truyền đến thứ gì đó nhột nhạt, Dương Hào thu tầm mắt xuống khoang bụng thì, giòi , sâu bọ, hàng trăm con bò lúc nhúc trên người anh, nó từ khuôn mặt kia rớt xuống, bò khắp thân thể Dương Hào, cánh tay lúc này đã bị trói chặt, Dương Hào chỉ biết vùng vẫy cố thoát khỏi những vật gớm ghiếc kia, nhưng nào được, nó từ từ bò lên tận cổ, tận mặt, chui thẳng vào khoang mũi đang hô hấp kia cái tọt..

— Không..

Dương Hào hét toáng lên, tay chân quơ loạng xạ, thân thể cứ thế ướt đẫm mồ hôi, nhìn ra trời cũng vừa hửng sáng, thì ra chỉ là mơ..

Dương Hào lập tức uống một cốc nước lọc, rồi đánh răng rửa mặt đến công ty sớm hơn thường lệ, giấc mơ kia vẫn ám ảnh mãi trong đầu không thôi.

Một tuần trôi qua, Dương Hào vẫn không thôi bị giấc mơ đó ám ảnh, không tập trung làm việc khiến sếp la mắng, giao hàng thì sai địa chỉ, đầu óc rỗng tuếch.

Đêm nay trăng lại sáng, bóng răng tròn vành treo trên cao, Dương Hào vẫn chưa ngủ, không phải vì anh không ngủ được, mà anh không dám ngủ, anh sợ, anh sợ người con gái đó lại xuất hiện, lại làm anh từ sung sướng sang sợ hãi, sợ, phải, Dương Hào đang rất sợ, xung quanh những ly cà phê tiện dụng vương vãi khắp nơi, thức, nhất định Dương Hào phải thức.

Đi đến công ty với đôi mắt chẳng khác gì con gấu Trúc, Tiểu Phi bắt đầu lo lắng cho Dương Hào.

— Nè, cậu bị thiếu ngủ sao, mặt mày ghê quá.

Dương Hào mệt mỏi đáp lại :

— Không có gì, tôi hơi mệt thôi.

— Có cần đi bệnh viện không, tôi thấy cậu không ổn rồi đó.

–không cần đâu.. Vào làm thôi.

Tiểu Phi nhìn theo dáng Dương Hào chỉ biết lắc đầu.

Chủ Nhật, Tiểu Phi rủ Dương Hào về nhà mình chơi vì có buổi tiệc nhỏ, mùng sinh nhật em gái của tiểu Phi vừa tròn 18 tuổi , cũng may là lúc bị mất tài sản, bà chủ cửa hàng đã cho Dương Hào ứng trước lương để đi làm giấy tờ với tiêu xài cá nhân,7h, Dương Hào vào tiệm hoa chọn một bó hoa rồi đem đến nhà Tiểu Phi mừng sinh nhật, Tiểu Phiên ra mở cửa :

— Anh Hào, vào đi.

— Tặng em, chúc mừng sinh nhật nha Phiên Phiên.

Tiểu Phiên ôm chặt bó hoa vào người, cảm ơn Dương Hào, hai người đi thẳng vào trong.

Buổi tiệc nhỏ chỉ có ba mẹ tiểu Phi, Dương Hào và vài người bạn của tiểu Phiên, chưa đến mười người, tất cả ăn uống vui vẻ, ca hát đến tận khuya, thấy Dương Hào say quá, Tiểu Phiên bảo Dương Hào ở lại, ngủ cùng với anh mình, Dương Hào từ chối mãi không được, mà thật ra anh cũng đã rất say rồi, đến đứng còn không vững, nên vào phòng tiểu Phi ngủ tạm.

Đến khi buồn tiểu, Dương Hào lật đật đi vào nhà vệ sinh, sau nó xả nước, xong xuôi định quay lại giường ngủ tiếp thì cánh cửa đột nhiên không mở được, Dương Hào dù đã dùng hết sức nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, tuyệt nhiên cứng đến lạ thường. Dương Hào từ nhẹ nhàng đến ra sức đập mạnh, gọi lớn :

— Tiểu Phi, không được đùa, mau mở cửa.

— Tiểu Phi, mở cửa ra.. Tiểu Phi..

Dù Dương Hào có kêu đến khan cả cổ thì tiểu Phi ngoài kia vẫn ngủ như chết, một chút cử động cũng không..

“” Róc rách.. Róc rách.. “”

Vòi nước bỗng chảy dù chẳng ai tác động.

Dương Hào thấy có gì đó không ổn, đưa tay tắt nước.

— Tiểu Phi, cậu nghe tôi gọi không, Đường Tiểu Phi…

“” tách.. Tách… “”

Nước lại chảy, rỉ rả, rỉ ra.

Dương Hào quay lại, hai chân co quắp đến run rẩy, nước, không phải, là máu, máu từ vòi nước chảy xuống,,từng giọt từng giọt một.

“”Ào ào””

Nước bỗng chảy mạnh, máu theo đó mà tuôn ra xối xả, tràn ra nền gạch, Dương Hào mếu máo, hai tay đưa tay lên miệng cắn lại.

Lúc này, nước vẫn chưa ngừng chảy, nhưng lại rỉ rả liên hồi.

Bỗng.. Bên tai Dương Hào văng vẳng hơi thở của một ai đó, tiếng thở mỗi lúc một gần, thở mạnh lắm.. Thở xong đến cười, cười man rợ , tiếng cười ha hả giữa căn phòng toàn máu đỏ, cơ lưỡi Dương Hào đông cứng, hoàn toàn không thể mở miệng, chỉ biết đứng chết trân mà chịu trận nỗi sợ hãi này một mình..

“” hu hu “”

Khóc.. Là giọng con gái khóc.

“”trả mạng cho tôi””

“” mau trả mạng cho tôi đi “”

Tiếng khóc kia không còn đáng sợ nữa, mà sầu khổ,như ai oán, như đau thương. Dương Hào hít một hơi thật sâu mới dám mở mắt, không có ai, nhưng tiếng khóc vẫn còn, kèm lời nói :

“” trả mạng cho tôi, tôi chết oan lắm “”

Dương Hào mạnh dạn hỏi :

— Cô là ai? Sao lại phá tôi?

“” Tôi chết oan lắm, tôi lạnh lắm! “”

Dương Hào nuốt nước bọt cái ực, tay chân mềm nhũn, hỏi :

— Sao cô lại chết?

“” ha ha.. “”

Một cánh tay đầy máu me rớt ngay chân Dương Hào, Dương Hào giác lui lại, đến khi tấm lưng chạm vào cánh cửa lạnh ngắt mới biết đã hết đường lui, hàm răng va vào nhau lốp bốp vì sợ hãi .. Lúc này ngoài sợ, tay chân Dương Hào thật sự thừa thải, không làm được gì hết, tứ chi đã không còn tác dụng nữa rồi.

“” ha ha.. Ha ha.. ”

Một cái đầu từ trên treo lủng lẳng ngay tầm mắt Dương Hào, Dương Hào không đủ dũng khí để nhìn, đôi mắt nhắm nghiền, kiềm chế thân thể đang run bần bật, khướu giác bỗng cảm thấy tanh tưởi vị của máu, mỗi lúc càng gần, đến khi trực tiếp cảm nhận vừa bị quét một đường dài trên mặt mới hoảng hốt mà mở mắt, ngay lập tức khuôn mặt nát bét với đôi mắt đỏ như máu đập thẳng vào mặt, Dương Hào ngất đi, tiếng cười kia vẫn in hằn trong não. ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN