Cô vợ ngốc nghếch của tổng tài ác ma
#4
“Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, đứng bên cạnh Thượng tổng quả là một đôi trai tài gái sắc.” Một vị Tổng giám đốc trung niên nhìn Đàm Mộ Tuyết mỉm cười nịnh nọt nói.
Biểu cảm của Thượng Cổ Trác vẫn lạnh lùng nghiêm nghị. Đàm Mộ Tuyết nở nụ cười đáp lại:”Tôi chỉ là một cô trợ lý nhỏ làm sao xứng với Thượng tổng được.”
“Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy không ngờ lại là trợ lý của Thượng tổng.” Một vị Tổng giám đốc khác làm vẻ tiếc nuối nói.
“Cảm ơn lời khen của Tống tổng.” Đàm Mộ Tuyết cụng ly với Tống tổng ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Từ nãy tới giờ Đàm Mộ Tuyết uống khá nhiều, hơi men dần dần bốc lên khiến người cô khá khó chịu. Đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa. Hơi men bốc lên khiến hai má cô đỏ lên, Thượng Cổ Trác nhìn thấy trong lòng khẽ rung động.
Thượng Cổ Trác ôm lấy cô, làn da dưới tay hắn trơn mịn. Đàm Mộ Tuyết vẫn còn ý thức mỉm cười đáp:
“Thượng tổng tôi không sao. Bây giờ tôi có thể về rồi chứ? Tôi thật sự không uống nổi nữa.” Giọng nói của cô rất nhỏ mang theo một chút men say khiến nó trở nên vô cùng gợi tình.
“Ừm để tôi đưa cô về.” Nói đoạn Thượng Cổ Trác bế cô rời khỏi bữa tiệc xa hoa. Rất nhiều con mắt tiếc nuối dồn về phía hắn trong lòng chỉ mong người đang nằm trong vòng tay của hắn là mình.
Đặt Đàm Mộ Tuyết vào ghế phụ bên lái xe rồi thắt dây an toàn. Gương mặt của cô rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay của hắn. Thượng Cổ Trác khẽ vén những lọn tóc xòa trước gương mặt nhỏ nhắn. Cô ngủ rất ngoan không hề chửi bới hay làm loạn điều đó khiến hắn liên tưởng đến con mèo nhỏ mà mình đã từng nuôi, nhưng nó đã chết từ khá lâu rồi.
“Đàm Mộ Tuyết em nói xem tại sao em lại có thể hấp dẫn được tôi vậy?” Nói rồi Thượng Cổ Trác cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
***
Sáng hôm sau khi Đàm Mộ Tuyết tỉnh dậy cũng đã là 9 giờ sáng. Cô làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà thì thấy Bích Ngọc đang ngồi trước laptop trong phòng khách. Bích Ngọc nghe thấy tiếng động liền đoán ngay cô đã tỉnh nói:
“Tỉnh rồi hả? Đồ ăn mình làm ở trong nồi đó nếu nguội thì tự hâm nóng lại đi.”
Đàm Mộ Tuyết đi vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng uống.
“Hôm qua mình về bằng cách nào vậy?” Dù có cố nhớ nhưng ký ức tối qua của cô cũng chỉ dừng ở đoạn cô nói với Thượng Cổ Trác là muốn về.
Bích Ngọc quay người cằm đè lên thành ghế vẻ mặt mờ ám.”Chính là Thượng tổng đó. Mới ngày đầu đi làm mà đã được Tổng giám đốc đưa về tận nhà rồi.”
Đàm Mộ Tuyết ngạc nhiên suýt nữa thì sặc nước.”Thượng Cổ Trác đưa mình về?” Nhưng ngẫm nghĩ lại hắn đưa cô về cũng đúng, ai bảo cô hôm qua uống giúp hắn nhiều rượu như vậy. Đột nhiên nhớ tới việc mình phải đi làm, Đàm Mộ Tuyết vội vội vàng vàng chạy lên lầu để thay đồ.”Chết rồi hôm nay mình phải đi làm mà, đi muộn bị trừ lương là chết!”
Bích Ngọc xua tay nói.”Hôm qua Thượng tổng có để lại lời nhắn cho cậu đi làm muộn một chút cũng được. Nếu không khỏe thì cứ nghỉ ở nhà một buổi.”
Đàm Mộ Tuyết nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Bích Ngọc lại nói tiếp:”Tối qua Mỹ Liên có gửi tin nhắn cho mình muốn mời mình và cậu đến ăn sinh nhật của cậu ta.”
Nhắc đến hai từ ‘Mỹ Liên’ mặt của cô khẽ nhăn lại. Đàm Mộ Tuyết chẳng có vẻ gì là vui mừng vội xua tay.”Không đi. Cậu biết rõ nhất là mình với cậu ta chẳng ưa gì nhau mà. Mời mình đến nhất định là muốn làm bẽ mặt mình.”
“Nhưng cậu không đi cậu ta lại coi thường cậu. Cũng đâu thể trốn được mãi, lần này cậu nhất định phải khiến cho cậu ta mất mặt.” Bích Ngọc làm động tác cố lên, gương mặt có vẻ rất quyết tâm.
Đàm Mộ Tuyết thấy lời Bích Ngọc nói cũng đúng. Lúc học cấp ba có một cậu nam sinh thích Đàm Mộ Tuyết nhưng thật trùng hợp cậu nam sinh đó lại là người Mỹ Liên thích. Nghe nói Mỹ Liên đã từng tỏ tình với cậu nam sinh kia nhưng không thành. Biết được người mà mình thích lại đi thích con bạn cùng lớp là Đàm Mộ Tuyết lòng đố kị của cô ta bộc phát năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô nhưng không thành. Sau này khi gặp lại Mỹ Liên vẫn còn ghi thù mỗi lần chạm mặt cô đều mỉa mai, chọc ngoáy.
“Nhưng đi quà gì bây giờ? Nhà cậu ta giàu như vậy có thiếu thứ gì đâu.” Đàm Mộ Tuyết than thở, vẻ mặt khá phức tạp.”Mình cũng đâu có nhiều tiền để tặng quà đắt tiền cho cậu ta.”
Bích Ngọc trầm ngâm suy nghĩ thấy lời cô nói cũng phải.”À mình vừa mới mua một chiếc đầm nhưng chưa mặc lần nào. Hay cậu lấy cái đó đi làm quà tặng đi.”
Đàm Mộ Tuyết cảm thấy như vậy là không nên, liền từ chối.”Sao có thể thế được, chiếc đầm đó là của cậu mà.”
“Cũng đâu phải là cho không cậu. Khi nào có tiền thì trả mình cũng được.”
Đàm Mộ Tuyết ôm chầm lấy Bích Ngọc, nước mắt chảy xuống cảm thấy người bạn này của cô thật sự quá tốt. Bích Ngọc vỗ nhẹ lưng cô, nhỏ giọng nói.”Được rồi không khóc nữa, lớn tướng rồi còn khóc cái gì.”
“Ai bảo mình có một người bạn tốt như vậy chứ?!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!